Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 149: Đòn Bẩy

Chương 149: Đòn Bẩy


Sau chiến thắng kịch tính của Vũng Tàu trước PVF, truyền thông thể thao trong nước nhanh chóng bùng nổ với hàng loạt bài phân tích về trận đấu. Những tờ báo lớn đều nhắc đến màn rượt đuổi tỷ số nghẹt thở và tinh thần chiến đấu quả cảm của đội bóng thành phố biển.

Cái tên gây chú ý nhất không ai khác chính là Duy Khương.

Mặc dù không thi đấu trọn vẹn 90 phút, nhưng những gì anh thể hiện trên sân đủ để trở thành tâm điểm. 4 trong 5 bàn thắng đều có dấu ấn của cậu ta. Không quá khi nói rằng chính anh là người đã xoay chuyển cục diện trận đấu.

Trên fanpage chính thức của CLB TP.HCM, đoạn clip highlight về Duy Khương bất ngờ được đăng tải, thu hút sự quan tâm lớn từ cộng đồng mạng. Dưới phần bình luận, hàng loạt người hâm mộ bày tỏ sự tiếc nuối khi đội bóng cũ để mất một cầu thủ chất lượng như vậy. Họ không ngừng so sánh anh với những người thay thế hiện tại, đặc biệt là tân binh Xuân Mai.

Càng đáng nói hơn, trong trận đấu vòng 6 giữa TP.HCM và Quảng Nam, Xuân Mai không có tên trong đội hình chính thức. Thay vào đó, cậu phải ngồi dự bị suốt cả trận, nhìn đội bóng của mình giành chiến thắng dễ dàng 2-0. Điều này càng khiến người hâm mộ đặt dấu hỏi lớn về phong độ của cầu thủ đội nhà.

Trên mạng xã hội, những lời bàn tán bắt đầu xuất hiện. Nhiều người cho rằng Xuân Mai chưa đủ tầm để thay thế Duy Khương, thậm chí có người còn nhận định bản hợp đồng này là một sai lầm của TP.HCM.

Người hâm mộ không còn kiên nhẫn với tân binh này nữa. Trong phần bình luận trên fanpage CLB, có người còn tag thẳng tên cậu và viết:

"Chỉ cần làm được 1/10 của Duy Khương thì đội bóng đã tốt hơn nhiều rồi, thằng phế vật này!"

Xuân Mai không chỉ đối diện với sự hoài nghi từ người khác mà chính cậu cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Những lời lẽ cay nghiệt dần trở thành áp lực nặng nề với Xuân Mai. Cậu bắt đầu cảm thấy bất ổn.

Những nỗ lực của Xuân Mai trong các buổi tập không mang lại kết quả như mong đợi. Cậu càng cố gắng, càng cảm thấy bản thân trở nên tầm thường. Điểm mạnh thể lực là không đủ để tạo ra sự khác biệt trong trận đấu. Lối chơi và kỹ thuật của cậu bị đối thủ bắt bài.

Hệ quả là trong vòng đấu tiếp theo, HLV quyết định gạt cậu khỏi đội hình xuất phát.

TP.HCM tiếp tục thi đấu tốt ngay cả khi thiếu vắng Xuân Mai. Đội bóng giành hai chiến thắng liên tiếp với tỷ số 2-0 và 1-0, Tại vòng 6 và 7. Vị thế của đội bắt đầu có dấu hiệu trở lại đường đua với 12 điểm sau 7 vòng đấu.

Nhưng giữa những niềm vui chung của toàn đội, Xuân Mai lại lặng lẽ chìm vào khủng hoảng. cậu tắt hẳn mạng xã hội và thường xuyên ở một mình.

Xuân Mai từng nghĩ rằng việc chuyển đến TP.HCM sẽ mở ra một chương mới đầy tươi sáng trong sự nghiệp. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra rằng môi trường bóng đá chuyên nghiệp không hề đơn giản.

Căn phòng nhỏ lặng lẽ bao trùm lấy cậu. Ánh đèn vàng hắt xuống sàn, bóng tối phủ lên góc nhà nơi quả bóng lăn lóc. Xuân Mai nhìn chằm chằm vào nó, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng khó tả. Cậu đã đi một quãng đường dài, đã từng mơ ước được trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Giờ đây, giấc mơ ấy đã thành hiện thực, nhưng sao cậu không hề cảm thấy hạnh phúc như mình từng tưởng tượng?

Xuân Mai liên tiếp bị đẩy lên ghế dự bị suốt ba vòng đấu. Cậu nỗ lực tìm kiếm giải pháp, nhưng càng cố gắng nghĩ, cậu càng rơi vào bế tắc.

Thế nhưng, đôi khi câu trả lời không đến từ sự gượng ép, mà xuất hiện một cách tự nhiên khi tâm trí cậu lắng lại.

Trong những ngày không ra sân, cậu bắt đầu quan sát nhiều hơn. Từ băng ghế dự bị, cậu thấy đồng đội của mình chơi bóng với sự thanh thoát, tự tin. Họ không cố gắng thể hiện quá mức, cũng không bị đè nặng bởi áp lực như cậu.

Bất chợt, cậu nhớ lại quãng thời gian ngày trước, khi đá bóng ở quê nhà, không có ai chờ đợi cậu tỏa sáng, không có hàng nghìn bình luận trên mạng xã hội, không có ai so sánh cậu với người khác. Cậu đá bóng chỉ vì cậu yêu bóng đá, chỉ vì cảm giác được chơi với trái bóng, được ghi bàn, được chạy trên sân.

Bây giờ, khi bị đẩy ra ngoài cuộc chơi, cậu mới nhận ra rằng mình đã để bản thân bị bóp nghẹt bởi áp lực và sự kỳ vọng. Cậu không còn chơi bóng như một cầu thủ tự do, mà như một người đang cố gắng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp bằng cách ép bản thân vào một hệ thống, tuân thủ nghiêm ngặt chiến thuật chiến thuật của HLV mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.

“Tin tưởng tuyệt đối vào HLV” đó tưởng chừng là một thái độ mà cầu thủ chuyên nghiệp nên có.

Xuân Mai đã quá trung thành với những gì HLV yêu cầu. Trong suốt các buổi tập và khi thi đấu, cậu không dám vượt khỏi khuôn khổ chiến thuật đề ra. HLV bảo cậu tập trung kéo bóng lên cao và hỗ trợ trung phong Denison, thế là cậu chỉ làm đúng như vậy—không hơn, không kém.

Bóng đá không phải là một bài toán có đáp án cố định. Trên sân, mọi thứ thay đổi theo từng phút, từng giây. Các đối thủ không ngồi yên để TP.HCM triển khai lối chơi của mình một cách dễ dàng. Họ nghiên cứu đội bóng, đọc vị cách chơi của từng cầu thủ, và nhanh chóng tìm ra phương án khắc chế.

Khi kế hoạch A bị vô hiệu hóa, Xuân Mai lại không có kế hoạch B.

Xuân Mai đã nhận ra rằng, Cậu phải thoát khỏi lối tư duy rập khuôn, phải chủ động hơn, dám thử những phương án khác thay vì chỉ máy móc thực hiện nhiệm vụ được giao.

“Vậy khi lâm trận, rốt cuộc một cầu thủ nên chơi bóng theo ý đồ của mình hay chơi theo ý HLV?”

Đây là câu hỏi có ý nghĩa quan trọng với Xuân Mai vào thời điểm này. Cậu rất tôn trọng HLV Việt Quân đã tin tưởng và ký hợp đồng với cậu, nhưng sau vài tháng làm việc, cậu cảm thấy hệ thống của HLV đang kìm hãm sự phóng khoáng trong phong cách thi đấu của mình.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, Xuân Mai quyết định trực tiếp tìm câu trả lời từ HLV Việt Quân. Cậu đến văn phòng của ông sau buổi tập, cánh cửa khép hờ, bên trong, HLV đang xem lại băng ghi hình trận đấu gần nhất.

Xuân Mai hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.

"Thầy có thời gian không ạ? Em muốn trao đổi một chút."

HLV Việt Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén lướt qua cậu trước khi gật đầu.

"Vào đi."

Cậu ngồi xuống đối diện với HLV, cảm nhận rõ bầu không khí nghiêm túc trong căn phòng nhỏ. Xuân Mai không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề:

"Thầy nghĩ một cầu thủ nên chơi theo ý mình, hay theo ý đồ chiến thuật của đội bóng?"

HLV Việt Quân không trả lời ngay. Ông khoanh tay, nhìn cậu một lúc lâu trước khi chậm rãi lên tiếng:

"Cậu nghi ngờ chiến thuật của tôi sao? Nói thật thời gian gần đây biểu hiện của cậu làm tôi hơi thất vọng đấy. Từ sau trận thua đó mọi người đã đứng lên chiến đấu tiếp rồi, chỉ còn cậu là nằm đó thôi."

Xuân Mai gật đầu.

“Đó thực sự là một cú sock đối với em, nhưng kết quả đó chỉ là giọt nước làm tràn ly, bởi vấn đề đã xuất hiện từ khi em thi đấu cho đội.”

“Vấn đề gì?”

“Một người từng nói với em, phải luôn tin tưởng vào HLV, đó là thái độ của một cầu thủ chuyên nghiệp. Từ lúc tới đội bóng, em luôn cố gắng hành động như vậy, tuy nhiên em cảm thấy bị gò bó trong hệ thống? giống như có thứ gì đó đang kìm hãm bản thân.”

HLV nheo mắt.

“Ý cậu là tôi không biết dùng người sao?cậu dùng nó để biện minh cho phong độ tệ hại trong thời gian qua của mình? Nhưng Cậu không để ý thấy người thay thế cậu đang làm tốt nhiệm vụ đó sao? Và đội chúng ta đang thắng hai trận liên tiếp. Như vậy không phải là hệ thống lỗi mà là con người không phù hợp.”

Xuân Mai phân trần.

“Em không nói hệ thống không tốt, chỉ là em muốn được chơi tự do phóng khoáng hơn thôi.”

HLV Việt Quân cười khẩy.

“Ngu dốt! Cầu thủ nào cũng muốn đá theo ý mình thì chẳng loạn hết à, nếu vậy các cậu tự xỏ giày vào sân đá với nhau, cần gì HLV, cần gì chiến thuật nữa.”

“Em không bác bỏ vai trò của thầy, và đội ngũ ban huấn luyện. Nhưng Bóng đá muôn hình muôn vẻ, không có hệ thống nào hoàn hảo. Lúc thi đấu sẽ xuất hiện nhiều biến số khó lường. Em chỉ muốn hỏi trong những trường hợp như vậy nếu cầu thủ và HLV không có cùng ý tưởng thì nên làm thế nào?”

HLV thở dài một hơi, ánh mắt có phần ngưng trọng.

Tuân thủ chiến thuật của HLV là điều bắt buộc vì bóng đá là môn thể thao đồng đội. Một cầu thủ không thể chỉ chơi theo ý mình mà phớt lờ toàn bộ hệ thống chiến thuật. Nếu ai cũng tự ý làm theo cách riêng, đội bóng sẽ mất đi sự liên kết và trở nên hỗn loạn.

Nhưng nếu chỉ biết làm theo rập khuôn mà không có sự linh hoạt, sáng tạo, cầu thủ đó sẽ trở thành một "công nhân" trên sân. Bóng đá đỉnh cao không chỉ là thể lực và chiến thuật, mà còn là khả năng đưa ra quyết định nhanh trong từng khoảnh khắc của trận đấu. Những cầu thủ giỏi nhất là người biết đọc trận đấu, điều chỉnh cách chơi tùy vào tình huống thực tế.

Một cầu thủ giỏi cần có tư duy chiến thuật và dám chịu trách nhiệm cho quyết định của mình trên sân. Họ cần hiểu rõ ý đồ của HLV, nhưng khi vào trận, họ cũng phải biết ứng biến linh hoạt để tạo ra sự khác biệt.

Lời nói của HLV khiến Xuân Mai lắng nghe một lúc chăm chú.

“Quan trọng ở đây là sự cân bằng, và phải hiểu được mục tiêu chung của tập thể cũng như chiến thuật được đề ra. Tôi thừa nhận trước đây áp dụng chiến thuật cứng nhắc nhưng giờ đây mọi thứ đã linh hoạt hơn rồi.”

HLV Việt Quân tiếp tục:

"Hiện tại, đội bóng đang chơi tốt, chiến thuật trở nên linh hoạt hơn dù không có cậu. Tôi sẽ không đưa cậu vào sân chỉ vì danh tiếng hay kinh nghiệm. Nếu cậu muốn lấy lại vị trí của mình, thì thể hiện trên sân tập đi. Chứng minh cho tôi thấy cậu xứng đáng."

Dù bị trách mắng, Xuân Mai lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu đã có câu trả lời mà mình tìm kiếm. Cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt HLV, lần đầu tiên sau nhiều tuần, cậu cảm thấy lòng mình trở nên kiên định.

"Cảm ơn thầy. Em hiểu rồi. Từ giờ trở đi, bất cứ khi nào đội bóng cần, em luôn sẵn sàng."

HLV Việt Quân không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.

HLV Việt Quân lặng người nhìn cánh cửa khép lại sau khi Xuân Mai rời đi. Trong lòng ông, ngoài sự thất vọng trước đó, giờ đây lại có thêm một chút mong đợi.

Thực tế, không ít cầu thủ cũng từng có suy nghĩ giống Xuân Mai, nhưng thay vì trực tiếp đặt câu hỏi, họ chọn cách tự ý hành động trên sân. Những cầu thủ có cá tính mạnh, dám chơi theo ý mình, đôi khi tạo ra đột biến nhưng lại dễ làm hỏng cả một hệ thống, làm mất lòng HLV. Ngược lại, những người chỉ biết răm rắp nghe theo chiến thuật mà không dám sáng tạo sẽ mãi mãi chỉ là những "công nhân" chăm chỉ, phục vụ cho lối chơi chung mà không bao giờ tỏa sáng.

Bóng đá không chỉ là thể lực hay kỹ thuật, mà còn là sự cân bằng giữa kỷ luật chiến thuật và sự tự do cá nhân. Người nào làm được điều này, chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao thực thụ.

HLV Việt Quân nhấp một ngụm nước, ánh mắt trầm tư. Ông chưa biết Xuân Mai sẽ thay đổi thế nào, nhưng ít nhất, cậu ta đã đặt ra một câu hỏi quan trọng—một câu hỏi mà chỉ những cầu thủ có khát vọng lớn mới dám đối diện.

Chương 149: Đòn Bẩy