Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 143: Rào Cản Tâm Lý.
Cuộc họp kết thúc, nhưng áp lực vẫn đè nặng trên vai HLV Việt Quân.
Cuộc họp kết thúc, nhưng áp lực vẫn đè nặng trên vai HLV Việt Quân. Ông ngồi lặng trong văn phòng, mắt nhìn vào những tờ giấy ghi chép chiến thuật rải rác trên bàn.
Trong suốt sự nghiệp, ông luôn tin vào triết lý của mình. Sơ đồ 3-4-3 không chỉ là một chiến thuật, mà còn là cách ông định hình đội bóng: kiểm soát, pressing mạnh, tận dụng tốc độ và khả năng di chuyển của các cầu thủ t·ấn c·ông. Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đang chống lại ông.
Thất bại 0-5 không giống như những lần thua trước. Nó không chỉ là một trận thua đơn thuần, mà là sự sụp đổ hoàn toàn của hệ thống mà ông đã dày công xây dựng. Điều khiến ông cay đắng nhất không phải là tỷ số, mà là cảm giác bất lực khi nhìn các học trò loay hoay trên sân, không thể thoát khỏi áp lực của đối thủ.
“Là do chiến thuật… hay là do con người?”
Ông vẫn luôn tự hào về chất lượng nhân sự mà mình có trong tay. Xuân Mai, Denison, Gia Huy… tất cả đều là những cầu thủ có phẩm chất tốt. Nếu họ có vấn đề, thì đó là lỗi của ai?
Ông ngả người ra ghế, đưa tay xoa thái dương. Lần đầu tiên trong nhiều năm, ông cảm thấy nghi ngờ chính mình.
…
Sau cuộc họp, CLB quyết định cho toàn đội nghỉ hai ngày. Không tập luyện, không họp đội. Mỗi cầu thủ tự có thời gian để nhìn nhận lại bản thân.
Xuân Mai về thẳng phòng, đóng cửa lại. Cậu mở điện thoại, màn hình sáng lên với tin nhắn từ bạn bè và người thân. Nhưng cậu không muốn trả lời ai.
Cậu đã chạy hết tốc lực, đã chiến đấu đến những phút cuối cùng. Nhưng rồi sao? Vẫn là một thất bại nặng nề. Cậu nhớ lại khoảnh khắc mình bứt tốc qua hậu vệ đối phương, căng ngang vào trong. Đó có thể là một bàn thắng quan trọng. Nhưng Denison không thể chiến thắng thủ môn Moselier. Một pha dứt điểm không đủ hiểm hóc.
Cậu nhắm mắt, hồi tưởng lại từng pha bóng. Những tình huống mà đáng lẽ cậu có thể làm tốt hơn. Một cú sút sắc bén hơn. Một pha xử lý táo bạo hơn. Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết. Thực tế vẫn là cậu và đội bóng của mình đã thất bại, một thất bại ê chề.
Trình của mình chỉ đến vậy thôi phải không?
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu cậu như một tiếng vọng trống rỗng. Suốt những ngày qua, mùa giải mới, cậu không ngừng rèn luyện, không ngừng phấn đấu để trở thành một cầu thủ giỏi hơn. Nhưng dường như những nỗ lực đó vẫn chưa đủ. Cậu không thể tạo ra sự khác biệt, không thể giúp đội bóng tránh khỏi một trận thua thảm hại.
Có lẽ, cậu chưa đủ tốt.
Xuân Mai đặt điện thoại xuống bàn, nằm ngửa ra giường. Mắt cậu nhìn lên trần nhà, nơi không có gì ngoài một khoảng trắng mờ mịt.
Bảo Trâm mở cửa phòng, bước vào và nhẹ nhàng đặt túi xách xuống bàn. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt Xuân Mai, cậu đang nằm bất động trên giường, mắt mở nhưng trống rỗng.
“Về rồi à? Sao em không bật đèn lên.”
Xuân Mai từ từ ngồi dậy.
“Em hơi mệt một chút. ở nhà vẫn ổn chứ?”
“Mọi chuyện vẫn vậy, ngược lại là em, không khỏe chỗ nào?”
Cô ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ quan sát chồng mình. Xuân Mai lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cô hiểu, sâu bên trong, cậu vẫn chỉ là một chàng trai trẻ, mang trong mình đầy khát vọng nhưng cũng dễ tổn thương.
Bảo Trâm nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu, rồi lướt xuống gò má. “Chị nấu gì cho ăn nhé.” Cô hỏi, giọng dịu dàng.
Xuân Mai không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Một cái gật đầu nặng nề, như thể mang theo tất cả sự thất vọng.
Mùi nước dùng phở thơm lừng lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Bảo Trâm cẩn thận bưng bát phở nóng hổi đặt lên bàn, kéo ghế ngồi xuống đối diện Xuân Mai. Cô không vội lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đẩy tô phở về phía cậu.
Xuân Mai nhìn bát phở, rồi nhìn cô. Một thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cậu cũng cầm đũa lên, chậm rãi gắp từng sợi bánh phở. Hơi nóng bốc lên, phủ một lớp mờ trên đôi mắt trầm tư của cậu.
“Chị có biết không…” Cậu chợt lên tiếng, giọng khàn đi sau một ngày dài mệt mỏi. “Bọn em thua đến năm bàn.”
Bảo Trâm không tỏ vẻ bất ngờ, cũng không vội an ủi. Cô chỉ chống cằm, nhìn cậu bằng ánh mắt bình thản.
“Người ta mạnh hơn em à?”
Xuân Mai cười nhạt. “Vấn đề không nằm ở họ, mà là ở em.” Cậu húp một muỗng nước dùng, chậm rãi nói tiếp. “Em đã cố hết sức. Nhưng vẫn không thể tạo ra khác biệt.?”
Bảo Trâm chống cằm suy nghĩ một lát, rồi cười nhẹ.
“Có chứ. Hồi trước, khi mới mở quán với Tuyết Mai, ngày nào cũng sợ lỗ. Pha đồ uống xong cũng chẳng ai khen, còn bị chê đắt, chê dở. Nhiều lúc cũng tự hỏi, liệu mình có đang làm đúng không.”
Xuân Mai nhìn cô. “Vậy rồi chị đã làm gì?”
“Chẳng làm gì cả.” Cô nhún vai. “Chỉ là tiếp tục. Đó là cách cuộc sống vận hành. Sẽ có lúc em chơi hay, sẽ có lúc em chơi dở, phải chấp nhận điều đó.”
Xuân Mai im lặng một hồi lâu rồi nói.
“Ý của em là, em đã đạt một cái ngưỡng nào đó, và trình độ của em chỉ như vậy thôi. Vẫn sẽ luyện tập ngày qua ngày mà không thể nào đưa trận đấu về kết quả như ý. Thật khó để chấp nhận chuyện đó.”
Bảo Trâm chống cằm nhìn Xuân Mai, ánh mắt trầm lặng. Hình ảnh cậu của ngày trước bỗng ùa về—một chàng trai nhiệt huyết với đôi chân không biết mệt, chạy suốt cả buổi chiều trên sân tập.
“Hồi trước em từng nói…” Cô chậm rãi lên tiếng. “Em thích thi đấu vì trên sân, em được đối xử công bằng. Đúng không?”
Xuân Mai ngẩng lên, thoáng sững người.
“Ừm… đúng vậy.”
“Vậy tại sao bây giờ, khi trình độ của em đã ngang với cầu thủ hạng Nhất, giống bao người, em lại cảm thấy khó chịu?”
Cậu không trả lời ngay. Bảo Trâm vẫn nhìn cậu, giọng không trách móc, cũng không phán xét, chỉ như một làn nước trong vắt soi rõ những gì ẩn giấu trong lòng cậu.
“Có phải…” Cô tiếp tục. “Là vì em đã quen với cảm giác chiến thắng? Quen với việc được mọi người tán dương? Và khi em không còn nhận được những lời đó nữa, em lại thấy khó chịu khi người khác có được?”
Xuân Mai khẽ cau mày. Một cơn sóng ngầm dâng lên trong lòng cậu.
Cậu không muốn thừa nhận, nhưng sâu thẳm, có lẽ Bảo Trâm nói đúng. Trước đây, cậu thi đấu chỉ vì đam mê. Nhưng càng tiến xa, càng nghe nhiều lời khen, cậu dần xem chúng như điều hiển nhiên. Bây giờ, khi đối diện với một trận thua nặng nề, khi thấy người khác được tung hô, cậu cảm thấy chán nản—vì cậu không còn là người được đứng trong ánh hào quang ấy.
Cậu đặt đũa xuống, thở dài. “Chắc… có lẽ là vậy.”
Bảo Trâm khẽ mỉm cười, đặt tay lên mu bàn tay Xuân Mai, giọng cô nhẹ như gió thoảng:
"Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ yêu thương mọi thứ sẽ đong đầy." Nếu nó chưa đến lúc thì em không cần phải ép bông hoa phải nở sớm, hãy cứ để nó tự nhiên.
Xuân Mai chưa hiểu hết nhưng ít ra, cuộc trò chuyện giúp cậu thoải mái hơn. Trong lúc cậu đang vui trở lại thì Bảo Trâm lại nói muốn tách nhau ra một thời gian để Xuân Mai có thời gian suy ngẫm.
Xuân Mai khựng lại, chiếc đũa trên tay cậu lơ lửng giữa không trung. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng sững sờ.
"Chị nói gì vậy?" Cậu hỏi, giọng trầm xuống.
Bảo Trâm nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Cô không né tránh, cũng không lảng đi như những lần trước mỗi khi có chuyện cần nói.
"Chị nghĩ... mình nên tách nhau ra một thời gian."
Xuân Mai nhíu mày, bàn tay vô thức siết chặt lấy chiếc đũa. Cậu không hiểu. Vừa nãy hai người vẫn còn ăn cùng nhau, nói chuyện về những điều tốt đẹp, vậy mà giờ đây, Bảo Trâm lại muốn rời xa cậu?
"Tại sao?" Cậu hỏi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ tên.
Bảo Trâm hít một hơi sâu, như thể đã suy nghĩ rất nhiều trước khi nói ra những lời này.
"Chị đã quan sát em suốt thời gian qua,. Em nói em yêu bóng đá, nhưng em đang dần đánh mất chính mình. Lấy vợ sớm ở tuổi 19, sống như một người đàn ông trưởng thành, có vợ kề bên chăm sóc... những điều đó vô tình khiến em bị 'bình thường hóa' như bao người khác. Em không còn là chàng trai từng đứng trên sân với ánh mắt rực lửa ngày nào nữa. Em đang bị phân tán, đang san sẻ tình yêu bóng đá của mình cho chị."
Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng đầy dịu dàng
"Nếu em muốn khác biệt, nếu em thực sự khao khát trở thành một cầu thủ xuất sắc, em nên học cách sống một mình. Học cách dành trọn đam mê cho bóng đá, thay vì chia sẻ nó cho một người con gái."
Xuân Mai im lặng. Cậu cảm thấy một cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng,
“Nhưng chúng ta vừa kết hôn mà. còn chưa tổ chức đám cưới nữa.”
Bảo Trâm nhìn cậu hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đứng dậy.
"Thấy chưa? ngày trước em có bao giờ phải lo nghĩ mấy chuyện này đâu, chỉ bóng đá và bóng đá thôi. Hay nói cách khác sự có mặt của chị ở đây làm em thi đấu không được tốt. Chị sẽ về nhà ở Long Thành một thời gian. Em cứ suy nghĩ đi. Nếu em thực sự muốn đi xa hơn trong sự nghiệp, có lẽ em sẽ hiểu điều chị nói hôm nay."
"Chị muốn bỏ rơi em sao?"
Bảo Trâm thở nhẹ, rồi mới đáp:
"Không, khờ quá à mình chỉ tạm xa nhau ít bữa thôi. Em cần ở một mình để suy nghĩ về sự nghiệp, Chị sẽ quay lại, khi em đủ mạnh mẽ, và nghĩ thông suốt."
Câu nói đó khiến Xuân Mai cứng đờ. Cậu không hiểu. Mạnh mẽ? Cậu đã cố gắng, đã kiên trì tập luyện, đã chiến đấu trên sân cỏ từng ngày. Chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?
Như đoán được suy nghĩ của cậu, Bảo Trâm quay lại, ánh mắt dịu dàng nhưng vững chãi.
"Vậy nhé. Em cứ tập trung vào bóng đá đi, còn chị... sẽ luôn dõi theo em."
Sáng hôm sau, tiếng lạch cạch vang lên trong căn phòng nhỏ. Xuân Mai mở mắt, ánh sáng nhạt từ khung cửa sổ len vào, chiếu lên bóng dáng quen thuộc của Bảo Trâm. Cô đang xếp quần áo, gấp gọn từng cái một, cẩn thận như thể đó là một nghi thức quan trọng.
Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn. Mỗi món đồ bị nhấc lên rồi đặt vào vali như từng mảnh ký ức bị sắp xếp lại. Căn phòng này từng là thế giới của cả hai, vậy mà bây giờ nó đang dần vắng đi hơi thở của cô.
Khi Bảo Trâm kéo khóa vali, âm thanh ấy vang lên rõ ràng đến mức khiến Xuân Mai chợt thấy lòng mình trống rỗng. Cậu bật dậy, đi đến bên cô, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại.
"Chị thật sự phải đi sao?"
Bảo Trâm quay sang, ánh mắt không có chút do dự. Cô mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng cũng đủ để dập tắt mọi phản kháng của cậu.
". Chị chỉ muốn em có không gian riêng để suy nghĩ cho công việc. Chúng ta vẫn là vợ chồng, vẫn có một sợi dây kết nối không thể cắt đứt. Nhưng em cần hiểu, bây giờ, nếu chị ở đây, em sẽ bị đắm chìm trong sự bế tắc, hãy cứ vui vẻ đi, vì bóng đá là thế giới của em mà. khi nào quay lại chị sẽ mang theo quà."
Xuân Mai cúi đầu. Cậu biết cô nói đúng. Nhưng biết là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác.
Nói rồi, cô kéo vali ra cửa. Xuân Mai đứng lặng, nhìn theo bóng cô khuất dần nơi hành lang.
Căn phòng đột nhiên trở nên rộng hơn, nhưng cũng lạnh lẽo hơn. Một cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cậu.
Hai ngày nghỉ trôi qua trong sự bức bối. Xuân Mai không ra ngoài, cũng không gặp gỡ ai. Cậu chỉ nằm trên giường, nhìn trần nhà, suy nghĩ về trận đấu, về bản thân, về những lời của Bảo Trâm. Nhưng càng nghĩ, đầu óc càng rối bời.
Cậu đã nỗ lực, đã chăm chỉ hơn bất cứ ai. Nhưng rồi sao? Một trận thua 0-5. Một thất bại bẽ bàng.
Sáng ngày hội quân, Xuân Mai mặc đồ tập, khoác túi lên vai, bước ra khỏi phòng. Nhưng chân cậu có chút chần chừ. Cậu không muốn đến sân với tâm trạng này. Cậu không muốn bước vào buổi tập mà trong đầu vẫn còn vướng mắc.
“Nếu mình cứ tập như trước đây, thì có gì thay đổi không?”
Nỗi hoài nghi cứ bám riết lấy cậu suốt quãng đường đến sân. Cậu luôn tin rằng chăm chỉ sẽ mang lại kết quả. Nhưng trận thua vừa rồi lại giống như một cái tát, một lời chế giễu phũ phàng cho sự cố gắng ấy.
Buổi họp đội diễn ra ngay sau khi các cầu thủ hoàn tất bài khởi động. Không khí trong phòng họp nặng nề. Ai cũng mang tâm trạng nặng trĩu sau trận thua ê chề. Không ai nói với ai câu nào, nhưng sự hoài nghi hiện rõ trong ánh mắt từng người.
HLV Việt Quân bước vào, đứng trước bảng chiến thuật, hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Tôi biết các cậu đang nghĩ gì. Các cậu hoài nghi về chính mình, về đồng đội, và cả về cách chúng ta chơi bóng. Nhưng tôi cũng có hoài nghi của riêng mình. Sau trận đấu đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”
Ông nhìn từng cầu thủ, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không gay gắt.
“Tôi thừa nhận, tôi đã quá cứng nhắc.”
Cả phòng im lặng. Đây là lần đầu tiên HLV Việt Quân thẳng thắn thừa nhận sai lầm.
“Nhưng chúng ta không bỏ sơ đồ 3-4-3.”
Một số cầu thủ nhíu mày, nhưng không ai phản đối.
“Vấn đề không nằm ở sơ đồ, mà ở cách chúng ta vận hành nó. Đội bóng đã b·ị b·ắt bài. Chúng ta kiểm soát bóng tốt, nhưng thiếu đột biến. Khi đối thủ pressing cao, chúng ta lúng túng. Khi họ chơi chặt chẽ, chúng ta không có phương án phá vỡ khối phòng ngự đó.”
Ông chỉ lên bảng chiến thuật, vẽ một vài đường mũi tên.
“Tôi sẽ điều chỉnh cách chơi. Chúng ta sẽ có thêm phương án t·ấn c·ông trực diện. Các cầu thủ t·ấn c·ông phải di chuyển linh hoạt hơn, không đóng đinh một vị trí. Các tiền vệ sẽ có vai trò kết nối nhiều hơn, không chỉ đơn thuần là phân phối bóng mà còn phải tạo ra đột biến. Và quan trọng nhất—chúng ta cần tốc độ trong việc chuyển trạng thái.”
Ông quay lại nhìn toàn đội, giọng trầm xuống.
“Giải đấu hạng nhất là một hành trình dài, trận thua vừa rồi là một bài học đắt giá. Nó cho thấy chúng ta đang yếu ở những khoản nào. Và nếu khắc phục được chúng, đội bóng sẽ càng hoàn thiện hơn. Tôi mừng vì thất bại đến sớm, chúng ta còn thời gian để thay đổi. Nào … tất cả bắt đầu đi.”
Buổi tập diễn ra trên sân phụ của CLB. Dưới ánh nắng chiều nhạt dần, các cầu thủ tập luyện với cường độ cao, nhưng Xuân Mai lại không thể hòa mình vào nhịp độ ấy. Những pha di chuyển chậm hơn một nhịp, những đường chuyền không còn chính xác như mọi khi, và cả những pha dứt điểm thiếu lực.
HLV Việt Quân quan sát từ xa, đôi mắt dần sa sầm. Ông đã làm HLV nhiều năm, ông nhận ra ngay khi một cầu thủ đang mất đi sự tập trung. Với Xuân Mai, điều đó càng rõ ràng hơn vì cậu vốn là người có tinh thần tập luyện rất cao.
Sau một pha pressing nửa vời khiến đội hình lộ khoảng trống, HLV Việt Quân không nhịn được nữa. Ông cất tiếng, giọng không lớn nhưng đủ để cả sân nghe rõ:
"Xuân Mai! Nếu cậu còn muốn ở trên sân, hãy tỉnh táo lên!"
Xuân Mai giật mình, cậu khẽ siết nắm tay, cố gắng lấy lại sự tập trung. Nhưng sâu trong lòng, cậu biết mình không thể ngay lập tức quay trở lại trạng thái như trước. Cảm giác chênh vênh vẫn đeo bám.
Buổi tập kết thúc, các cầu thủ lần lượt rời sân, chỉ còn Xuân Mai vẫn đứng lặng trên đường biên. Khi cậu vừa định rời đi, một giọng nói cất lên phía sau:
"Cậu có thời gian không? Vào phòng tôi một lát."
HLV Việt Quân đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự nghiêm khắc. Xuân Mai không từ chối, lặng lẽ theo ông vào phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện không lớn, trên bàn vẫn còn vài tờ phân tích chiến thuật từ buổi họp sáng nay. HLV Việt Quân ngồi xuống ghế, không vội nói ngay. Ông nhìn Xuân Mai, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
"Trận thua vừa rồi ảnh hưởng đến tất cả mọi người, nhưng tôi thấy cậu là người bị tác động nhiều nhất." HLV Việt Quân dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén. "Cậu không còn là chính mình. không còn là một cầu thủ ghi bàn vào lưới đội Australia mà tôi biết."
Xuân Mai mím môi, cúi đầu. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng, giọng nhỏ nhưng chất chứa nỗi hoài nghi:
"Em nghĩ rằng mình chưa đủ tốt. em thấy mình đã tập rất nhiều nhưng vẫn không giúp đội bóng tránh được một trận thua, Nếu vẫn duy trì như cũ, em không chắc trận tới sẽ là một trận thua nữa không?"
HLV Việt Quân im lặng nghe hết. Xuân Mai là một cầu thủ chăm chỉ, trận thua vừa rồi quả thực là một cú sock lớn, không chỉ cậu mà với tất cả mọi người. Cảm xúc hiện tại bây giờ cho thấy cậu đã “tận lực” như thế nào, nên mới không nuốt nổi sự thật này.
“Cậu nghi ngờ bản thân là chuyện dễ hiểu, nhưng cậu cũng nên biết, sân chơi Hạng nhất có trình độ tiệm cận Giải Vô Địch Quốc Gia, cầu thủ ở đây đã từng thi đấu quốc tế, kinh nghiệm đầy mình. Cậu mới chân ướt chân ráo vào nghề, đừng gò ép bản thân phải tỏa sáng ngay lập tức. Cậu cần thích nghi với môi trường, thích nghi với hệ thống mới. Sau đó mới tính đến chuyện tỏa sáng.”
HLV Việt Quân nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Tôi cũng cần phải thay đổi chiến thuật để phù hợp hơn với thời cuộc. Tin tôi đi, tôi hiểu vấn đề nằm ở đâu, nó không hoàn toàn là vấn đề của cá nhân nào cả.”