Chương 80: Khép Lại Giải Hạng Ba.
Chương 80: Khép Lại Giải Hạng Ba.
Một trận đấu đầy quả cảm của đội L.A, một chút may mắn và chiến thắng đã thuộc về đại diện đến từ phía Nam. Đại Diện phía bắc chơi không hề tệ, họ đã ở rất gần với chiến thắng, chỉ tiếc rằng ở những phút cuối cùng, đội đối phương vẫn còn một cầu thủ thi đấu rất kiên cường, hoàn toàn nhỉnh hơn những cầu thủ còn lại ở trên sân.
“Chỉ là giải hạng ba thôi mà? Có gì mà vui sướng đến thế?”
“Đúng là bọn nhà quê.”
Tuy chỉ là giải hạng ba, nhưng cầu thủ hai bên đều đã chiến đấu hết sức mình, cả thể chất và tinh thần đều nâng lên đến cực hạn. Vé thăng hạng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, điều quan trọng hơn cả là toàn đội đã cố gắng cùng nhau vượt ra những rào cản mà họ nghĩ rằng họ sẽ chẳng bao giờ làm được.
Xét về mặt giá trị giải thưởng vật chất thì xếp thứ ba ở giải hạng ba chẳng thể nào so sánh với những danh hiệu lớn lao khác. Giá trị tinh thần mà nó mang lại thì to lớn không kém một chút nào. Ít ra là cho tới thời điểm hiện tại, L.A thi đấu với một tinh thần ngây thơ và thuần khiết, đúng chất tinh thần thể thao, sẵn sàng giao lưu cọ xát với đối thủ.
Lần đầu tiên luôn mang lại cho người ta nhiều xúc cảm nhất, Đấy là kỷ niệm đẹp và khó quên với nhiều cầu thủ L.A, lần đầu và cũng có thể là lần cuối, họ thấy vẻ đẹp của bóng đá. Bởi vì bước lên hạng 2, tinh thần thể thao trong người của cầu thủ sẽ bị một sức mạnh to lớn chi phối.
Trong tương lai, rất nhiều cầu thủ sẽ chẳng bao giờ tìm lại được, cảm giác chiến thắng trước XM Thanh Hóa trong một trận đấu tranh vé thăng hạng.
Chuyến bay ra Đà Nẵng, toàn đội đã phải chịu gánh nặng rất lớn về mặt tâm lý, đến tận ngày cuối cùng, họ mới có thể tận hưởng được cảm giác chiến thắng. Ai cũng nghĩ rằng đội bóng đã bị loại khỏi cuộc chơi, đến như HLV còn mất niềm tin thì có ai dám nghĩ đến việc giành chiến thắng.
Nhìn các cầu thủ nhảy nhót reo hò, Ông Vũ và Ông Hùng vui mừng đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn, chiến thắng này là của các cầu thủ, bọn họ tự giành được mà chẳng cần sự chỉ đạo của hai người. Vậy thì rốt cuộc vai trò của hai người trong đội bóng là gì đây?
Sau khi chứng kiến hiệp 1 Thảm Họa của đội bóng, ông chủ của họ Kiến Quốc đã bỏ đi mát xa ở một spa nào đó ở Đà Nẵng. Ông xác định sau ba năm mới ngoi lên giải hạng nhất, năm đầu tiên coi như “Nháp” một lần để đánh giá thực lực. Qua mùa giải kế, chờ kiếm được tiền rồi, mới tiến hành đầu tư mạnh mẽ. Không ngờ đội bóng L.A lại giành chiến thắng lên thẳng giải hạng hai, tiết kiệm được 1 năm kinh phí duy trì.
Kiến Quốc đang trần chuồng trong phòng xông hơi, xung quanh là mấy cô gái trẻ trung phục vụ tận tình. Nhận được điện thoại khẩn cấp của thư ký, báo tin thắng lợi, ông rất bất ngờ, vội vã lau chùi cơ thể, thay vội bộ quần áo chỉnh tề rồi lái xe tới khách sạn mà toàn đội đang dừng chân.
Dọc đường lái xe không ngừng hỏi lại thư ký để xác nhận kết quả trận đấu. Thư ký phải nhắc đi nhắc lại vài lần ông mới dám tin đó là sự thật. Vừa vào khách sạn đã lập tức đi tìm ông Hùng và Các cầu thủ.
“Anh Hùng… tôi nghe tin đội ta thắng trận nên tức tốc đến đây ngay. Tiếc quá tôi có cuộc họp khẩn với vài lãnh đạo, không thể nán lại theo dõi trận đấu tuyệt vời của đội. Chúc mừng, chúc mừng.”
Nhìn Kiến Quốc ướt sũng, ông Hùng cứ tưởng người lãnh đạo đội bóng vội vàng đến đây đến mức chảy cả mồ hôi. Mà đâu biết rằng, trong lúc đội bóng đang trong hoàn cảnh éo le, phải gồng mình ra chiến đấu, ông chủ lại nhốt mình thư giãn trong phòng mát xa chứ. Công nhận người làm ăn khéo ăn nói thật.
Kiến Quốc phát biểu trước đội bóng một tràng thật dài, câu kéo chút thời gian để thư ký đi mua điện thoại làm phần thưởng cho cầu thủ. Trước trận ông nói có thưởng, sau trận liền thưởng luôn, mỗi người một chiếc điện thoại đời mới, hệ điều hành Android thôi chứ IOS thì hơi đắt.
Điều đó không quan trọng, tất cả mọi người đều vui là được.
“Như đã hứa, tôi sẽ thưởng cho đội bóng một chuyến nghỉ dưỡng ở Nha Trang Khánh Hòa. Ngay sang mai chúng ta sẽ lên đường tới đó, mọi người hãy chuẩn bị đồ đạc đi.”
“Cảm ơn ông Quốc.”
“Nghe nói chúng ta có hai cầu thủ bị thương phải không, tình hình có nghiêm trọng không, tôi muốn tới thăm trực tiếp và động viên bọn họ.”
Mấy công tác ngoại giao kiểu này, Kiến Quốc làm rất thành thạo, qua đó chiếm được rất nhiều thiện cảm của cầu thủ. Buổi trưa hôm đấy có liên hoan nhẹ, được ăn hải sản trong nhà hàng, tuy nhiên không được uống rượu bia, đồ có cồn phải để tối nay. Vì buổi chiều còn làm lễ bế mạc, các cầu thủ không được phép say xỉn, làm xấu mặt đội bóng.
Xuân Mai lập được đại công, đồng đội chúc mừng và tán dương từ trong sân đến tận lúc đi ăn uống. Xuân Mai rất cao hứng, tuy nhiên nó tự dặn lòng, đây chỉ là giải hạng ba, chưa phải giải hạng nhất. Hành động và lời nói phải khiêm tốn, có chừng mực.
Vai trò của nó ở trên sân tất nhiên là quan trọng, nhưng nếu không có đồng đội ở cạnh thì một mình nó chẳng thể nào lật ngược tình thế. Công lao này thuộc về tất cả mọi người.
Mấy anh em trong đội đi thăm Bùi Tuấn và Ngọc Cương, hai người bị thương sau trận, phải chịu nhiều thiệt thòi nhất. Đặc Biệt là bùi Tuấn phải dùng nạng di chuyển, không được uống rượu bia, ăn uống kiêng đủ thứ. Chuyến nghỉ dưỡng ở Nha Trang có hơi bất tiện, nhưng anh không muốn bỏ lỡ. Ngọc cương thì vẫn đi lại được, nhưng không được phép vận động mạnh, miễn cưỡng chung vui cùng mọi người.
Đến đây cầu thủ L.A đã làm xong nhiệm vụ, tuy hơi chật vật một chút mới giành được vé thăng hạng. Song, họ đã có thứ mà họ mong muốn, chơi ở giải hạng nhì, được tăng lương. Cầu thủ sẽ đi chơi, hoặc nghỉ ngơi một vài giờ, trước khi trở lại sân vào lúc 4 giờ chiều, tham dự buổi tổng kết và trao giải thưởng.
Buổi chiều vẫn còn một trận chung kết nhánh thắng, các cầu thủ chẳng còn quan tâm tới kết quả nữa, thắng hay thua cũng chẳng ảnh hưởng tới L.A. Thay vào đó đi ăn uống, cà phê cà pháo còn hay hơn là đi đội nắng đứng ở sân vận động.
Tuy trận đấu kia không có nhiều ý nghĩa với đội, nhưng với cá nhân Xuân Mai, nó cảm thấy đó là một trận đấu có chất lượng chuyên môn cao. Đội L.A sẽ gặp lại bọn họ ở giải hạng hai vào tháng 3 năm sau. Vẫn còn quá dài để đánh giá tình hình của đối phương, một số trụ cột sẽ lên đá cho đội 1 ở giải hạng nhất. Đây có thể sẽ là lần cuối cùng được chứng kiến họ- các cầu thủ tài năng cùng lứa tuổi- chơi ở giải hạng ba.
Cùng tuổi, cùng đam mê với bóng đá, nhưng họ lại có thể đi đường tắt, dễ dàng lên chơi ở hạng 1. Còn Xuân Mai lại có xuất phát điểm không tốt, không có môi trường đào tạo chuyên nghiệp. Phải nỗ lực hơn bọn họ rất nhiều.
Hai lò đào tạo trẻ đụng độ với nhau, một ngoài bắc, một trong nam. Giáo trình huấn luyện có nhiều chỗ khác biệt. Phía Hà Nội chú trọng vào việc phát triển cá nhân, Tấn Dũng là một ví dụ tiêu biểu cho đội trẻ Hà Nội, kỹ thuật vượt trội, và không đụng phải bất kỳ rào cản nào, một mình cậu ta đơn đả độc đấu ở cánh trái tạo ra vô số nguy hiểm. Không ngạc nhiên khi cậu ta ghi bàn lập công cho đại diện của thủ đô.
Phía đội trẻ Bình Dương lại chú trọng vào việc phối hợp đội nhóm, luân chuyển trái bóng rất linh hoạt. Và chiếm được ưu thế ở giữa sân. Hàng tiền vệ của cả hai thuộc dạng 49-51, không chênh lệch quá nhiều.
Cả hai đều chơi tấn công công hiến, không có toan tính gì nhiều vì đều nắm chắc vé thăng hạng. Họ chỉ đang muốn phân cao thấp đội nào mới là đội chơi hay hơn trong mùa giải này. Thế Trận giằng co kéo dài 60 phút của trận đấu, mỗi đội ghi được hai bàn thắng.
Khi thể lực xuống dốc, chiến thuật thi đấu không còn đảm bảo với ý đồ của HLV, sự chênh lệch mới bắt đầu xuất hiện. Có lẽ sự cẩn trọng và nghiêm khắc trong công tác huấn luyện của miền bắc đã chiến thắng được sự phóng khoáng, hoang dại của miền nam. Cầu thủ Thành Bảo của đội trẻ HÀ Nội, ấn định tỉ số 3-2 chung cuộc, giúp đội bóng đứng vị trí cao nhất trong giải đấu lần này.
Trận đấu kết thúc trong sự vỗ tay nồng nhiệt của khán giả tới theo dõi. Hai Mc nhắc nhở đội ngũ hậu cần chuẩn bị trang thiết bị cho buổi lễ tổng kết diễn ra ngay sau đó, băng rôn, biểu ngữ, logo của Liên Đoàn Bóng Đá Việt Nam được kéo vào trong sân vận động, hàng chục người khiên một cái bục lớn đặt ở giữa sân.
Phóng viên, nhà báo của các công ty truyền thông bắt đầu làm nhiệm vụ của mình. Họ tìm tới các nhà lãnh đạo, những nhân vật tai to mặt lớn trong giới để phỏng vấn. Rồi tới lượt HLV đại diện của các đội bóng tham dự vòng loại đứng trước ống kính phát biểu đôi lời
Cầu thủ của bốn đội bóng lần lượt xuất hiện, cùng nhau lắng nghe bài phát biểu của đại diện Liên Đoàn Bóng Đá. BÀi diễn văn khá dài, có lẽ khoảng hai, đến ba trang giấy, nội đại khái gồm có vài ý chính như sau.
Thứ nhất cảm ơn các nhà tài trợ, chính quyền địa phương đã hỗ trợ cho liên đoàn tổ chức vòng loại trực tiếp giành vé thăng hạng.
Thứ Hai, nhấn mạnh sứ mệnh phát triển tinh thần thể d·ụ·c thể thao toàn dân, trong đó phát triển bóng đá có một vai trò quan trọng và có ảnh hưởng lớn đối với cộng đồng, không chỉ trong nước mà còn cả quốc tế nữa.
Thứ Ba tổng kết thành tích của các đội bóng sau một mùa giải thi đấu, tiến hành trao thưởng cho các cá nhân, tập thể xuất xắc.
Về Danh hiệu cá nhân, vua phá lưới của mùa giải gọi tên Trương Tấn Dũng, với thành tích 16 bàn trên 10 trận.
Thủ môn xuất sắc nhất bất ngờ gọi tên của Trần Gia Nghĩa, thủ môn của đội L.A với thành tích giữ sạch lưới rất tốt ở trong vòng bảng. Một điều nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người.
Giải thưởng bàn thắng đẹp nhất của mùa giải thuộc về … Đào Xuân Mai của đội L.A… với bàn thắng ghi vào lưới đội Cần Thơ tại Vòng 5 của giải đấu. Cú Sút từ giữa sân đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với Liên Đoàn. Thế mới thấy họ đã làm việc rất công tâm, mỗi trận đấu trong giải đều cử người tới giám sát và tiến hành thống kê các số liệu, có băng hình ghi lại làm bằng chứng, không thể chối cãi.
Đội L.A không ngờ lại chiến thắng ở danh hiệu cá nhân, tuy không ngon bằng giải cầu thủ xuất sắc nhất nhưng đã kịp để lại một chút dấu ấn trong mùa giải đầu tiên. Xuân Mai bước lên bục, đứng ngang hàng cùng Gia Nghĩa và Tấn Dũng, theo một bản năng tự nhiên, họ dành lời khen cho nhau.
“Chúc mừng…”
“Chúc mừng hai người… đội L.A cũng khá quá ha.”
Tấn Dũng nhìn Xuân Mai, hơn ai hết cậu ta chính là đối thủ số 1 làm khó được mình. Những tưởng cút dứt điểm ngoài vòng cấm trong lần so tài hai ngày trước sẽ giành giải bàn thắng đẹp nhất. Không Ngờ Xuân Mai còn có bàn thắng đẹp hơn. Người khác thì không chắc, chứ đối với Xuân Mai thì Tấn Dũng công nhận tài năng của cậu.
Xong màn trao thưởng cá nhân, đến lượt trao danh hiệu tập thể, Đội vô địch năm nay gọi tên đội trẻ Hà Nội, phần thưởng là vé thăng hạng, một chiếc cúp lưu niệm, một khoản tiền mặt trị giá 300 triệu đồng. Đội Giải nhì thuộc về đội trẻ Bình Dương với 200 triệu đồng và vé thăng hạng. Đội hạng là L.A phần thưởng gồm vé thăng hạng và 100 triệu đồng. Đội Xi Măng Thanh Hóa ra về với 80 triệu đồng tiền thưởng.
Số tiền này còn chẳng bằng một góc tiền đội bóng đầu tư cho cầu thủ. Nhưng cơ cấu giải thưởng giải thưởng mà Liên Đoàn chi ra cho hạng 3 chỉ có vậy thôi.
Sau buổi tổng kết, các lãnh đạo có ngồi lại ăn uống với nhau, cầu thủ hoàn toàn được tự do, ăn uống liên hoan một cách thoải mái. Bia bọt, Karaoke… chỉ cần không phạm pháp đều được chấp nhận.
(Thông báo Tạm ngừng ra truyện để nghỉ tết, mọi ý kiến góp ý xin vui lòng để lại ở phần bình luân)