Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 148: Hồng Hài Nhi.

Chương 148: Hồng Hài Nhi.


Dù không còn góp mặt trên sân trong những phút cuối, Duy Khương vẫn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất. Cậu ta không chỉ là mối đe dọa lớn nhất đối với PVF, mà còn chính là người đã đặt nền móng cho chiến thắng của đội nhà.

Chiến thắng nghẹt thở trước PVF không chỉ giúp Vũng Tàu vươn lên đầu bảng mà còn mang đến một đêm ăn mừng đáng nhớ. Toàn đội được câu lạc bộ chiêu đãi tại một nhà hàng sang trọng, nơi ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên những ly rượu vang sóng sánh.

Trong lúc các cầu thủ nâng ly chúc mừng, tiếng cười nói rôm rả vang vọng khắp căn phòng. Họ không chỉ ăn mừng chiến thắng, mà còn ăn mừng tinh thần quật khởi của một đội bóng đã lội ngược dòng một cách ngoạn mục.

Bữa tiệc không dừng lại ở đó.

"Tăng hai" rồi "tăng ba".

Quang Lâm giữ đúng lời hứa của mình—đưa những người anh em thân thiết đến một nơi “đặc biệt”. Không phải quán bar ồn ào, không phải vũ trường náo nhiệt. Mà ngay tại nhà hàng này.

Tầng hai của nhà hàng là khu vực dành riêng cho khách VIP. Không gian tinh tế, ánh đèn dịu nhẹ hắt lên những bộ bàn ghế bọc nhung sang trọng. Trái ngược với sự ồn ào náo nhiệt phía dưới, nơi này lại tĩnh lặng, chỉ có một vài vị khách ngồi rải rác.

Tại một chiếc bàn lớn gần góc phòng, một nhóm phụ nữ trung niên ngồi quây quần. Họ khoác trên mình những bộ váy đắt tiền, ánh kim lấp lánh từ những món trang sức xa hoa. Từ thần thái, cách trang điểm đến giọng nói nhỏ nhẹ nhưng sắc bén, tất cả đều toát lên vẻ giàu sang.

Khi nhóm cầu thủ tiến đến gần, một trong số họ khẽ ngước mắt lên. Đôi mắt sắc sảo của bà ta lướt qua từng người một, dừng lại lâu hơn một chút khi nhìn thấy Duy Khương. Một nụ cười mơ hồ thoáng hiện trên môi bà, như thể vừa tìm thấy một món đồ thú vị.

Trên tầng hai của nhà hàng, không gian tĩnh lặng bao trùm, khác xa với sự ồn ào náo nhiệt phía dưới. Một chiếc bàn lớn nằm ngay góc phòng, nơi năm người phụ nữ ngồi quây quần. Họ không nói chuyện lớn tiếng, chỉ thỉnh thoảng trao đổi với nhau bằng giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đầy ẩn ý.

Họ không phải những cô gái trẻ đẹp theo kiểu rực rỡ bồng bột, mà là những người phụ nữ từng trải, toát lên vẻ quyến rũ của tuổi trưởng thành. Những đôi mắt biết cười, những cử chỉ tao nhã nhưng đầy sự kiểm soát, như thể mỗi lời nói, mỗi cái nhấc ly đều mang một tầng ý nghĩa nào đó.

Quang Lâm tiến lên, nở một nụ cười thân thiện. Anh làm cầu nối, giới thiệu từng người một để hai bên làm quen.

"Đây là chị Hạnh, đại gia bất động sản, có rất nhiều dự án lớn trong thành phố."

"Còn đây là chị Mai, chủ một chuỗi nhà hàng sang trọng, nơi chúng ta đang ăn hôm nay cũng là của chị ấy."

"Chị Ngọc thì làm trong ngành spa và làm đẹp, chắc mấy anh em chưa biết nhưng nhiều cầu thủ nổi tiếng cũng là khách quen của chị ấy."

"Chị Thương đầu tư vào chuỗi phòng gym và trung tâm thể thao, chuyên tài trợ thiết bị cho các đội bóng."

"Và cuối cùng, đây là chị Lan, người có quỹ đầu tư riêng cho thể thao, thường hỗ trợ những đội bóng trẻ có tiềm năng."

Mỗi người trong số họ gật đầu chào, ánh mắt quan sát từng cầu thủ với một vẻ thích thú khó đoán. Họ không chỉ là những người phụ nữ thành đạt, mà còn là những người có quyền lực thực sự.

Hạnh nhấp một ngụm rượu vang, đặt ly xuống, nhẹ nhàng nói:

"Hôm nay đội bóng thi đấu rất tốt. Một trận đấu đáng giá. Chúng tôi thực sự rất thích cách các cậu chơi bóng."

Ngọc mỉm cười tiếp lời:

"Vậy nên chúng tôi muốn thưởng thêm một chút, để hỗ trợ về mặt vật chất lẫn tinh thần. Xem như một món quà cho sự cố gắng của các cậu."

Lời đề nghị ấy khiến các cầu thủ nhìn nhau. Họ hiểu rằng những người phụ nữ này không đơn giản chỉ là đang "giao lưu" thông thường. Có một điều gì đó sâu xa hơn trong cuộc gặp gỡ này

Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, nhưng không khí đã có sự thay đổi tinh tế. Lời nói, ánh mắt, từng cử chỉ đều mang theo một ý vị ngầm hiểu. Không ai nói ra, nhưng ai cũng ngầm hiểu đây không đơn thuần là một buổi ăn mừng chiến thắng.

Những người phụ nữ nâng ly rượu, mỉm cười đầy ẩn ý. Họ không gấp gáp, mà từ tốn quan sát, đánh giá từng cầu thủ như những nhà đầu tư đang cân nhắc một thương vụ tiềm năng. Họ không vội quyết định, bởi người có nhiều tiền nhất sẽ có quyền lựa chọn trước.

Quang Lâm, với vai trò là cầu nối, khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện. Anh không cần phải nói rõ, chỉ cần mời rượu đúng người, làm tín hiệu ngầm cho các cầu thủ hiểu ai là người được chọn.

Duy Khương nhanh chóng lọt vào tầm ngắm của một nữ đại gia bất động sản. Ánh mắt bà ta dừng lại trên cậu lâu hơn những người khác, như thể đang suy xét một món hàng giá trị.

"Cậu chơi rất hay." Cô ta nhấc ly rượu, khẽ nghiêng đầu. "Tôi rất muốn tìm hiểu thêm về cậu."

Duy Khương không ngây thơ đến mức không hiểu ý. Cậu im lặng, nhưng trong đầu đã có đáp án.

Những người phụ nữ khác cũng đã chọn được cho mình một người. Mỗi người một sở thích, một tiêu chuẩn. Kẻ chuộng ngoại hình, người thích sự điềm tĩnh, có người lại muốn một chàng trai giàu năng lượng. Khi tất cả đã ngầm thỏa thuận xong, họ lặng lẽ đứng dậy, rời bàn tiệc từng người một.

Ai đi lên tầng trên "tâm sự" ai ra ngoài, tất cả tùy vào từng lựa chọn.

Quang Lâm đặt ly rượu xuống, nhẹ nhàng thở ra. Nhiệm vụ của anh đến đây là kết thúc.

Sau khi những vị khách đặc biệt rời đi, bầu không khí trên bàn tiệc cũng lắng xuống. Chỉ còn lại tàn rượu, những ly thủy tinh vương vãi vệt son, và mùi nước hoa đắt tiền phảng phất trong không gian.

Một cô nhân viên phục vụ bước vào, nhanh nhẹn thu dọn. Khi cô đang cúi xuống xếp lại đống khăn ăn lộn xộn, một cọc tiền đặt xuống bàn ngay trước mặt.

"Lấy đi." Quang Lâm nói, giọng điệu thản nhiên như thể đây là một chuyện bình thường.

Cô nhân viên thoáng chần chừ, nhưng rồi cũng cầm lấy. Cô ngước lên, ánh mắt có chút đùa cợt:

"Tôi vẫn không hiểu, anh giỏi ăn nói vậy mà chẳng có ai 'book' anh lên phòng?"

Quang Lâm bật cười, nụ cười có chút chua chát.

"Mấy bà đó như trâu như hổ, anh không đủ sức theo hầu đâu."

"Thế sao anh còn giới thiệu mấy người kia?"

Quang Lâm ngả người ra sau, rút điếu thuốc chưa kịp châm, kẹp giữa hai ngón tay xoay xoay.

"Vì đây là cơ hội." Anh chậm rãi nói. "Thằng nào làm tốt thì đổi đời. Thằng nào ngu thì c·hết. Anh chỉ giới thiệu, làm được hay không là chuyện của họ."

Ánh đèn nhà hàng phản chiếu lên đôi mắt Quang Lâm, tối sâu như mặt nước phẳng lặng không gợn sóng. Bên ngoài, thành phố vẫn ồn ào như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

Chiếc xe lướt đi êm ái giữa lòng thành phố rực rỡ ánh đèn. Nữ đại gia bất động sản ngồi ghế lái, tay nhẹ nhàng điều khiển vô lăng, thỉnh thoảng liếc sang chàng trai trẻ bên cạnh.

"Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi."

Cô ta hơi nhướn mày, vẻ ngạc nhiên thoáng qua ánh mắt.

"Trông em già dặn hơn đấy. Thân hình này... đúng là cầu thủ chuyên nghiệp có khác."

Cô ta tặc lưỡi, ánh mắt vô thức lướt dọc từ bờ vai rộng, cánh tay rắn chắc đến đôi chân vững chãi của Khang. Trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo — liệu ngoài sân cỏ, cậu ta có thể lực tốt đến mức nào?

Khang không phải đứa trẻ ngây ngô. Cậu biết rõ ý đồ của người phụ nữ này ngay từ lúc Quang Lâm giới thiệu. Nhưng so với những người khác, cô ta có nhan sắc, có gu, không thuộc kiểu phụ nữ chỉ biết dùng tiền để áp đặt đàn ông. Ít nhất, đêm nay sẽ không tệ.

Người phụ nữ mặc bộ vest trắng thời thượng, bên trong là áo quây, lộ ra làn da trắng nõn và khe ngực quyến rũ. Ánh đèn đường lướt qua cửa kính, phản chiếu lên bông tai dây chuyền lấp lánh của cô ta, như thể cả người đều toát ra một thứ ánh sáng hào nhoáng của tiền bạc.

Chưa đến nơi, cô ta đã không thể kiềm chế.

Xe vừa dừng lại chờ đèn đỏ, người phụ nữ đột ngột nghiêng sang, một tay giữ lấy gáy Khang, kéo cậu lại gần. Mùi nước hoa đắt tiền hòa cùng hơi thở nóng rực, đôi môi tô son đỏ đã tìm đến cổ cậu, nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu.

Khang không phản kháng. Cậu khẽ cười, đưa tay luồn qua eo cô ta, khởi động trước một hiệp.

Phụ nữ có tuổi kinh nghiệm đầy mình, biết cách nắm giữ, cũng biết lúc nào nên thả lỏng. Cô ta không vồ vập như gái trẻ, mà từng động tác đều chậm rãi, tinh tế, kích thích ham muốn của đàn ông theo cách riêng.

Về đến nhà, không gian riêng tư giúp cả hai thoải mái hơn. Không còn vướng bận ánh mắt người ngoài, không cần vội vã trong không gian chật hẹp của xe hơi. Giờ đây, tất cả chỉ còn lại hai thân thể hòa vào nhau.

Trào lưu "Hồng Hài Nhi" đang rầm rộ, các phú bà thi nhau tìm trai trẻ bên ngoài để “lấp đầy chỗ trống.” Những gã đàn ông trong quán bar quá dễ đoán, quá tầm thường. Họ muốn thứ gì đó mới mẻ hơn – một cơ thể săn chắc, sức bền bỉ, một chút hoang dã nhưng vẫn biết cách phục tùng. Và cầu thủ chính là lựa chọn hoàn hảo.

Khang không làm cô ta thất vọng. Cậu thi đấu đủ 90 phút, không bỏ lỡ bất kỳ pha bóng nào, khiến cơ thể căng cứng của đối phương trở nên mềm nhũn dưới thân mình.

Sau trận, người phụ nữ ôm lấy Khang, bàn tay vuốt ve tấm lưng đẫm mồ hôi của cậu.

“Em giỏi hơn chị tưởng. Muốn được thưởng gì nào?”

Cô ta muốn tặng Khang một món quà, có thể là tiền, cũng có thể là thứ gì đó đắt đỏ hơn. Nhưng Khang từ chối.

“Em không thiếu tiền. Em chỉ đến vui vẻ thôi.”

“Vui vẻ sao?”

“Đúng vậy, Lần đầu tiên l·àm t·ình với một phụ nữ hơn tuổi lại giàu có? Cảm giác nó khoái hơn nhiều.”

Cậu không đến đây vì lợi ích vật chất, cũng chẳng phải vì muốn được bao nuôi. Cậu chỉ đơn thuần thích cảm giác này – cảm giác được chinh phục một người phụ nữ hơn tuổi, thành đạt, đầy quyền lực.

Phú bà tựa lưng vào gối, ánh mắt vẫn còn vương chút dư vị khoái lạc. Bà ta nhìn Khang, ánh mắt ẩn chứa sự thích thú.

“Chị thấy rất vui. Nếu em thích, có thể thường xuyên tới đây chơi.”

Khang bật cười, kéo tấm chăn che ngang hông, giọng điềm nhiên:

“Em không thích bị ràng buộc.”

Cậu nhìn lướt qua căn phòng rộng rãi, nội thất sang trọng, đoán rằng với gia thế của phú bà, chuyện mua vui chẳng có gì khó khăn. Muốn đàn ông? Chỉ cần búng tay một cái là có cả tá gã vây quanh.

Cậu thẳng thắn nói:

“Ngày nào cũng 90 phút thì em chịu sao nổi. Em còn phải đá bóng nữa.”

Phú bà bật cười, bàn tay thon dài lướt nhẹ lên ngực Khang.

“Chị có thể bao nuôi em. Cho em một căn nhà, em không cần làm cầu thủ nữa.”

Khang gỡ tay bà ta ra, cười nhạt.

“Em không túng thiếu đến mức phải bám chân người khác để được bao nuôi.”

Nói rồi, cậu xuống giường, mặc lại quần áo. Phú bà không níu kéo, chỉ nhìn theo với ánh mắt khó đoán.

Khang bắt taxi rời đi. Gió đêm lạnh buốt, cậu ngả đầu vào ghế, mắt nhìn vô định ra ngoài cửa sổ.

Không hiểu sao, cảm giác hưng phấn sau cuộc hoan lạc đã qua đi, chỉ còn lại một khoảng trống lạ lẫm. Có lẽ cậu đang bị sốc tâm lý sau khi ngủ với một người phụ nữ hơn tuổi.

Cậu khẽ cười với chính mình. Một trải nghiệm thú vị, nhưng chắc chắn không có lần thứ hai.

Khang bước ra khỏi cổng, lên taxi mà không ngoái đầu lại.

Trên tầng hai, phú bà đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo chiếc xe đang rời đi. Bà nở một nụ cười khó đoán.

Một thằng nhóc bướng bỉnh.

Trong mắt bà, Khang vẫn chỉ là một đứa trẻ hay dỗi. Nhưng chỉ vài chục phút trước, chính bà lại nằm dưới thân hắn, cảm nhận sự mạnh mẽ áp đảo. Một cảm giác vừa nhục nhã vừa khoái lạc đan xen, khiến bà bất giác siết nhẹ tấm áo ngủ.

Nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dẫu sao, đây cũng chỉ là một trò chơi.

Hít sâu một hơi, phú bà cầm điện thoại, bấm số gọi cho ai đó.

Giọng bà ta trầm ổn, mang theo chút ý cười:

“Cậu ta hôm nay Cũng được, nhưng trẻ con quá, Tìm cho chị một người khác đi.”

Chương 148: Hồng Hài Nhi.