Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 156: Là Quá Yếu Hay Đối Thủ Quá Mạnh.

Chương 156: Là Quá Yếu Hay Đối Thủ Quá Mạnh.


Xuân Mai cúi đầu, hai tay ôm lấy mặt, hơi thở gấp gáp vì pha bóng vừa rồi. Cậu đã lùi về phòng ngự, đã dốc hết sức để đuổi theo Duy Khương, nhưng rốt cuộc vẫn để lọt lưới.

Bảo Ngọc bước tới, vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng điềm tĩnh:

"Không sao đâu, mắc lỗi là chuyện thường ấy mà."

Xuân Mai hạ tay xuống, ánh mắt vẫn còn chút thất thần. Bảo Ngọc nhìn về phía khung thành, nơi bóng vừa lăn vào lưới, rồi thở dài:

"Với lại… cậu ta cũng quá hay đi. Tôi không nhận ra được đồng đội cũ của mình nữa, như thể biến thành một người khác vậy."

Một cầu thủ khác cũng xen vào, lắc đầu khó tin:

"Cậu ta thi đấu cho TP.HCM hai năm, chưa từng có màn trình diễn 'ảo' như thế này. Chẳng lẽ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà có thể tăng trình đến mức này sao? Thật khiến người ta không tin được mà."

Họ nhìn nhau, không ai nói thêm lời nào, nhưng ai cũng hiểu—Duy Khương bây giờ đã không còn là Duy Khương trước đây nữa.

Lợi thế hai bàn biến mất, bảng tỉ số trở lại vạch xuất phát. Cổ động viên Vũng Tàu hò reo cuồng nhiệt, còn các cầu thủ đội khách thì tràn đầy khí thế, như những chiến binh đang lật ngược thế cờ.

Nhưng trên băng ghế huấn luyện, HLV Việt Quân vẫn bình thản. Ông giơ ngón tay cái lên, ra hiệu cho các học trò—mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Không có sự bối rối, không có hoảng loạn.

Trong phòng thay đồ giữa hiệp, ông đã lường trước điều này. Đối đầu với một đội bóng đang hưng phấn là điều không tránh khỏi, nhưng TP.HCM không phải đội bóng sẽ thu mình lại vì áp lực. Trận đấu này, trên sân nhà, họ sẽ chơi sòng phẳng đến phút cuối, bất chấp nguy cơ bị lội ngược dòng.

Những phút tiếp theo của trận đấu trở nên căng thẳng. TP.HCM, trong nỗ lực lấy lại lợi thế, bắt đầu tổ chức phản công với sự nôn nóng lộ rõ. Họ muốn nhanh chóng tái lập khoảng cách, nhưng Vũng Tàu cũng không phải tay vừa. Họ chống trả quyết liệt bằng những pha v·a c·hạm mạnh mẽ ở khu vực giữa sân, sẵn sàng dùng cả thể lực lẫn tiểu xảo để làm chậm nhịp độ đối phương.

Cầu thủ hai bên lao vào nhau, không chỉ bằng sức mạnh mà còn bằng những lời khiêu khích. Tiếng chửi bới, những câu "hỏi thăm cha mẹ" mang đầy tính khiêu khích vang lên. Trọng tài buộc phải can thiệp, rút liên tiếp vài tấm thẻ vàng để dập tắt căng thẳng.

Tất cả đều nằm trong toan tính của Quang Lâm.

Anh ta hiểu rằng, khi đối thủ mất bình tĩnh, những đường bóng sẽ trở nên nóng vội, những pha phối hợp sẽ xuất hiện sơ hở. Và khi TP.HCM còn đang rối ren vì tâm lý, Vũng Tàu đã sẵn sàng trừng phạt sai lầm của họ.

Một pha đoạt bóng nhanh được triển khai. Chỉ trong vài nhịp, quả bóng đã được đẩy lên phía trước bằng một đường chọc khe chuẩn xác.

Đó, lại là Duy Khương.

Hắn không cố định ở một vị trí mà di chuyển khắp mặt sân—lúc ở cánh trái, lúc cánh phải, có khi lại bất ngờ xuất hiện ở trung lộ. Chính sự linh hoạt này khiến hàng thủ TP.HCM như bị kéo giãn, không biết phải theo kèm hắn ra sao.

Lần này, Duy Khương xuất hiện bên cánh trái của TP.HCM. Bảo Ngọc lập tức lao vào với ý đồ đoạt bóng hoặc ít nhất cũng phải ngăn chặn đường tiến của đối phương.

Tốt Lắm! Đó chính là điều Duy Khương chờ đợi.

Hắn đột ngột hãm bóng lại, đúng vào thời điểm Bảo Ngọc đã lao hết tốc lực. Đà di chuyển không thể dừng lại, chân của Bảo Ngọc chạm vào Duy Khương. Và thế là, không bỏ lỡ cơ hội, Duy Khương khéo léo ngã xuống, ôm chân lăn lộn trên sân như thể vừa bị phạm lỗi nghiêm trọng.

Bảo Ngọc giơ tay phản đối, khẳng định v·a c·hạm không hề mạnh đến mức đó. Nhưng trọng tài đã quyết định. Ông đứng ngay gần đó, nhìn thấy cú vào bóng, và không do dự, rút thẻ đỏ trực tiếp.

Bảo Ngọc tròn mắt. “Cái gì?! Không có lỗi” Cậu ta gào lên. "Cậu ta ăn vạ!"

“Anh nhắc em, anh nhìn thấy em vào bóng thô bạo. đừng có trình bày nữa.”

Lời thanh minh của Bảo Ngọc không còn tác dụng. Duy Khương vẫn lăn lộn trên sân đầy đau đơn, đồng đội Vũng Tàu lập tức vây quanh bảo vệ đồng đội. Phía TP.HCM cũng tràn lên phản đối quyết định của trọng tài. Không khí căng thẳng, những cái đầu nóng sẵn sàng bùng nổ.

Trên khán đài, đám đông cũng không chịu kém cạnh. Cổ động viên hai đội bắt đầu la ó, gào thét, thậm chí có những kẻ quá khích đã bắt đầu ném chai nước xuống sân.

Trận đấu, vốn đã căng thẳng, giờ đây như một quả bom nổ chậm.

Thêm bốn chiếc thẻ vàng được rút ra, Bảo Ngọc bị yêu cầu rời khỏi sân thi đấu. tình hình mới dịu đi.

TP.HCM chỉ còn lại 10 người trên sân, buộc phải lùi sâu phòng ngự để tránh một trận thua.

HLV Việt Quân đứng ngoài đường biên, gương mặt đanh lại, nhanh chóng ra dấu điều chỉnh nhân sự. Những vị trí đã dính thẻ vàng cần được thay ra để tránh rủi ro mất thêm người, đồng thời, ông cũng phải tính đến việc rút bớt một tiền đạo nhằm gia cố hàng thủ.

Ở cánh trái, Gia Huy và Tâm vẫn đang làm tốt nhiệm vụ của mình, bọc lót cho nhau một cách chắc chắn. Nhưng ở trên hàng công, quyết định khó khăn nhất vẫn là giữa Xuân Mai và Denison—một trong hai sẽ phải rời sân. HLV Việt Quân quan sát thêm, chờ thời điểm thích hợp để đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Ngay lúc này, Vũng Tàu được hưởng một quả đá phạt sau tình huống lộn xộn vừa rồi. Bóng được đặt xuống, Quang Lâm bước lên thực hiện. Tất cả các cầu thủ TP.HCM đều lùi về phòng ngự. Vũng Tàu đã tràn lên chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc công phá quyết liệt.

Quang Lâm tung một đường treo bóng vào vòng cấm, quả bóng đi xoáy, lượn đúng vào khu vực nguy hiểm. Bên trong, cầu thủ hai đội chen chúc, giành giật từng khoảng trống nhỏ nhất. Tiếng hò hét, tiếng húc vai, tiếng giày đạp mạnh xuống mặt cỏ tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.

Bóng rơi xuống, cú đánh đầu đầu tiên bị chặn lại, cú dứt điểm thứ hai bật ra từ một hậu vệ TP.HCM. Nhưng đến lần thứ ba, không còn ai có thể cứu vãn được nữa. Một cú đệm bóng cận thành dứt khoát, mạnh mẽ, xé toang mành lưới.

Bàn thắng được ghi!

Vũng Tàu chính thức ngược dòng. 4-3.

Các cầu thủ đội khách vỡ òa, lao vào nhau ăn mừng. Trên khán đài, cổ động viên Vũng Tàu nhảy cẫng lên, hò hét không ngừng. Còn phía TP.HCM, bầu không khí nặng nề bao trùm. Họ không chỉ bị dẫn trước mà còn đang chơi thiếu người.

Những phút còn lại của trận đấu báo hiệu một thử thách đầy cam go. TP.HCM sẽ phải gồng mình chống đỡ nếu không muốn bị nhận thêm một bàn thua chí mạng.

HLV Việt Quân đứng trầm ngâm bên đường biên, ánh mắt quét nhanh khắp mặt sân. Nếu TP.HCM dốc toàn lực phòng ngự, họ có thể cầm cự được một thời gian, nhưng cũng khó tránh khỏi những tình huống cố định nguy hiểm từ phía Vũng Tàu. Một quả đá phạt, một quả phạt góc hay thậm chí là một pha tạt bóng bất ngờ—tất cả đều có thể trở thành nhát dao kết liễu trận đấu.

Không, đội đang thua. Muốn níu giữ hy vọng, họ phải giữ lại khả năng phản công.

Denison là con bài không thể thay thế, một tiền đạo có thể xoay chuyển cục diện chỉ trong khoảnh khắc. Gia Huy và Tâm bên cánh trái vẫn đang làm tốt, phối hợp nhịp nhàng, nên không cần điều chỉnh.

Còn Xuân Mai…

Cậu ta mắc lỗi trong dẫn đến bàn thắng rút ngăn tỉ số, nhưng từ đầu trận đến giờ vẫn luôn năng nổ, không ngại v·a c·hạm, sẵn sàng lùi về hỗ trợ phòng ngự. Trong tình thế 10 đấu 11, một cầu thủ có thể lực và khả năng t·ranh c·hấp như Xuân Mai là điều đội bóng cần.

Quyết định được đưa ra.

Xuân Mai vẫn ở trên sân, nhưng sẽ chơi thấp hơn, thay thế trực tiếp vị trí mà Bảo Ngọc bỏ lại. Cậu ta sẽ không còn dâng cao như trước, mà tập trung nhiều hơn vào việc đánh chặn, t·ranh c·hấp, và hỗ trợ hàng thủ.

HLV Việt Quân ra hiệu, một sự điều chỉnh chiến thuật ngay lập tức được triển khai. Trận đấu vẫn chưa kết thúc, TP.HCM chưa có ý định buông xuôi.

Nhận thấy cánh phải của TP.HCM là mắt xích yếu, Vũng Tàu liên tục dồn bóng về phía này, điều động thêm nhân sự vây quanh Xuân Mai nhằm tận dụng lợi thế quân số. Một mình cậu phải đối mặt với những đợt lên bóng dồn dập, tưởng như sẽ bị áp đảo.

Nhưng thay vì rơi vào thế bị động, Xuân Mai lại chủ động kéo giãn đội hình đối phương. Cậu di chuyển lệch ra biên, lôi theo sự chú ý của các cầu thủ áo xanh, tạo ra một khu vực mà mình có thể thực hiện “Phân Tâm”

Khoảnh khắc Vũng Tàu chuẩn bị tung ra đường chuyền khoan phá, Xuân Mai bất động. Cậu đứng yên, như thể không có phản ứng, như thể đã bị loại khỏi tình huống. Nhưng chỉ trong tích tắc, một cú bứt tốc chớp nhoáng, cậu cắt ngang đường bóng trước khi đối phương kịp nhận ra điều gì đang xảy ra.

Bóng vừa chạm chân, Xuân Mai không giữ lại lâu. Một đường phất bóng dọc sân, vẽ thành một vòng cung hoàn hảo. Denison và Gia Huy lập tức lao lên như hai mũi tên đã rời dây cung, xuyên qua khoảng trống mà hàng thủ Vũng Tàu chưa kịp lấp đầy.

Tình huống hai đánh ba mở ra trước mắt.

Denison dẫn bóng, kéo theo hậu vệ đối phương. Cậu ta không vội vàng, không tìm kiếm cú sút cho riêng mình, mà khéo léo giữ bóng, tạo khoảng trống cho Gia Huy.

Gia Huy vung chân, tung cú dứt điểm, Bóng đi chệch cột dọc trong gang tấc.

Chỉ cách một chút nữa thôi—một chút nữa thôi, có thể đã là bàn thắng!

Gia Huy ôm mặt đầy tiếc nuối. Trên băng ghế huấn luyện, HLV Việt Quân siết chặt nắm tay cũng có cảm giác tiếc đứt ruột. Bỏ lỡ cơ hội, nhưng ít nhất TP.HCM đã cho thấy họ vẫn còn chiến đấu, vẫn còn sẵn sàng tung ra những cú phản đòn sắc bén.

Pha phản công của TP.HCM khép lại, và gần như ngay lập tức, Vũng Tàu đáp trả bằng một thế trận áp đảo. Họ tận dụng lợi thế hơn người, đẩy cao đội hình, vây hãm phần sân của TP.HCM.

Trái bóng một lần nữa tìm đến chân Duy Khương.

Cậu ta không chần chừ mà đẩy bóng lao thẳng về phía trước. Một mình cầm bóng ở trung lộ, rồi đột ngột rẽ trái, đột ngột rẽ phải, luồn lách qua từng lớp phòng ngự như một cơn lốc không thể cản phá.

Một người, hai người, ba người...

Con số tăng dần theo từng nhịp chân. Như một thử thách cá nhân mà Duy Khương tự tạo cho riêng mình. Trên mặt câu ta ánh lên niềm phấn khích, như thể mỗi hậu vệ bị bỏ lại phía sau là một lời khẳng định rằng không ai có thể ngăn cản cậu ta.

Xuân Mai lùi về, sẵn sàng cắt bóng.

Cậu chủ động thực hiện "Phân Tâm" – chiến thuật sở trường của mình, nhưng Duy Khương không bị cuốn theo. Cậu ta vẫn giữ bóng, vẫn lao lên như một dòng chảy không thể ngăn cản.

Xuân Mai quyết định dấn thêm một bước. Cậu lao tới, chặn bên trái.

Duy Khương ngay lập tức ngoặt bóng sang phải.

Xuân Mai xoay người, bám theo.

Duy Khương lại đảo chân, lách sang trái.

Chưa dừng lại ở đó, bóng khẽ nảy lên—Duy Khương dùng đầu chạm nhẹ, đổi hướng bóng trong tích tắc, khiến mọi phản xạ phòng ngự của Xuân Mai đã đưa cậu vào thế khó, bị xoay như chong chóng, không khác nào một cầu thủ nghiệp dư mới vào nghề.

Một cơn chóng mặt bất ngờ ập đến.

Xuân Mai xoay qua xoay lại, bị đối thủ vặn sườn hoàn toàn, để rồi trơ mắt nhìn đối thủ lướt qua, bóng trong chân như có phép thuật, trôi đi theo quỹ đạo mà cậu không sao nắm bắt được.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy?"

Xuân Mai từng thi đấu quốc tế, từng đối đầu với những cầu thủ xuất sắc nhất. Cậu không xa lạ gì với áp lực trên sân, cũng chẳng e ngại trước bất kỳ ai. Ngay cả Quang Hưng – ngôi sao bóng đá mà báo chí ca ngợi hết lời – nếu so sánh về khả năng đi bóng, cũng còn kém Duy Khương vài bậc.

Chính vì thế, khoảnh khắc bị Duy Khương vượt qua lại càng trở nên khó tin.

Cậu ta không chỉ là một cầu thủ giỏi—cậu ta là một nghệ sĩ trên sân. Từng động tác xử lý bóng đều mượt mà, chuẩn xác đến đáng kinh ngạc. Cả quá trình như một vũ điệu, và Xuân Mai chỉ là kẻ lạc nhịp, bị cuốn vào vòng xoay ấy mà chẳng thể nào phản ứng kịp.

Tệ hơn nữa, khi cậu bị bỏ lại phía sau, trong thoáng chốc, Xuân Mai bắt gặp ánh mắt và nụ cười của Duy Khương—một nụ cười tự tin, không chút áp lực, không chút gò bó.

Cậu ta không thi đấu dưới áp lực của một trận cầu quan trọng. Cậu ta đang “chơi” bóng, tận hưởng từng khoảnh khắc trên sân.

Một tiếng ầm vang dội từ khán đài kéo Xuân Mai về thực tại.

Bóng đã vào lưới.

Bàn thắng cho Vũng Tàu, tỷ số trận đấu lúc này đã là 5-3. Một màn lội ngược dòng không quá bất ngờ nếu đó là Fan của Vũng Tàu, Fan của ngôi sao mới nổi, AkA Duy Khương.

Không phải Duy Khương ghi bàn—cậu ta đã dứt điểm nhưng bóng chạm cột dọc, bật ra. Một đồng đội của cậu lao vào sút bồi, không cho thủ môn bất kỳ cơ hội nào để cản phá.

Cầu thủ Vũng Tàu vỡ òa trong niềm vui sướng, chạy ra đường biên ăn mừng cùng cổ động viên. Những cánh tay giơ lên, những tiếng reo hò không dứt.

Trong khi đó, Xuân Mai đứng yên, hơi thở nặng nề.

Sau lưng Xuân Mai, những tiếng la ó ngày càng rõ rệt. Một số cổ động viên của TP.HCM không còn giữ được kiên nhẫn. Họ gào lên, trút giận bằng những lời lẽ cay nghiệt.

"Số 19 làm cái gì thế? D* mẹ thằng phế vật này."

"Đứng như trời trồng cho nó rê qua luôn à?"

"Đá thế thì nghỉ đi cho rồi! Cút ra khỏi sân đê."

Những âm thanh đó không chỉ vang lên từ một người mà từ rất nhiều người. Một làn sóng tức giận đang cuộn trào trên khán đài, nhắm thẳng vào cậu.

Xuân Mai đứng yên, hai tay chống đầu gối, hơi thở dồn dập. Nhưng thay vì cúi đầu, cậu ngẩng lên, nhìn về phía các cầu thủ Vũng Tàu.

Họ đang ăn mừng. những cầu thủ áo xanh chạy đến, ôm lấy nhau, giơ cao nắm đấm. Các cổ động viên của họ cũng nhảy cẫng lên, hò hét phấn khích.

Cảnh tượng đó quá quen thuộc. Những người chiến thắng luôn được tung hô, còn kẻ thất bại sẽ bị c·hôn v·ùi trong chỉ trích.

Nhưng lạ lùng thay, Xuân Mai không cảm thấy bất công hay tủi thân.

Cậu chỉ đơn giản nhận ra một sự thật: Họ làm tốt hơn cậu.

Cậu ta là Một loại cầu thủ đặc biệt

Đâu đó trong ký ức, Xuân Mai chợt nhớ lại lời của HLV Phạm Đức Minh:

"Trên đời có một loại cầu thủ chơi bóng theo bản năng. Họ là những tồn tại dị biệt trong bóng đá, mang lại những điều mà cầu thủ bình thường không thể nào đoán trước."

Duy Khương…

Có lẽ cậu ta chính là kiểu cầu thủ đó.

Không phải vì cậu ta nhanh hơn, mạnh hơn hay kỹ thuật vượt trội hơn tất cả, mà vì cậu ta không bị bó buộc bởi bất kỳ khuôn mẫu nào. Không có chiến thuật định sẵn, không có những bước xử lý có thể đoán trước. Cậu ta đơn giản là không thể chống lại vào thời điểm này.

Ngay cả Xuân Mai—một cầu thủ từng tham dự các giải đấu quốc tế—cũng không thể.

Tiếng la ó vẫn tiếp tục. Nhưng lúc này, Xuân Mai không còn để tâm đến chúng nữa.

Khi nhìn thấy nụ cười hay, gương mặt hào hứng của Duy Khương khi vượt qua mình, vẻ mặt đó gợi nhớ về “ngày xưa”.

Xuân nhớ lại những ngày đầu mình chơi bóng, những lần tung hoành trên sân cỏ mà không nghĩ nhiều kết quả, chỉ cần ra sân và được chơi với ai đó. Chẳng cần nghĩ ngợi quá nhiều. Khi đó, bóng đá chỉ đơn giản là niềm vui. Nhưng giờ đây, cậu đã vô thức đặt lên vai mình quá nhiều áp lực. Áp lực từ đội bóng, từ khán giả, từ gia đình, từ người yêu chính những kỳ vọng mà cậu tự đặt ra.

Cậu không còn chơi bóng nữa.

Cậu đang thi đấu với gánh nặng trên vai.

Một gánh nặng mà Duy Khương chưa bao giờ mang theo.

Xuân Mai hít sâu, rồi chậm rãi thở ra. Trong lòng cậu không còn sự bức bối hay nặng nề, mà thay vào đó là một ngọn lửa đang bùng lên mạnh mẽ.

Được đối đầu với một cầu thủ như Duy Khương—một kẻ chơi bóng bằng bản năng thuần túy—trong thời điểm cậu ta đang thăng hoa, đó không phải là một sự sỉ nhục. Đó là một vinh dự.

Ánh mắt Xuân Mai trở nên kiên định. Những tiếng la ó, chửi bới từ khán đài đã trở thành những âm thanh vô nghĩa. Lúc này, cậu chỉ còn nhìn thấy mặt sân, trái bóng, và những bước di chuyển của đối thủ.

Trận đấu vẫn tiếp diễn. Cách biệt hai bàn và lợi thế hơn người chưa phải là điều Vũng Tàu mong muốn.

Họ muốn nhiều hơn thế.

Họ muốn nghiền nát TP.HCM ngay tại sân nhà, biến trận đấu này thành một nỗi nhục in sâu vào lịch sử đội bóng kình địch.

Từng đường chuyền của họ đều toát lên sự tự tin và lấn át. Nhịp độ luân chuyển bóng nhanh hơn, các cầu thủ áo xanh không giấu nổi sự hưng phấn. Cứ mỗi lần họ chạm bóng, những tràng pháo tay và tiếng reo hò của cổ động viên đội khách lại vang lên.

Bên kia, TP.HCM bắt đầu có dấu hiệu chững lại. Những pha phối hợp thiếu chính xác, những đôi chân trở nên nặng nề hơn, và tâm lý bất an dần hiện rõ trên khuôn mặt từng cầu thủ.

Vũng Tàu cảm nhận được điều đó.

Họ không chần chừ, mà lập tức tổ chức một đợt t·ấn c·ông tổng lực—một cú đấm quyết định để đánh sập ý chí chiến đấu của chủ nhà.

Duy Khương lại cầm bóng. Cậu ta không chỉ đang chơi bóng—mà đang trình diễn.

Lần này, cậu không chỉ muốn ghi bàn, mà muốn biến cánh phải của TP.HCM thành một trò cười. Trong đầu Duy Khương, hình ảnh anh trai từng khoác áo đội bóng này vẫn còn đó. Và hôm nay, ngay trên mảnh đất này, cậu ta sẽ giẫm nát nơi mà anh trai từng thuộc về. Một sự trả thù nhẹ.

Xuân Mai đã bị vượt qua hai lần. Chưa đủ. Duy Khương muốn nhiều hơn thế.

Cậu ta dừng bóng lại ngay trước mặt Xuân Mai, hơi nhếch mép cười, rồi từ từ dang hai tay, như một kẻ đi săn đang khiêu khích con mồi.

“Ngon thì nhào vô.”

Cả khán đài bùng nổ. Một đấu một với Duy Khương? Điên rồ! Cả những cầu thủ dày dạn kinh nghiệm như Hồng Dũng—người từng khoác áo tuyển quốc gia—còn bị vặn sườn dễ như trở bàn tay.

Trước sự khiêu khích trắng trợn ấy, Xuân Mai chỉ nở một nụ cười.

"Muốn chơi?"

"Vậy thì chơi thôi."

Xuân Mai lao vào, trong khoảnh khắc đối đầu với kẻ dị biệt, cậu cũng muốn vứt bỏ gánh nặng ngoài kia, đặt cơ thể và tâm trí vào trò chơi “bóng đá”/

Duy Khương nhếch mép cười, chỉ chờ đôi phương lao tới. Cậu ta đảo chân một nhịp, nhẹ nhàng xỏ bóng qua hai chân Xuân Mai, khiến đối thủ trượt dài trong khoảnh khắc.

Không nao núng, Xuân Mai xoay người ngay lập tức, duỗi chân cố chạm vào bóng trước khi Duy Khương kịp điều chỉnh. Nhưng cậu ta vẫn nhanh hơn một nhịp, dùng gầm giày kéo bóng về, rồi ngoặt sang hướng khác, dễ dàng thoát khỏi sự truy cản.

Khán giả ồ lên phấn khích.

Duy Khương dốc bóng thoát đi, Xuân Mai không bỏ cuộc. Cậu ta tuy chậm hơn trong những pha xử lý bóng, nhưng bù lại, thể lực và sức bật vượt trội. Ba bước chạy, cậu đã đuổi kịp.

Duy Khương lập tức hãm bóng, vòng qua sau lưng Xuân Mai, khiến cậu lỡ đà. Một lần nữa, cậu ta định biến Xuân Mai thành trò cười giữa hàng ngàn khán giả.

Nhưng lần này, Xuân Mai không dừng lại đổi hưởng mà thuận đà di chuyển vòng ngược lại đón đầu. Đồng đội cũng lao vào hỗ trợ, từ hai phía vây lấy Duy Khương.

Duy Khương vẫn không nao núng. Cậu ta xoay người, kéo bóng sát thân, khéo léo điều hướng để thoát khỏi quỹ đạo thông thường. Một người lao vào—vượt qua. Người thứ hai chặn trước mặt—vẫn bị loại bỏ chỉ bằng một động tác giả.

Và rồi, trong nhịp chạm cuối, Duy Khương bấm bóng qua đầu đối thủ, chuẩn bị thực hiện một pha khống chế bằng đầu kết thúc màn 1 cân 3, ấn tượng.

Nhưng đúng lúc ấy.

Xuân Mai bất ngờ lao ra chạy cắt mặt!

Cậu ta bật cao, đánh đầu cắt ngang đường bóng, c·ướp đi khoảnh khắc tỏa sáng của Duy Khương trước khi cậu ta kịp chạm bóng.

Vũng Tàu, sau khi mất bóng, lập tức tổ chức pressing giành lại quyền kiểm soát.

Không chần chừ, TP.HCM tạo một đường phất bóng dài ngay lập tức lên tuyền trên.

Denison, trung phong chủ lực của TP.HCM, lao lên như một con trâu mộng. Cậu ta đè mặt trung vệ, bứt tốc đầy uy lực, chuẩn bị đón đường bóng và thoát xuống.

Vũng Tàu đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này.

Một hậu vệ áo trắng băng vào, thực hiện pha phạm lỗi chiến thuật ngay khi Denison vừa chạm bóng. Một cú xoạc từ phía sau, không ác ý nhưng đủ để phá hỏng tình huống t·ấn c·ông nguy hiểm. Trọng tài lập tức rút thẻ vàng, nhưng hậu vệ Vũng Tàu chỉ cười, chấp nhận cái giá quá rẻ để giữ vững thế trận.

Denison ngã xuống.

Với tốc độ quá nhanh, cú ngã làm cơ thể cậu ta trượt dài trên mặt sân cỏ, khiến đầu gối và khuỷu tay bị cào xước, rớm máu. Cậu ta chống tay ngồi dậy, nhưng khi thử đứng lên, gương mặt nhăn lại—cổ chân đau nhói.

Bên ngoài đường biên, HLV TP.HCM lắc đầu. Không cần kiểm tra nhiều, ông biết Denison không thể tiếp tục thi đấu.

Một sự thay người bất đắc dĩ diễn ra. Khi Denison tập tễnh rời sân, bầu không khí trên khán đài cũng trầm xuống.

Với nhiều người, trận đấu xem như đã an bài.

Chương 156: Là Quá Yếu Hay Đối Thủ Quá Mạnh.