Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 125: Đổi Vận.

Chương 125: Đổi Vận.


Khang đặt chân đến CLB Bà Rịa Vũng Tàu vào một buổi sáng đầy nắng. Không khí mát mẻ từ biển thổi vào làm dịu đi cảm giác lo lắng đang đè nặng trong lòng. Đi cạnh anh Lâm, người hướng dẫn cậu mọi thủ tục, Khang cố giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn được cảm giác hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào một môi trường chuyên nghiệp, lại phải sử dụng danh tính của anh trai để thi đấu. Lo sợ bị người khác phát hiện.

Khu vực trung tâm của CLB nằm trong một khuôn viên rộng lớn, với những hàng cây xanh mướt được chăm sóc kỹ lưỡng. Tòa nhà chính sơn màu trắng nổi bật, kiến trúc hiện đại với cửa kính lớn phản chiếu ánh mặt trời. Ngay lối vào là một bảng hiệu lớn in tên đội bóng và biểu tượng câu lạc bộ chim Ó Biển– một hình ảnh mạnh mẽ, đầy tự hào.

Khang bước theo Lâm vào trong. Phòng tiếp khách rộng rãi, được trang trí bằng những bức ảnh đội bóng qua từng mùa giải. Những chiếc ghế da đen được sắp xếp gọn gàng, và trên bàn là những tách cà phê được chuẩn bị sẵn cho khách.

Đại diện đội bóng chào đón các tân binh, ánh mắt sắc sảo nhưng thái độ thân thiện.

“Chào mừng các cậu đến với đội bóng. Từ hôm nay, chúng ta là một gia đình.”

Ông mỉm cười, giọng nói trầm ấm. Sau vài câu hỏi xã giao, Khang cảm thấy nhẹ nhõm khi sự chú ý không chỉ dồn vào mình. Hai tân binh còn lại cũng mới cập bến đội bóng – một trung vệ cao to và một tiền vệ nhỏ con nhưng lanh lợi – đều thu hút phần lớn sự quan tâm.

Sau buổi chụp hình ra mắt đội bóng mới, Lâm dẫn cả nhóm đi tham quan cơ sở hạ tầng. Đầu tiên là sân tập chính, một mặt sân cỏ tự nhiên được chăm sóc tỉ mỉ. Những chiếc lưới khung thành mới toanh và đường kẻ trắng rõ nét khiến sân cỏ trông thật chuyên nghiệp. Bên cạnh là sân phụ, nơi các cầu thủ thường luyện tập kỹ thuật cá nhân hoặc thi đấu nội bộ.

Khang nhìn thấy khu vực phòng tập thể lực, trang bị máy móc hiện đại. Những dãy máy chạy bộ, máy tập cơ chân và cơ lưng được sắp xếp ngăn nắp. Một bảng thông báo treo trên tường ghi chi tiết lịch tập luyện của từng nhóm cầu thủ. Tiếp đó, cả nhóm đi qua phòng vật lý trị liệu, nơi đặt những chiếc giường massage và bồn ngâm chân để phục hồi thể lực. Không gian này được thiết kế tối giản nhưng đầy đủ chức năng, tạo cảm giác an tâm cho bất kỳ ai bước vào.

Lâm vừa dẫn đường vừa giới thiệu:

“Đây là phòng thay đồ của đội. Mỗi cầu thủ có một ngăn riêng, tên và số áo đều được ghi rõ. Cậu sẽ nhận đồ tập và áo đấu ở đây.”

Nghe những lời này, Khang cảm thấy như một áp lực vô hình đang đè lên vai mình. Cậu mỉm cười gượng gạo, khẽ đáp:

“Cảm ơn anh.”

Cả nhóm kết thúc chuyến tham quan ở khu vực khán đài của sân vận động chính, nơi có sức chứa hàng nghìn người. Khang đứng trên sân, nhìn lên hàng ghế trống trải và tưởng tượng cảnh hàng ngàn cổ động viên reo hò. Ý nghĩ này vừa khiến cậu hào hứng vừa làm cậu lo lắng.

“Đi một vòng rồi, cậu thấy ổn chứ?”

Lâm hỏi, ánh mắt quan sát kỹ cậu.

Khang khẽ gật đầu. Đây là một môi trường mới, chuyên nghiệp và khắt khe hơn bất kỳ nơi nào cậu từng biết.

“Tuyệt vời anh ạ, em từng thi đấu Futsal, so với nó thì chỗ này hoành tráng hơn nhiều. không biết em có chơi nổi ở đây không?”

Lâm vỗ vai Khang cười ha hả.

“Rồi sẽ quen thôi, nhưng đừng để lâu quá đấy.”

Sau buổi tham quan cơ sở vật chất, anh Lâm dẫn Khang đi nhận phòng ở.

Căn phòng nhỏ nằm trong một dãy nhà cấp bốn, cách sân vận động không xa. Tường phòng đã cũ, vết sơn trắng ngả màu loang lổ, và cửa sổ chỉ có một tấm rèm vải bạc màu. Nội thất bên trong rất đơn giản: một chiếc giường đơn, một bàn làm việc nhỏ, và một cái tủ sắt đặt sát góc tường. Không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt trần quay chậm rãi.

“Chỗ này không tiện nghi lắm, nhưng cũng đủ để che mưa che nắng. Phần lớn thời gian cậu sẽ sinh hoạt ở sân bóng hoặc các khu tập luyện, nên chỗ ở thế này là được rồi.”

Lâm vừa nói vừa chỉ vào từng góc trong phòng.

Khang gật đầu, mắt lướt qua căn phòng đơn sơ. Cậu đặt chiếc balo xuống giường, cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài bắt đầu kéo đến. Dù không thoải mái, nhưng cậu biết đây là điều phải chấp nhận.

“Để đồ xong thì ra ngoài ăn chút gì đi. Có vài chuyện tôi muốn nói trước để cậu không bỡ ngỡ,”

Lâm nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút sắc thái dứt khoát của một người anh cả.

Hai người đến một quán ăn gần đó, gọi hai suất cơm bình dân cùng hai lon bia. Lâm vừa ăn vừa chậm rãi chia sẻ:

“Thời gian đầu, cậu sẽ cần tôi đi theo hướng dẫn, nên cứ nhớ là phải bá·m s·át. Mọi hoạt động ở đây đều có quy trình, từ giờ giấc tập luyện đến chế độ ăn uống. Đừng tự ý làm khác, dễ bị để ý lắm.”

“Oke anh,” Khang đáp, cố tỏ ra tự tin dù trong lòng vẫn còn ngổn ngang.

Lâm dừng lại một chút, uống một ngụm trà đá rồi tiếp tục:

“Cậu cũng nên cẩn thận khi giao tiếp. Đừng nói nhiều về bản thân, cứ giữ thái độ trung lập. Ai hỏi gì trả lời nấy, không cần thêm thắt. Ở đội bóng này, mỗi người đều có xuất thân khác nhau, và không phải ai cũng dễ gần.”

Khang chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Những lời dặn dò của Lâm khiến cậu hiểu rõ hơn về thử thách đang chờ đợi. Không chỉ là luyện tập hay thi đấu, mà cả việc duy trì vỏ bọc và tránh để lộ danh tính thật cũng là một áp lực lớn.

“Cậu không cần lo lắng quá,”

Lâm vỗ vai Khang, cười nhẹ.

“Có anh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn. Cậu chỉ cần tập trung đá bóng cho tốt, phần còn lại anh lo.”

Trong lúc ăn, Khang vừa nhai một miếng gà vừa hỏi với giọng ngập ngừng:

“Anh Lâm này, lương cầu thủ ở đây có ổn không ạ? Em thấy chi phí sinh hoạt ở Vũng Tàu cũng không rẻ, chẳng biết làm sao để kiếm thêm…”

Lâm nghe vậy thì bật cười, lắc đầu:

“Cậu nghĩ đá bóng mà giàu được à? Lương cầu thủ ở giải này bèo bọt lắm, đủ sống thôi, chứ đừng mơ dư dả. Nhưng mà…”

Anh hạ giọng, ghé sát Khang.

“Nếu cậu muốn kiếm thêm, thì cứ bình tĩnh. Khi nào có kèo bóng đá ngon ngon, tôi sẽ gọi cậu tham gia.”

Khang hơi ngạc nhiên, đặt đũa xuống:

“Kèo bóng đá? ”

Lâm nhếch môi cười, ánh mắt tinh quái:

“Cá độ bóng đá. Mỗi khi có kèo chắc ăn, tỉ lệ thắng lên tới 90%. Chỉ cần tận dụng tốt cơ hội, cậu có thể kiếm một khoản kha khá. Đủ để sống thoải mái ở Vũng Tàu, không phải lo nghĩ nhiều.”

Khang lưỡng lự, vừa tò mò vừa không khỏi lo lắng:

“Nhưng… việc này có rủi ro không anh? Lỡ bị phát hiện thì sao?”

“Yên tâm, bên trên cho phép mà, trận nào ăn thì người ta phím cho anh biết trước rồi. Nhưng đừng có làm quá lố, kẻo bị nghi ngờ.”

Lâm vỗ vai Khang, giọng điệu đầy tự tin.

“Cứ theo tôi, rồi cậu sẽ học được cách làm sao để ‘sinh tồn’ ở đây. Làm cầu thủ mà không biết tận dụng cơ hội thì chịu đói thôi.”

Sau bữa ăn, Lâm không đưa Khang về thẳng phòng mà dẫn cậu đến một quán billiard nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Quán được trang trí với ánh đèn neon xanh đỏ, tạo không khí vừa sôi động vừa hơi bí ẩn. Trong quán, những chiếc bàn billiard phủ vải xanh được sắp xếp thành hàng ngay ngắn, và ở phía quầy bar là những chiếc ghế cao, nơi khách ngồi nhâm nhi đồ uống trong khi chờ lượt chơi.

“Đây là chỗ quen của tôi. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi thường tới đây giải trí một chút.”

Lâm vừa nói vừa vẫy tay chào vài người quen trong quán.

Khang nhận thấy không khí ở đây rất khác biệt so với bên ngoài. Một số khách đang chơi billiard, trong khi vài người khác ngồi đánh bài ở một góc kín. Điều khiến cậu chú ý nhất là những cô gái trẻ đang xếp bi và chia bài. Họ ăn mặc gợi cảm, nụ cười luôn thường trực trên môi. Lâm quay sang cười với Khang:

“Đấy, mấy em ở đây vừa trẻ vừa đẹp, coi như là chút gia vị cho vui. Cậu cứ chơi thoải mái đi, coi như thư giãn trước khi bắt đầu vào việc chính.”

Trong quán billiard, Khang và Lâm chọn một bàn ở góc quán. Lâm tự nhiên cầm cây cơ, bắt đầu xếp bi, rồi quay sang hỏi:

“Biết chơi chứ? Hay để tôi dạy vài đường cơ bản?”

Khang mỉm cười, cầm cây cơ lên:

“Em cũng biết chút ít thôi, anh cứ bày trước đi.”

Lâm nhún vai, cúi người xuống, ngắm kỹ rồi đẩy nhẹ cây cơ, viên bi cái lăn chậm, chạm đúng góc bi mục tiêu, đưa viên bi số 7 vào lỗ. Anh nhìn Khang đầy thách thức:

“Xem cậu thể hiện đi.”

Khang đứng lên, không chút do dự. Cậu cúi xuống, nhắm cẩn thận, tay đưa cơ một cách tự nhiên và dứt khoát. Viên bi cái chạm vào bi số 3, rồi lăn thẳng vào lỗ góc. Lâm nhướng mày, nheo mắt nhìn Khang đầy tò mò:

“Được đấy, chú em Chơi khá sành sỏi đấy nhỉ? Trước đây chắc cũng lăn lộn quán xá nhiều rồi đúng không?”

Khang cười ngượng:

“Cũng không đến mức ham chơi đâu anh, chỉ là lâu lâu tụi bạn rủ ra quán, em chơi cho vui thôi.”

Lâm dựa vào cây cơ, ánh mắt sắc sảo:

“Cậu có vẻ không phải dạng vừa, nhưng để tôi nhắc trước: chơi thì chơi, nhưng khi đã luyện tập trên sân, cậu phải nghiêm túc. Cậu đang tham gia vào một đội bóng chuyên nghiệp, chứ không phải nhóm đá phủi ngoài đường đâu.”

Khang gật đầu, mặt nghiêm túc hơn:

“Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hết sức.”

Lâm xoay cây cơ trong tay, giọng nói chậm rãi nhưng đầy ý nhị:

“Người ta hay nói ‘thái độ hơn trình độ.’ Cậu còn thiếu kinh nghiệm, kỹ thuật cũng chưa chắc tốt bằng mấy thằng trong đội, nhưng nếu lúc nào cũng nhiệt tình, chịu học hỏi, cậu sẽ tạo được ấn tượng. Họ có thể nói chuyên môn của cậu kém, nhưng sẽ thấy cậu có tiềm năng phát triển. Mà một khi đã có ấn tượng tốt, sớm muộn cậu cũng sẽ được ra sân.”

Khang ngẫm nghĩ, cảm thấy những lời của Lâm rất hợp lý. Anh ta không chỉ là đội phó, mà rõ ràng còn có kinh nghiệm sống và nhìn người.

Lâm vỗ vai Khang, nở một nụ cười:

“Cứ nhớ điều tôi nói. Tôi dẫn cậu vào đây không phải để chơi bời, mà là để giúp cậu thích nghi. Từ giờ, cậu phải biết phân biệt rạch ròi giữa công việc và giải trí. Đừng để bản thân bị cuốn vào những thứ không đáng.”

Sau đó, cả hai tiếp tục chơi thêm vài ván, không khí thoải mái nhưng vẫn xen lẫn sự nghiêm túc trong lời dặn dò của Lâm. Trong lòng Khang, cảm giác lo lắng dần tan biến, thay vào đó là quyết tâm cố gắng để chứng tỏ bản thân trong môi trường mới.

Chương 125: Đổi Vận.