Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn
Unknown
Chương 155 :Quái Kiệt vào Sân, Xoay Chuyển Cục diện.
Giờ nghỉ giữa hai hiệp, Không khí trong phòng thay đồ của Vũng Tàu khá bình tĩnh. Họ không hoảng loạn, cũng không quá phấn khích. Họ biết mình vẫn còn nguyên cơ hội giành điểm trận này.
HLV bước vào, nhìn quanh một lượt rồi nói bằng giọng trầm ổn:
"Các cậu đã làm tốt."
Ông không vội trách móc hay sửa sai. Thua ba bàn nhưng gỡ lại một bàn trước giờ nghỉ đã là thành công.
"Hiệp hai sẽ là sân chơi của chúng ta. Tập trung hỗ trợ Duy Khương. Cậu ấy là chìa khóa trong hiệp hai."
Mọi ánh mắt hướng về Duy Khương.
Là tiền đạo chủ lực của Vũng Tàu, anh ta hiểu rõ kỳ vọng đặt lên mình. Nhưng Duy Khương không gật đầu ngay mà vẫn giữ im lặng, như thể đang suy ngẫm điều gì đó.
Lúc này, Quang Lâm lên tiếng.
"Tôi nghĩ chúng ta có thể tận dụng bóng dài nhiều hơn."
Cậu chỉ tay lên bảng chiến thuật:
"TP.HCM có hàng tiền vệ khá dày đặc, chuyền bóng ngắn để phối hợp sẽ rất khó. Nếu bỏ qua tuyến giữa và đánh thẳng vào hàng thủ ba người của họ, cơ hội sẽ cao hơn."
Các cầu thủ gật gù, thấy ý kiến này hợp lý.
Nhưng Duy Khương lại khẽ lắc đầu phản đối.
Anh chậm rãi nói:
"Tôi không nghĩ vậy."
Cả phòng thay đồ hướng mắt về anh.
"Tôi đã xem kỹ hiệp một. Cầu thủ chúng ta mắc sai lầm dẫn đến bàn thua chứ họ không hay lắm đâu."
Mọi người im lặng suy ngẫm.
HLV Vũng Tàu khoanh tay, gật gù rồi nói:
"Vậy thì… chúng ta có hai phương án. Tùy vào thế trận mà điều chỉnh."
Cả đội đồng loạt gật đầu. HLV vạch ra diễn biến có thể xảy ra trên sân.
"Sau khi ta bổ sung nhân lực trên hàng công, họ cũng sẽ không thể t·ấn c·ông thoải mái như trước. Trận đấu sẽ chậm lại. Khi nào tỉ số được rút ngắn còn 3-2, hãy dâng cao tạo áp lực. Đó là khi đối thủ đang khủng hoảng tâm lý, lo sợ bị gỡ hòa. đó là một thời cơ vô cùng tốt cho chúng ta triển khai ý đồ t·ấn c·ông.
HLV tiến về phía Duy Khương, vỗ nhẹ lên vai anh, nở nụ cười đầy ẩn ý:
"Vào sân và tiếp tục tỏa sáng nào, các chàng trai."
…
Trong phòng thay đồ của TP.HCM, HLV Việt Quân đứng trước các học trò, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.
"Các cậu đã làm rất tốt. Dẫn trước 3-1 là một lợi thế lớn. Nhưng tôi không cần phải nhắc lại chuyện này: Vũng Tàu sẽ không bỏ cuộc."
Cả đội im lặng, lắng nghe.
HLV khoanh tay, giọng trầm xuống:
"Họ sẽ chủ động t·ấn c·ông trong hiệp hai, tìm kiếm bàn gỡ. Và nếu để họ ghi thêm một bàn. tinh thần của họ sẽ lên rất cao. Không chỉ một bàn, mà có thể là hai, ba bàn, thậm chí ngược dòng luôn."
Vài cầu thủ hít sâu, hiểu rõ sự nguy hiểm. Nhưng thay vì dặn dò phải tập trung phòng ngự, HLV Việt Quân lại mỉm cười.
"Chúng ta không cần phải quá lo về Duy Khương. Chúng ta có điểm mạnh của mình. Hãy cứ chơi phóng khoáng, cởi mở. Đừng bó buộc vào việc đối phó họ, mà hãy để họ đối phó với chúng ta. Đây là sân nhà, chúng ta mới là người làm chủ cuộc chơi."
Câu nói của HLV khiến không khí nhẹ nhõm hơn. Các cầu thủ nhìn nhau, có phần tự tin hơn trước.
Lúc này, ánh mắt của HLV dừng lại ở một người—Xuân Mai từ khi vào sân, cậu đã có một màn trình diễn bùng nổ.
Ba pha kiến tạo. Một mình cậu đã phá tan hệ thống phòng ngự của Vũng Tàu.
HLV Việt Quân gật đầu hài lòng, màn trình diễn như vậy xứng đáng được thi đấu tiếp.
…
Tiếng còi hiệp hai vừa vang lên, Vũng Tàu ngay lập tức có sự thay đổi người.
Duy Khương bước vào sân.
Cổ động viên đội khách hò reo phấn khích, vẫy cờ, giơ cao những biểu ngữ ủng hộ. Với nhiều người, trận đấu chỉ thực sự bắt đầu từ lúc này.
Ngay trong lần chạm bóng đầu tiên, Duy Khương đã lập tức phô diễn kỹ năng cá nhân.
Bóng lăn nhẹ trên mu bàn chân, rồi búng lên đầy tinh tế. Một cú ngoặt chân, bóng xoay tròn, lướt qua tầm với của cầu thủ đối phương như có ma thuật. Những người từng sát cánh cùng cậu trong màu áo TP.HCM giờ chỉ biết tròn mắt kinh ngạc.
“Cậu ta giống như biến thành người khác vậy.”
Duy Khương không vội vã. Cậu dẫn bóng sang trái, rồi lại đảo sang phải, hoàn toàn làm chủ nhịp điệu. Cả hai cầu thủ TP.HCM lao tới áp sát—một cú gẩy bóng thoáng qua khe giữa, tạo thành tình huống 1-1 thành 1-2. Nhưng cũng chỉ trong tích tắc, Duy Khương đã ung dung vượt qua, như thể những hậu vệ kia không hề tồn tại.
Bóng lăn chầm chậm vào vòng cấm.
Cầu thủ TP.HCM, vốn dĩ có thể phản ứng, nhưng lại đứng yên. Không phải vì chủ quan, mà vì họ đang bị cuốn theo từng động tác của Duy Khương.
Một pha ngoặt bóng hất gót, một cú đảo chân như múa. Không ai vội lao vào t·ranh c·hấp, chỉ dõi theo, như những khán giả trước một vũ điệu mê hoặc.
Duy Khương vẫn điềm tĩnh như một nghệ sĩ đang biểu diễn, từng bước từng bước xâm nhập sâu hơn vào vòng cấm TP.HCM.
Bóng khẽ rời khỏi mũi giày Duy Khương, lướt đi nhẹ nhàng như một nét vẽ trên mặt cỏ.
Không cần sức mạnh, không cần góc sút hiểm hóc, chỉ một cú chạm tinh tế cũng đủ đưa bóng lăn vào lưới trong sự bất lực của thủ môn TP.HCM.
2-3.
Tiếng còi vang lên, báo hiệu bàn thắng rút ngắn tỉ số.
Duy Khương không ăn mừng vội. Cậu bước ra biên, chậm rãi, thong dong như thể tất cả đã nằm trong tính toán. Khi đến sát đường pitch, cậu giơ một ngón tay lên môi—một dấu hiệu im lặng.
"Nín đi các bé, mới chỉ là khởi đầu thôi."
Khán đài bùng nổ.
Cổ động viên Vũng Tàu nhảy lên khỏi ghế, reo hò điên cuồng. Tiếng trống, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dội. Bên kia, fan TP.HCM thì giận dữ, la ó inh ỏi. Một vài người ném chai nước xuống sân trong sự ức chế.
Bàn thắng này không chỉ rút ngắn tỉ số, mà còn là lời tuyên chiến.
HLV Vũng Tàu ra hiệu các cầu thủ tiếp tục dâng cao, tận dụng tinh thần đang lên. Đội khách quyết tâm giành lại thế trận, nhưng TP.HCM không hề e dè. Họ sẵn sàng chơi đôi công, biến khu vực giữa sân thành chiến trường nóng bỏng.
Có quá nhiều người xung quanh, đồng đội lẫn đối thủ, khiến khả năng "Phân Tâm" của Xuân Mai không thể phát huy tác dụng. Thay vì cố chen vào đám đông, cậu chủ động lùi sâu, hỗ trợ Bảo Ngọc phòng ngự cánh phải. Sự xuất hiện của Xuân Mai giúp TP.HCM kiểm soát khu vực này tốt hơn, hạn chế đáng kể những pha lên bóng của Vũng Tàu.
Ở cánh đối diện, Tâm và Gia Huy cũng phối hợp ăn ý, kẻ trước người sau, bịt kín mọi lối vào. Không thể xuyên phá hai biên, Vũng Tàu buộc phải đánh vào trung lộ—nơi Duy Khương đang hoạt động.
Và đó chính là lúc cơn ác mộng của TP.HCM bắt đầu.
Mỗi khi Quang Lâm tung ra một đường chọc khe, gần như chắc chắn Duy Khương sẽ chạm bóng. Và khi điều đó xảy ra, khán giả trên sân lại nín thở chờ đợi.
Duy Khương vượt qua hai tiền vệ TP.HCM như người lớn chơi đùa với trẻ con.
Đối mặt với hậu vệ, cậu ta chẳng coi vào đâu, điềm tĩnh đảo chân, tâng bóng qua đầu đối thủ rồi xoay người đón bóng tiếp. Những pha xử lý ngẫu hứng khiến hàng thủ chủ nhà khốn đốn, bị cuốn theo từng nhịp chạm bóng.
Nếu Duy Khương muốn, cậu có thể tung cú dứt điểm ngay từ sớm. Nhưng cậu lại thích chơi đùa thêm một chút.
Chính sự ham vui ấy đã giúp thủ môn TP.HCM có thêm thời gian phán đoán.
Một cú đổ người nhanh như chớp—bóng bị chặn lại.
Duy Khương thở dài, nhưng khóe môi vẫn giữ nụ cười. Thả like cho thủ môn.
TP.HCM không có ý định co cụm phòng ngự, cũng chẳng chăm chăm khóa chặt Duy Khương. Họ chấp nhận chơi đôi công, đẩy tốc độ trận đấu lên mức cao nhất. Giữa sân trở thành chiến trường, bóng liên tục đổi chủ, khiến khán giả không thể rời mắt.
Cả hai đội đều có cơ hội.
Vũng Tàu suýt nữa tạo ra sóng gió với hai tình huống nguy hiểm, nhưng TP.HCM cũng chẳng vừa, đáp trả một cách đầy mạnh mẽ.
Pha bóng đáng chú ý nhất xuất phát từ một đường phất bóng dài của thủ môn.
Denison bật cao t·ranh c·hấp mạnh mẽ trên không, đẩy bóng về phía Hoàng Luân. Trong khi đó, Gia Huy đã băng lên như một mũi tên, kéo giãn hàng thủ đội khách.
Hoàng Lâm không bỏ lỡ cơ hội.
Anh ta thực hiện một đường chuyền sắc bén, đưa bóng bắt kịp đà di chuyển của Gia Huy. Không chần chừ, Gia Huy tạt bóng ngay khi có khoảng trống.
Nhưng hậu vệ Vũng Tàu đã chơi rất tập trung, Một cú xoạc bóng quyết đoán trước khi trái bóng kịp tìm đến Denison. Pha phản công bị chặn đứng, nhưng TP.HCM vẫn có một quả phạt góc.
Một tình huống nguy hiểm đang chờ đợi đội Vũng Tàu.
Denison, với thể hình vượt trội, xuất hiện trong vòng cấm, kéo theo sự chú ý của toàn bộ hàng thủ đội khách. Các cầu thủ Vũng Tàu lập tức lùi sâu, tập trung quân số để bảo vệ khung thành.
Họ hiểu rằng nếu thủng lưới thêm một bàn, trận đấu sẽ trở nên vô cùng khó khăn.
Đội khách có kinh nghiệm trong những tình huống cố định. Họ thường xuyên sử dụng nó như một v·ũ k·hí khi gặp đối thủ mạnh, và biết cách chiến thắng trong những pha bóng hỗn loạn.
Bóng được treo vào vòng cấm, qua ba nhịp chạm liên tiếp—Vũng Tàu thành công giành lại quyền kiểm soát.
Ngay khi giành lại bóng, Vũng Tàu tổ chức phản công chớp nhoáng.
Họ tận dụng sự dâng cao của TP.HCM, khai thác khoảng trống nơi phần sân đối phương. Duy Khương là người nhận bóng, đối mặt với cơ hội vàng để san bằng tỷ số.
Tuy có kỹ thuật điêu luyện, nhưng tốc độ của cậu ta không phải điểm mạnh.
Bảo Ngọc lập tức bá·m s·át ngay phía sau, không để Duy Khương có khoảng trống. Nhưng vấn đề lớn hơn dành cho cầu thủ Vũng Tàu chính là Xuân Mai.
Cậu ta lao về thủ cực nhanh!
Với thể lực sung mãn và tốc độ vượt trội, Xuân Mai đón đầu thành công, cắt ngang hướng di chuyển của Duy Khương.
Nhưng có một điều kỳ lạ xảy ra…
Xuân Mai thử sử dụng Dòng Chảy để đọc vị chuyển động của đối thủ. Nhưng lần này, không có bất kỳ màu sắc hay quỹ đạo nào hiện lên!
Điều này cho thấy Xuân Mai Không thể đoán trước bước tiếp theo của Duy Khương!
Vậy nên khi Xuân Mai lao vào tắc bóng, Duy Khương thực hiện một pha xử lý cực kỳ tinh quái—cú đảo chân kèm theo cú chích bóng qua háng đối phương.
Khán đài bùng nổ sau tình huống mà Duy Khương cho thấy khả năng xử lý bóng của mình đáng sợ đến chừng nào.
Không chỉ vượt qua Xuân Mai, Duy Khương còn khiến cậu ta và Bảo Ngọc va vào nhau! Như những gã hề.
Thoát khỏi sự đeo bám, cậu ta băng thẳng đến khung thành. Lúc này đến lượt hậu vệ và thủ môn TP.HCM bị xoay như chong chóng.
Duy Khương liên tục ngoặt bóng, ép thủ môn phải di chuyển theo từng động tác giả. Và khi mọi thứ đạt đến giới hạn. Cậu ta tung cú dứt điểm gọn gàng!
Bóng bay ra ngoài tầm với của thủ môn.
Lưới đội chủ nhà rung lên!
3-3! Vũng Tàu chính thức gỡ hòa!
Một bàn thắng đầy nghệ thuật. Một khoảnh khắc bùng nổ của trận đấu, chắc chắn sẽ nằm trong danh sách những pha xử lý đỉnh cao của giải hạng nhất.
Duy Khương lao ra biên, dang rộng hai tay, khuôn mặt ngẩng cao đầy kiêu hãnh. Trên khán đài, những tiếng hò hét vang lên như một đợt sóng dữ, tràn qua từng hàng ghế. Một bên cổ động viên reo hò cuồng nhiệt, còn bên kia tức tối đến mức chỉ muốn nhào xuống sân.
Đồng đội của cậu ta đổ xô đến, vây lấy người vừa ghi bàn gỡ hòa như thể muốn nhấc bổng lên không trung. Những cái ôm siết chặt, những cú vỗ lưng mạnh mẽ, tiếng hét vang vọng: "Quá đỉnh, Duy Khương!"
Trên sân, không ai có thể phủ nhận—lối chơi của Duy Khương có phần cá nhân, nhưng chính sự cá nhân đó đã mang lại hy vọng cho toàn đội. Cậu ta đứng giữa vòng vây đồng đội, nụ cười nhếch lên đầy tự tin.