Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 133: Quýt Làm, Cam Chịu.
Buổi tối sau khi giành chiến thắng. Buổi liên hoan của đội TP.HCM được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng.
Đội trưởng Hoàng Lâm ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là Xuân Mai và Denison. Tất cả đều cởi mở, thân thiện và thoải mái sau những giờ phút căng thẳng trên sân cỏ. Những tiếng cốc bia va vào nhau, những lời chúc mừng rộn ràng khiến không khí buổi tối thêm phần náo nhiệt.
Denison, người không mấy hiểu tiếng Việt, nhưng lại dễ dàng hòa nhập với không khí vui vẻ bằng những cử chỉ, ánh mắt đầy thân thiện.
Bảo Ngọc và Gia Huy, những người đã luôn nỗ lực âm thầm trong suốt mùa giải, cũng được vinh danh trong buổi liên hoan này. Bảo Ngọc nói nhiều lắm, chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta đặt cho cái danh “Chị Ngọc” vài cốc bìa là cái mồm y chang như cái máy, nói không ngừng nghỉ.
Ban huấn luyện cũng không đứng ngoài cuộc vui. HLV Việt Quân, người đã dẫn dắt đội đến chiến thắng, ngồi giữa các cầu thủ, đôi mắt luôn ánh lên niềm tự hào. Ông không phải là người dễ dàng thỏa mãn, nhưng hôm nay, trong buổi liên hoan này, ông lại rất hài lòng với những gì đội bóng đã thể hiện.
Họ sẽ tiếp tục tập luyện, tiếp tục cố gắng để đạt được những mục tiêu lớn hơn. Nhưng ngay trong khoảnh khắc này, họ được phép tận hưởng thành quả, được phép nghỉ ngơi và vui vẻ, vì tất cả đều biết, chiến thắng hôm nay là xứng đáng.
Đội Bà Rịa Vũng Tàu rời sân với tâm trạng không quá nặng nề. Đây chỉ là một giải giao hữu nhỏ, và thất bại trước TP.HCM được xem như một bài học quý giá. HLV của đội, người vốn nổi tiếng với khả năng ứng biến linh hoạt, đã ghi nhận rõ những điểm mạnh của đối thủ. Họ hiểu rằng để đánh bại TP.HCM trong tương lai, cần có những chiến lược khác biệt, tập trung vào việc khắc chế những ngôi sao như Denison hay Xuân Mai.
Bên cạnh đó, ông cũng bắt đầu để ý đến Duy Khương, dù mới gia nhập đội bóng được một thời gian ngắn, hôm nay đã có màn thể hiện đầy hứa hẹn. Với sự cầu tiến và nỗ lực, cậu được kỳ vọng sẽ trở thành con bài chiến lược trong mùa giải sắp tới.
Trái ngược với không khí hăng hái và quyết tâm của đội bóng, tâm trạng của Duy Khương lại trĩu nặng. Sau trận đấu, cậu chẳng tỏ ra vui vẻ hay hân hoan. Không phải vì thất bại của đội, mà là vì một sự cố bất ngờ xảy ra khi cậu rời khỏi sân vận động.
Giữa dòng người đông đúc, một cô gái nhỏ nhắn bước ra, dáng người mảnh mai, rõ ràng không phải tuýp người gây chú ý, nhưng cách cô tiến đến đầy dứt khoát khiến không ai có thể bỏ qua. Cô mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt làm tôn lên làn da trắng mịn. Mái tóc đen dài, thẳng và buông tự nhiên, hơi xòa xuống che nhẹ một bên gò má. Gương mặt cô thanh tú, đôi mắt to và sáng, hàng mi dài, như muốn nhìn thấu người đối diện.
Đôi môi cô hơi mím lại rồi thốt lên giữa dòng người.
"Anh Khương!"
Cô gọi, giọng run lên nhưng không giấu được sự trách móc. Khang khựng lại, bối rối đến tột độ. Cô gái trước mặt, rõ ràng là đang nhận nhầm cậu với anh trai mình. Và oái oăm thay, qua những lời cô nói, dường như đây lại là người yêu cũ của anh trai cậu.
"Anh định trốn em đến bao giờ, anh chuyển nhà đi đâu rồi, điện thoại gọi bao lần không bắt máy. Hay là anh có con nào khác rồi hả."
Cô gái nhìn thẳng vào mắt Khương, tay cầm túi xách đập túi bụi vào người đối phương.
Khang. chỉ im lặng. Cậu không biết phải trả lời thế nào, vì đơn giản, cậu chẳng biết gì về mối quan hệ này. Áp lực của ánh nhìn từ những người xung quanh càng khiến cậu thêm khó xử.
Khang biết rõ mình không thể thừa nhận sự thật giữa đám đông, nhất là khi chuyện g·iả m·ạo này, nếu lộ ra, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới rất nhiều người. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt dõi theo của mọi người khiến cậu cảm thấy áp lực đè nặng.
Đội phó Lâm, nhận thấy tình hình căng thẳng, nhanh chóng bước tới với ý định giải vây. Anh chào hỏi qua loa với cô gái, cười nhẹ để làm dịu không khí:
"Hồng Baby đấy à, lâu quá không gặp. Có gì từ từ nói, đừng có làm vậy trước đông người."
Cô gái tên Hồng Baby không thèm để tâm đến lời nói của đội phó. Cô phớt lờ sự có mặt của anh, ánh mắt dồn hết về phía Khang. Không đợi cậu lên tiếng, cô nắm lấy cánh tay cậu, kéo ra một góc khuất xa khỏi đám đông.
"Khang, cẩn thận!"
Đội phó Lâm gọi với theo. Cố gắng nhắc nhở cậu ta giữ bình tĩnh trước tình huống đột ngột này. Chuyện người Yêu của Khương mò tới gây chuyện cũng đã dự tính trước chỉ là cô gái này có vẻ quyết liệt quá, dường như có chuyện rất nghiêm trọng.
Vừa tới một chỗ khuất người, cô gái buông tay, đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy oán trách. Giọng cô sắc như dao:
"Anh im lặng vậy là sao? Nói gì đi chứ. Mất tích cả mấy tháng trời không một lời liên lạc! Rốt cuộc anh đang nghĩ gì hả? Anh biết tôi đã lo lắng thế nào không?"
Khang đứng như trời trồng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu chẳng biết trả lời thế nào khi bản thân thậm chí không biết mối quan hệ giữa cô gái này và anh trai mình là như thế nào.
Cô gái tiếp tục:
"Anh có biết tôi phải nghe bao nhiêu lời đàm tiếu, bao nhiêu ánh mắt khinh thường không? Mà anh thì sao? Biến mất không một lời giải thích, bây giờ lại vác mặt tới đây như không có chuyện gì xảy ra?"
Giọng nói ngày càng lớn của cô gái khiến Khang càng thêm bối rối. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cố tìm cách thoát khỏi tình huống này, nhưng ánh mắt sắc bén của cô giữ chặt cậu tại chỗ.
Cuối cùng, sau một hồi nhẫn nhịn, Khang lên tiếng, giọng hơi gắt:
"Thế bây giờ cô muốn gì? "
Cô gái sững sờ trong một khoảnh khắc, nhưng ánh mắt giận giữ lại hiện lên.
"Anh nói vậy mà được à? Anh Làm tôi có bầu rồi giờ tính trốn tránh trách nhiệm sao?"
Khang gần như muốn phát điên khi cô gái bất ngờ tuyên bố mình đang mang thai và ép cậu phải chịu trách nhiệm. Giữa tình huống đầy rối ren, ánh mắt kiên quyết và hành động liều mạng của cô khiến Khang hiểu ngay tại sao anh trai mình lại nghĩ ra cái trò đổi vai rồi bỏ chạy. Cậu cắn răng, cố giữ bình tĩnh để tránh làm lớn chuyện, rồi đề nghị hẹn cô ra quán cà phê nói chuyện riêng.
Tuy nhiên, cô gái không phải dạng dễ đối phó. Sau bao khó khăn mới tìm lại được người yêu, cô như cái bóng theo sát Khang, không rời nửa bước. Ngay cả khi cậu vào phòng vệ sinh nam, cô cũng đứng chờ ngay bên ngoài, ánh mắt như muốn canh chừng mọi cánh cửa thoát thân.
Khang chật vật đấu tranh tư tưởng trong không gian chật hẹp, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Cậu gọi cho anh trai, nhưng đầu dây bên kia chỉ đổ chuông rồi im lặng, điện thoại bị tắt đi không thương tiếc. Cậu gọi cho đội phó Lâm, mong tìm được lời khuyên, nhưng chỉ nhận lại tiếng cười khổ xen lẫn lời động viên nhàn nhạt:
“Thôi cố lên, chuyện đã rồi, chú làm thế nào cắt đuôi được con nhỏ là được.”
Không còn đường lùi, Khang hít một hơi dài, bước ra đối mặt với cô gái. cậu nhìn trước nhìn sau rồi đề nghị:
"Chúng ta ra quán cà phê gần đây ngồi nói chuyện cho rõ. Đứng ở đây không tiện."
Cô gái vẫn không buông, tiếp tục bám theo từng bước chân của Khang như hình với bóng.
Quán cà phê nhỏ bên góc đường trở thành nơi trú ẩn tạm thời cho Khang giữa cơn bão rắc rối không ngờ tới. Cô gái ngồi đối diện cậu, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn ánh lên sự cương quyết. Khang cắn chặt môi, đầu óc hỗn loạn. Cậu không nghĩ rằng chuyện tráo đổi thân phận với anh trai lại mang đến rắc rối lớn đến vậy.
“ Tôi chịu đựng từng ấy tháng trời, mang trong mình đứa con của anh, còn anh thì biệt tăm biệt tích! Bây giờ gặp lại, anh lại dửng dưng như người dưng? Nếu anh không chịu trách nhiệm, tôi sẽ c·hết ở đây ngay trước mặt anh!”
Lời nói như dao cắt vào không khí, khiến Khang không khỏi cảm thấy bất lực. Cậu nhìn cô, cố giữ giọng trầm bình tĩnh:
“ Nhưng còn chuyện cái thai, tôi cần xác nhận. Đây không phải chuyện có thể nói suông là tin ngay được. Với lại chắc gì đã là con của tôi.”
Cô gái ngẩn người, mắt mở to như không tin vào những gì mình vừa nghe. Một thoáng, cô vùng lên tát vào mặt của Khang rồi bật khóc nức nở,
“Đồ hèn! giờ anh lại nghi ngờ tôi sao! Tôi như thế nào tối đó anh phải biết rõ nhất chứ.”
Cả quán cà phê dường như yên lặng đến nghẹt thở. Khang cúi đầu, ngón tay xoay tròn chiếc cốc cà phê đã nguội lạnh. Những lời nói của cô gái như gõ từng nhịp vào tâm trí cậu, nhưng cậu không thể hiện ra sự dao động. Cậu có biết anh trai mình với cô gái này như thế nào đâu. Giờ mà cậu nói ra sự thật mình và anh trai đổi vai cho nhau thì cô ta cũng chẳng tin. và cho rằng cậu chỉ đang tìm cớ trốn tránh.
“Cô trách tôi cũng đúng. Nhưng gia đình tôi hiện đang gặp khó khăn, bản thân tôi chỉ là một cầu thủ, tiền bạc không dư dả. Dù có muốn lo cho cô, tôi cũng không có cách nào ngay lúc này.”
Cô gái ngẩng lên, vẻ sửng sốt hiện rõ trên gương mặt. Dường như những lời này khiến cô chợt nhận ra thực tại không hề đẹp như mình tưởng tượng. Ánh mắt sắc sảo dần dịu lại, nhưng vẫn đầy kiên quyết:
“Tôi có thể tự lo một thời gian. Nhưng anh phải đến ra mắt gia đình tôi. ba má tôi biết truyện rồi. có khi phải làm đám cưới trước khi cái bụng to ra.”
Khang không đáp, chỉ gật đầu nhẹ như một lời đồng ý hời hợt, ánh mắt lảng tránh, đôi tay bất giác siết chặt lấy quai túi đồ.
“Được rồi… tôi nhận lời, trước mắt cô cứ về nhà trước đi.”
Cô gái không hoàn toàn tin tưởng lời của đối phương. trước tiên phải lấy số điện thoại và thậm chí ngay tối hôm đó, cô còn đi theo cậu đi tới Vũng Tàu, xác nhận chỗ ở hiện tại của cậu ta.
Căn phòng trọ nhỏ bé nằm khuất trong một con hẻm yên tĩnh, lối đi phủ đầy bóng tối chỉ lác đác vài ánh đèn vàng cũ kỹ hắt lên những bức tường l·ở l·oét. Cô đứng đó, nhìn theo cánh cửa khép lại sau lưng người con trai, đôi chân như muốn dừng bước nhưng sự tò mò xen lẫn nỗi lo lắng đã thúc đẩy cô bước tiếp. Khi cánh cửa mở ra trước mắt, khung cảnh bên trong khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Phòng trọ chật hẹp, chỉ khoảng mười mét vuông, tường loang lổ những vệt thấm nước lâu ngày, vài mảng đã ngả màu đen xám. Một chiếc giường đơn cũ kỹ kê sát góc phòng, ga trải giường nhăn nhúm như đã lâu không được thay. Chiếc quạt bàn nhỏ đặt trên chiếc bàn gỗ gãy một chân, kê tạm bằng vài cuốn sách. Góc phòng chất đầy đồ đạc lộn xộn: vài bộ quần áo treo trên dây, một chiếc balo rách tả tơi dựa vào góc. Trên bàn, một gói mì ăn dở và vài lon nước ngọt rỗng còn nằm lăn lóc.
Không gian lạnh lẽo và bừa bộn khiến cô khẽ rùng mình. Một thứ cảm giác lạ lẫm tràn ngập trong cô – không chỉ là sự bất ngờ, mà còn có cả chút xót xa. Cô đứng lặng một lúc, ánh mắt lướt qua từng chi tiết trong căn phòng, như cố gắng hiểu được phần nào cuộc sống của cậu. Lời trách móc đã sẵn trên môi, nhưng khi thấy cậu ngồi xuống mép giường, đầu cúi thấp, tay xoa nhẹ trán như đang gồng mình chịu đựng điều gì đó, cô bất giác nghẹn lại.
Cô không nói gì, chỉ bước đến gần hơn, ánh mắt nặng trĩu suy tư. Những câu hỏi trong lòng giờ đây không còn gấp gáp như trước, thay vào đó là một nỗi cảm thông dần len lỏi.
“Anh sống thế này thật sao?” Cô hỏi, giọng nhỏ nhẹ hơn trước.
Khang chỉ gật đầu.
“Thì cô thấy rồi đó. Giờ thân tôi lo còn chưa xong sao lo được cho người khác.”
Hồng BaBy không nói gì thêm, bước lùi lại vài bước như muốn thoát khỏi sự nghẹt thở của căn phòng. Trước đây Khi hai người quen nhau, Khương thường dẫn cô về căn hộ tiện nghi ở Sài Gòn. Ăn uống chơi bời thả ga, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, lại sa sút đến mức này. Xem ra anh ta không có nói dối.
Trước khi rời đi, cô quay đầu lại, ánh mắt vừa mềm mỏng vừa cương quyết:
“Tôi sẽ không làm khó anh. Nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ xuống đây. Anh không được phép tránh mặt tôi.”
Cánh cửa phòng trọ khép lại, bóng cô khuất dần trong ánh đèn vàng nhạt ngoài hành lang. Khang ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa, đầu óc rối bời. Cậu biết, cuộc trò chuyện hôm nay chỉ là tạm gác lại ngọn lửa rắc rối. Và người anh trai của cậu, kẻ khơi mào tất cả, nhất định sẽ phải trả giá cho trò tráo đổi tai quái này.