Ngoại truyện 1 (10):
Sau khi nhận được tin từ bệnh viện rằng Luke Luckbolt đã tỉnh lại, Povisco là người đầu tiên lao từ đồn cảnh sát đến thẳng phòng bệnh của cậu.
Sau 3000 chữ lược bỏ quá trình ‘họp gia đình’ giữa cánh tay phải của Don và người thừa kế tương lai nhà Luckbolts, theo như sự mong muốn (Nài nỉ) của Luke, Povisco đã yêu cầu bệnh viện khám ra viện cho cậu.
Kết quả là trước ánh mắt ngạc nhiên của các y bác sĩ cùng Mafia có mặt ở đó, kết quả khám nghiệm của Luke Luckbolt tích cực ngoài dự kiến.
Chỉ vừa đêm hôm qua, cậu được đưa vào viện trong tình trạng nửa sống nửa chết, thế mà chỉ mới 1 ngày, chấn thương trên cơ thể của cậu, không tính tay trái gãy và chân trái bị cắt gân, chỉ bằng khoảng cỡ một đứa nhỏ vấp té tại mấy bậc thang trước cửa ra vào.
Tất nhiên, trẻ 4-5 tuổi té cầu thang trước nhà cũng có nguy hiểm, nhưng đối với một đứa bị chọc cho một dao, tay trái gần như gãy làm đôi, bị người trưởng thành dậm một phát hết sức giữa ngực mà còn chưa tắt thở thì nhiêu đó chả tính là gì.
Điều này nhấc lên rối loạn một hồi, song nhanh chóng bị Povisco dập tắt. Cho dù kết quả đó có ra sao, ngay từ đầu ông đã muốn chuyển cậu đến bệnh viện lớn tại thủ đô, hiện đã đủ điều kiện, ông làm thủ tục cho Luke ra viện luôn.
Thế là:
16/8/1075
22:30
Luke Luckbolt chính thức được phép ra viện lần đầu tiên trong đời.
...
“À phải rồi.”
Vì chưa thể đi lại thoải mái, Twilight được đưa ra ngoài bằng xe lăn.
Đặt cậu vào ô tô với hai Mafia hộ tống hai bên tại hàng ghế sau, Povisco mở cửa ngồi lên ghế phụ, ông chợt nhớ ra điều gì đó, quay về sau nói.
“Trưởng tử nhà Lauvos vừa trở về sau chuyến du học, ta đã nhận được một lời mời ăn tối với họ vào ngày mai, cậu có đi cùng không?”
Thông thường, Povisco chắc chắn sẽ từ chối lời mời này và yêu cầu Luke ở lại khách sạn nghỉ ngơi, nhưng vì việc này liên quan đến vấn đề quan hệ giữa hai gia đình nên ông buộc phải hỏi ý cậu.
“Tôi sẽ đi.” Luke hiển nhiên cũng đã nghĩ tới vấn này, nhà Lauvos khi biết tin cậu đã xuất viện thì chắc chắn sẽ gửi lời mời đến sớm.
Từ chối thì cũng không sao vì cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng mà vấn đề ngoại giao...cậu nghĩ mình nên đi một chuyến.
“Được rồi.”
Nghe câu trả lời của cậu, Povisco gật đầu không ngoài ý muốn, ông ra hiệu cho tài xế đưa họ về khách sạn.
...
Dường như cuộc va chạm giữa Luke và tay sát thủ đã là biến cố cuối cùng trong chuyến đi này, đó là một đêm yên bình trôi qua.
Sáng hôm sau, Luke cũng bắt gặp Leontuzzo tại nhà hàng trong khách sạn lúc ăn điểm tâm, cậu ta trông không ngon giấc lắm, có vẻ là do dư chấn từ vụ bắt cóc.
Hai người không nhiều chuyện, chỉ đơn giản hỏi han nhau vài câu xã giao.
Luke biết cậu bạn mình đã thấy được vài thứ, cũng chắc chắn rằng một kẻ bám đuôi nào đó cũng sẽ biết việc này sớm, nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì, đến lúc đó chỉ có thể tùy cơ tìm lý do ứng biến thôi.
Sau đó, cậu cũng có nghe ngóng được lịch trình của Leontuzzo ngày hôm nay, cậu ta cùng vài nhân thủ nhà Bellones được gửi tới từ hôm qua đi gặp gia đình của những thủ phạm trong vụ bắt cóc, không biết để làm gì.
Luke không biết ý định của cậu ra là gì, nhưng cậu biết chắc kết cục của đám bắt cóc, nhưng đây là chuyện của nhà Bellones, cậu không cần quan tâm đến nó theo thỏa thuận.
Với lại, cậu cũng có việc cần làm.
“Ây Leon, tôi nay chú cũng được mời ăn tối tại dinh thự nhà Lauvos chứ? Lúc đó đi chung không?” Trước khi tách nhau ra, Luke có hướng đến Leontuzzo hỏi.
Cậu ta không có vấn đề gì gật đầu.
“Vậy 6h gặp tại sảnh khách sạn nhé.”
“Ok.”
Hai người hẹn giờ tập trung rồi thân ai nấy đi.
...
Mục đích chuyến đi đã đạt tới, sáng ngày mai, Luke cũng nhóm Mafia nhà Luckbolts sẽ lên tàu trở về Rietti.
Trong lúc trên xe về khách sạn tối qua, Povisco có xác nhận câu chuyện do Felix bịa ra, được Luke xác nhận hoàn toàn là sự thật, mối đe dọa đã chôn thây dưới đống đổ nát của tòa nhà, ông mới thả lỏng một chút, để lại 2/3 Mafia lại cho cậu rồi rời đi giám sát công tác chuyển giao vật liệu của nhà Lauvos.
Hiện tại, có thể coi Luke đang được tự do muốn làm gì thì làm, nhân ngày cuối cùng ở lại Norvana, cậu muốn đi làm nốt những gì chưa làm xong.
Cụ thể...
“Đi bãi rác thành phố.” Cậu ra lệnh với tài xế.
“Vâng, thưa sếp nhỏ.”
Brừmmmm!
Dưới chỉ thị, chiếc xe nhanh chóng lao nhanh đi trên phố.
...
Không lâu sau đó, chiếc xe dừng bánh tại lối vào bãi rác, cánh cửa mở ra, Luke được đỡ xuống. Vì chưa thể đi lại bình thường với chiếc chân trái được băng bó, cậu đành phải ngồi xe lăn và được một Mafia đưa vào.
Vấn đề là, tại sao với sự bất tiện như vậy, cậu vẫn chịu khó đi đến nơi bẩn thỉu ngoài ngoại thành này?
Đương nhiên là vì đám trẻ mồ côi sống ở đây chứ còn gì nữa!
Dù kế hoạch ban đầu chỉ là thử thu phục tay sát thủ vì rảnh rỗi chả có gì làm, điều đó không có nghĩa là Luke sẽ bỏ qua một vài hạt giống tốt vô tình tìm được.
Còn chưa kể, toàn bộ bọn chúng đều là trẻ mồ côi sống chui lủi trong bãi rác không biết chết ngày nào, thay vì cứ vô vị như vậy, cậu sẵn sàng nhân từ và cho chúng một nơi tốt hơn để sống, với điều kiện là có thể cống hiến trong tương lai.
Gì, toàn bộ đám nhóc đều nhiễm trùng Oripathy? Trùng hợp thật, Luke biết một người cũng là Infected và có đủ khả năng quản lý chúng. Với lại, đối với cậu, miễn có tác dụng thì cho dù là Infected hay không không quan trọng.
Đúng, tuyệt đối không phải vì thấy chúng cũng tội nên muốn giúp đỡ một chút, Mafia sẽ không bao giờ rủ lòng thương hại với người khác.
Gật đầu khi tự tìm tới lý do, Luke hồ hởi đến gặp đám nhóc mồ côi với đề nghị tuyệt vời này.
Nhưng đến khi gặp trực tiếp, thực tế mới không tuyệt vời như cậu nghĩ.
“Nhóc nói là, thằng cu Erwin kia đã không trở về mấy ngày liền rồi?” Nhìn vẻ mặt buồn rầu xen lẫn lo lắng của cô nhóc mồ côi Meri khóc thút thít trước mặt, Luke không khỏi nhăn mày lại.
Tuy mới chỉ gặp mặt một lần, đứa nhóc tên Erwin đó mang lại ấn tượng không bình thường, cậu có linh cảm rằng nó là một hạt giống tốt, nếu bồi dưỡng đúng cách thì sẽ mang lại không ít thành quả trong tương lai.
Hơn nữa...
“Đây là một cơ hội tốt.”
Trẻ mồ côi là một tập thể sống nương tựa lẫn nhau, mối liên hệ phát triển giữa chúng đôi khi còn gắn kết hơn gia đình ruột thịt thông thường. Nếu cậu có thể xách được thằng nhóc đang mất tích kia về, uy tín của cậu trong mắt đám nhỏ kia sẽ tăng cao rất nhiều.
Vấn đề là, cậu nên tìm nó thế nào đây?
“Sếp nhỏ, chúng tôi đã đi tìm quanh xóm nghèo một vòng, lần cuối có người nhìn thấy là khi cậu nhóc đó mon men gần con đường nối tới nội thành vào 3 ngày trước. Có thể cậu ta đã lẻn vào thành phố trong lúc hầu hết cảnh vệ đã được điều đi giải cứu ngài Leontuzzo.” Như biết cậu đang nghĩ gì, một Mafia đứng gần đó lên tiếng.
Cách báo cáo bình thường của nhà Luckbolts, nhưng người nói thì không hề! Luke bất ngờ quay phắt về phía đó.
Người này cậu biết, nhưng anh ta khô...chưa phải một thành viên nhà Luckbolts.
“Tại sao ông anh lại ở đây?” Luke nhìn chằm chằm vào tay sát thủ hỏi. “Và tại sao ông anh lại có bộ đồ này?”
“Cái này à, kế hoạch ban đầu là giả tranh thành một thành viên nhà Luckbolts, nhưng vì tình hình lúc đó không cho phép nên tôi đành phải lột đồ một tên cảnh sát để tiếp cận cậu.”
Sát thủ giang tay, khoe ra bộ Suit Mafia đen vừa vặn có in gia huy nhà Luckbolts.
“Nói trở lại vấn đề chính thì, tôi đã tự mình đi một vòng quanh đây và đảm bảo rằng, thằng nhóc mọi người đang nói đến không còn ở ngoại thành nữa.”
“Ý của ông anh là, thằng nhóc đó đã đi vào thành phố?” Twilight nhíu mày, nếu mọi chuyện đúng như tay sát thủ nói thì chuyện này hơi khó xử lý.
Một luật bất thành văn tồn tại hầu hết tại các thành phố du mục Terra, người dân ở ngoại thành, khu ổ chuột, ... nếu như bước chân vào thành phố trái phép mà bị phát hiện thì cảnh sát, cảnh vệ thành phố có quyền bắn hạ ngay lập tức.
Nghe rất cực đoan, nhưng đây là một biện pháp hữu hiệu để đảm bảo trị an và hạn chế khả năng một vụ Oripathy có thể bùng phát trong thành phố.
Đã là Infected thì trẻ con cũng chẳng được khoan dung, nếu chỉ đơn giản là bị bắt lại trong đồn cảnh sát thì tận dụng thân phận nhà Luckbolts hoàn toàn có thể vớt ra dễ dàng. Vấn đề là bây giờ có nói thằng nhóc Erwin đó đã chết mất xác ở đâu rồi Luke cũng tin.
Nhưng dù sao thì cũng không thể không đi tìm nó được, ít ra phải thể thái độ đó cho đám nhóc mồ côi thấy.
À mà nói đến tìm người, không phải ở đây có một người khá giỏi chuyện đó sao?
Twilight hướng ánh mắt qua tay sát thủ, còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã đưa ra một thứ.
Đó là một cái thẻ chứng minh thư.
“Willam...Barson?” Twilight cầm lấy, hình đại diện trên tấm thẻ đã là ảnh chụp của tay sát thủ, còn dòng tên, cậu có một chút ấn tượng với nó.
“Cậu Felix đã lên tàu trở về vào sáng sớm hôm nay, trước khi đi, cậu ấy có đưa thứ này cho tôi.” Tay sát thủ giải thích, đồng thời chuyển lại lời nhắn của Felix.
Tóm tắt nhanh lời nhắn thì, Felix nói rằng mình cần phải trở về nhà gấp để xử lý một vài vấn đề, đồng thời mời cậu nếu có dịp đến Rim Billiton thì có thể đến chỗ anh ta chơi. Cuối lời nhắn, Felix cũng giải thích về tấm chứng minh thư kia.
Nghe xong, Luke cũng nhận ra mình đã thấy nó ở đâu.
Đây không phải là người phụ tá xấu số bị xử lý vào ngày thứ 2 sao?
Lúc đó, sau khi kiểm chứng thân phận xong, tấm chứng minh thư này được giao cho Felix để chuyển về cho gia đình của nạn nhân, không ngờ anh ta lại đưa nó cho chính người đã làm thịt chủ nhân cũ.
“Theo như cậu Felix nói thì người này được chọn hộ tống cậu ấy trong chuyến đi đến Siracusa này là vì tương đối mờ nhạt trong công ty, lại không có người thân thích, tấm chứng minh thư này cực kỳ dễ động tay động chân.”
Như đã biết, mục tiêu ban đầu của sát thủ là Felix, anh ta (Sát thủ) chắc hẳn đã điều tra cực kỳ kỹ càng về mục tiêu của mình, bởi vậy mới xác định được giá trị của thứ này.
“Cậu ấy nhờ tôi chuyển thứ này cho cậu, coi như lời cảm ơn cứu mạng.”
“Vậy à.” Cầm tấm chứng minh thư, Luke xăm soi một hồi rồi ném trả cho tay sát thủ. “Thế thì ông anh kiếm tấm hình vào rồi xài tạm đi, chừng sau tính. Còn bây giờ...”
“Trước giờ trở về ngày mai, tôi sẽ mang thằng nhóc đó đến trình diện.” Cất tờ chứng minh thư vào túi áo, Felix khom người cúi chào rồi lùi ra.
Nhưng còn chưa kịp đi, anh nhận thấy có một lực nắm bé tí túm lấy vạt áo.
Quay đầu lại xem thì đó là cô nhóc mồ côi Meri rụt rè đưa ánh mắt lo sợ gây phật ý nhưng vẫn lấy hết can đảm hỏi.
“E-em có thể đi cùng được không ạ?”
“Hở?”
“E-e-em x-xin lỗi!!” Thấy sát thủ/hay bây giờ tạm lấy cái tên Willam nhìn mình, cô nhóc run rẩy sợ hãi, hét lớn xin lỗi toan chạy đi.
Nhưng chỉ mới chạy được mấy bước nhỏ, Willam đã dịch chuyển đến ngay cạnh, đưa tay ra xách cô nhóc lên.
“A..a?”
Không bận tâm đến cô nhóc giật mình cố gắng vùng vẫy, tay sát thủ quay lại mỉm cười hỏi.
“Có một người quen biết quanh đây sẽ thuận tiện hơn cho việc tìm kiếm, tôi mang con bé theo được không?”
Luke đang nói gì đó với một Mafia khác, cậu không đáp lại mà chỉ gật đầu, coi như đồng ý.
Được chấp thuận, tay sát thủ mang cô nhóc mồ côi rời đi.
Luke tiếp tục bàn giao gì đó với tay Mafia rồi cũng rời khỏi bãi phế liệu ngay sau đó.
Lịch trình tiếp đó của cậu thì không có gì đáng nói.
Ăn trưa, đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi trở về khách sạn nghỉ một lát.
...
Chiều đến.
17:25
Tầng trệt khách sạn, Leontuzzo diện đồ tử tế đợi Luke xuống, người sau vì bất tiện nên hơi lâu.
“Sorry, thay đồ hơi lâu, tốn thời gian của ông rồi.”
“Không sao, tôi cũng mới xuống không lâu thôi.”
Hai người chào hỏi nhau, nói chút chuyện phiếm trong tri di chuyển ra xe.
Bên ngoài, Povisco cùng đội hộ tống đã chuẩn bị sẵn.
Đây có thể coi là hoạt động cuối cùng của họ tại Norvarna, sắc trời chiều hôm nay có màu sắc khá ảm đạm, báo hiệu một cơn mưa sẽ tới bất cứ lúc nào.
Rút kinh nghiệm từ vụ việc vừa rồi, ông đang thể hiện sự quyết tâm không để chuyện bất trắc gì xảy ra nữa, phải chăng đây chỉ là một bữa tối mang tính chất xã giao bình thường đi chăng nữa.
Toàn bộ Mafia nhà Luckbolts đều được nghiêm túc huy động, sẽ không có ‘thư giãn’ từ giờ cho đến khi nào về đến Rietti.
Đợi Luke và Leontuzzo bước lên xe, cả đoàn bắt đầu di chuyển.
Không tới 30 phút sau, họ thuận lợi tới được đích đến.
“Chào mừng, đồ ăn đã được chuẩn bị ở trong, mời các vị vào!”
Trước cổng dinh thự, quản gia nhà Lauvos cùng một vài người hầu đã đứng đón tiếp sẵn, ba người Luke được dẫn vào, trong khi những Mafia nhà Luckbolts còn lại ở ngoài được phân công túc trực ngoài đây. (Yên tâm vì Povisco đã nhồi sẵn cho cấp dưới mỗi người mấy ổ bánh mì từ trước, không lo bị tố bóc lột sức lao động.)
Ngày mai tàu sẽ xuất phát tầm 6:00 sáng, sau khi ăn tối xong, họ sẽ trở về khách sạn ngủ một giấc để mai xuất phát ra sân ga sớm.
Luke, Leontuzzo cùng Povisco được dẫn vào dinh thự và đến phòng ăn, nơi bàn tiệc đã được dọn sẵn, chỉ chờ thức ăn lên.
Tại đây, họ cũng gặp được phu nhân nhà Lauvos cùng với con trai bà ta, chủ tọa của ngày hôm nay, người vừa trở về từ chuyến du học, người thừa kế của gia đình Lauvos....ờ, tên hắn là gì ấy nhỉ?
Ấn tượng đầu tiên của Luke đối với tên thiếu chủ kia phải nói là cực kỳ nhạt, nhạt đến mức qua xong vài câu xã giao là cậu quên phéng mất tên hắn là gì luôn.
Thay vào đó, Luke đang suy nghĩ một chuyện khác.
Biết sói con nhà Bellones tương đối thích mấy chuyện trinh thám, cậu thử đem vụ việc trẻ em mất tích gần đây nói cho cậu ta nghe.
Dù không hề trông đợi gì, nhưng cái nhìn từ một con nghiện tiểu thuyết trinh thám cũng thành công gợi lên hứng thú từ Luke.
Không có tính chuyên môn nhưng có mấy thuyết âm mưu nghe cũng giải trí phết, chẳng hạn như cái gì đây là âm mưu của một đường dây tội phạm chuyên bắt cóc trẻ em và bán ra nước ngoài. Luke nghe xong thì cười ha hả, đây là chi tiết trong quyển tiểu thuyết mà hai người đọc trên tàu.
Chọn đúng chủ đề mà trẻ em nên nói, hai người hào hứng trò chuyện trên trời dưới đất, khiến tên thiếu chủ nhà Lauvos ngồi gần có ý mở lời mà không thể nào xen vào được.
Được một lúc, hắn ta bực dọc đứng dậy đi đâu đó.
Phu nhân Lauvos nghiêm mặt nhíu mày liếc hắn một cái, như muốn nói chủ nhà phải biết giữ phép tắc, nhưng tên thiếu chủ chẳng bận tâm đi thẳng ra luôn.
Điều này hoàn toàn nằm trong tâm mắt của Povisco, người nãy giờ chỉ ngồi yên thưởng thức rượu vang.
“Xin lỗi.” Phu nhân Lauvos thở dài một hơi.
“Không sao, còn trẻ thì tùy hứng một chút cũng bình thường.” Povisco gật đầu uống một ngụm rượu, tỏ vẻ chẳng bận tâm lắm.
Một lúc sau, khi món ăn đầu tiên được mang lên, Luke và Leontuzzo mới tạm ngừng trò chuyện quay qua bàn.
Ánh nhìn vô tình liếc qua khung cửa sổ.
“...”
“Sao vậy?” Thấy bạn mình đột nhiên trầm mặc, Leontuzzo quan tâm hỏi, lo rằng di chứng gì đó tái phát.
“Không có gì.” Luke đưa tay lên dụi dụi hay mắt để xác định mình không nhìn lầm, vừa rồi cậu thấy rõ ràng một bóng người lấp ló bên ngoài cửa sổ.
Nếu mắt cậu không có vấn đề thì người đó không ai khác ngoài tay sát thủ...
Luke dùng tay che mặt, Luke có chút đau dạ dày, Luke bắt đầu hoài nghi về hệ thống phòng vệ của Mafia.
Ừ, nhưng mà điều này cũng chứng minh khả năng của tay sát thủ đó dùng tốt như thế nào, cậu miễn cưỡng cho qua, với tay cầm lấy cây nạng đứng dậy.
“Xin hỏi, nhà vệ sinh ở đâu ạ? Cháu cần rửa mặt một chút.”
Phu nhân Lauvos vẫy tay ra lệnh cho người hầu đến dẫn cậu đi, còn Povisco hỏi.
“Cần ta đi cùng không?”
“Tôi ổn.” Twilight lắc đầu, đi theo người hầu ra khỏi phòng ăn.
Đến nhà vệ sinh, cậu tìm lý do đuổi người hầu đi, một mình bước vào.
Quả nhiên, sát thủ đã leo cửa sổ vào đợi sẵn ở đây.
“Không phải ông anh đi kiếm thằng nhóc mồ côi kia sao? Có chuyện gì thì nói nhanh đi!” Khóa chốt cửa nhà vệ sinh, Luke đi vào thẳng vấn đề.
“Tôi đã tìm được vị trí của thằng nhóc đó.” Tay sát thủ hành lễ rồi báo cáo.
“Tốt, vậy ông anh đưa hai đứa nó về rồi chứ?” Nhanh hơn cậu nghĩ, Luke gật đầu trước độ hữu dụng của tên này.
“Chưa được ạ, bởi vì có một số chuyện khó giải quyết xuất hiện.”
Nhìn vẻ mặt có vẻ khó nói của anh ta, xem ra mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.
“Nói ngắn gọn.” Luke đáp.
“Vâng.” Tay sát thủ tiến lại gần, thì thầm vào tai cậu.
...
Trong phòng ăn, những món khai vị đầu tiên đã được đưa lên, ấy vậy mà hai người vừa rời khỏi bàn vẫn chưa quay trở lại.
Phu nhân Lauvos đã cho người hầu đi thông tri quý tử nhà mình, còn Povisco bắt đầu kiên nhẫn, chuẩn bị đi kiếm cậu chủ nhà mình.
Nhưng chỉ vừa đứng dậy khỏi ghế, ông liền thấy Luke xuất hiện ở lối vào phòng ăn.
“Cậu chủ...” Vừa mở miệng, còn chưa kịp gọi xong câu thì cậu ta đã lướt ngang qua, theo ngay sau lưng cậu còn có một người nào đó mặc suit mafia nhà Luckbolts mà ông không hề quen biết.
“Xin phép.” Hành động kỳ lạ của cậu chủ nhỏ nhà mình càng ngày càng khó hiểu, Povisco quyết định đi xem thử cậu đang làm trò gì.
Với lại, chân của Luke vẫn chưa đi lại bình thường được, vừa rồi cậu ta là bay ngang qua đúng không?
Khác với Povisco, Leotuzzo thật ra đã thấy bạn mình không cánh mà bay như chim một lần, khi ông rời khỏi phòng ăn thì cậu cũng theo đi luôn.
...
“Khoan đã, đây là thư phòng của Don Lauvos, ngài không được phép tiến vào!”
“Bố mày không quan tâm! Cút!!”
Một vài người hầu cố gắng đứng ra ngăn cản nhưng đều vô dụng trước một Luke đang bùng nổ cơn thịnh nộ của mình bằng cách điên cuồng tỏa sức nóng ra xung quanh.
Lách tách lách tách! Bùm!
Cậu nổ tung cánh cửa gỗ trước mặt, lao vào đáp xuống thư phòng mà quên béng rằng bây giờ mình đứng vũng cũng chả được.
Nếu không phải tay sát thủ kịp dịch chuyển tới đỡ, tiện tay cầm theo cây nạng bị bỏ quên trong nhà vệ sinh, cậu đã té dập mặt ra đất rồi.
Cầm lấy cây nạng ổn định tư thế đứng, Luke bắt đầu nheo mắt lại quét quanh một vòng thư phòng, rất nhanh, cậu chú ý đến mấy cái tủ sách nhìn thoáng qua thì không có gì bất thường...
Đến khi Povisco đuổi tới thì nơi đây đã thành một đống hỗn độn.
“Trò gì đây Luke! Đây không phải nhà Luckbolts đâu!” Khi bước vào căn phòng, thứ ông nhìn thấy chính là khung cảnh Luke và tay sát thủ đang lật tung căn phòng lên để tìm kiếm thứ gì đó.
Gân máu nổi lên 井!!!
Luke là một đứa trẻ thông minh và tự lập rất tốt, đây là thường thức của Mafia nhà Luckbolts, vậy nên chỉ cần không chơi ngu và đâm đầu vào nguy hiểm (Một phần cũng vì Liena rất chiều chuộng) cậu không quá bị gò bó vào khuôn khổ như những người thừa kế khác.
Nhưng mà từ khi đi chuyến này, cậu càng này càng quậy phá, gây ra đủ thứ rắc rối!
Povisco quyết định, sau khi trở về thì phải báo cáo cho Don Liena biết để giáo dục lại, tuyệt đối không thể để cho cậu lêu lổng vô phép vô tắc như thế này nữa!
Vút!
Povisco vừa định muốn gào lên ngăn cản việc căn phòng tiếp tục bị xới tung lên, tên Mafia lạ mặt kia bỗng lấy ra một thứ gì đó ném về phía ông.
“Hửm?” Povisco theo quán tính chụp nó lại.
Nó là một gói zíp nhỏ, bên trong là một thứ vật chất dạng bột mịn bí ẩn màu trắng.
Không cần nói, ai cũng biết nó là gì, Povisco cũng tương đồng vậy, ông nén giận nhíu mày xem xét.
Mafia Siracusa việc gì cũng dám làm, buôn lậu cũng là một trong số đó, nhưng có 2 thứ mà họ tuyệt đối không bao giờ dính dáng tới.
Đó chính là người, và chất gây nghiện!
Thứ đồ ăn mòn tâm trí con người, đã tự gọi mình là một Mafia Siracusa thì phải có đủ phẩm giá để tuyệt không vừa mắt với nó. Đây là thường thức chung đã có từ lâu của người Siracusian, một trong những lý do khiến họ xung đột mạnh mẽ với Mafia Columbia, những kẻ làm mọi thứ vì lợi ích.
Ít ra điểm này Luke đồng ý với tư tưởng của mấy lão già bảo thủ, cậu không bao giờ nghĩ rằng một gia đình Mafia Siracusa lâu đời, quản lý một thành phố quan trọng trong tuyến đường giao thương quốc gia lại dính dáng tới việc vận chuyển thứ này vào trong chính tổ quốc của mình.
Cho đến khi tay sát thủ mang gói bột giặt này đến trước mặt cậu.
“Tôi phát hiện được một cơ sở ngầm của Mafia, trong kho của chúng chất đầy thứ này.”
Trong nhà vệ sinh, tay sát thủ báo cáo những gì mình thu hoạch được.
“Cơ sở đó có hệ thống an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, đột nhập vào đó mà không có chuẩn bị trước là bất khả thi, vậy nên tôi đã tóm lấy và tra hỏi một tên có vẻ là quản lý đúng lúc hắn vừa ra ngoài. Theo những gì hắn khai ra thì cơ sở đó là tài sản của nhà Lauvos và đã hoạt động được khá lâu, có vẻ như chúng cũng là tác giả của những vụ mất tích trong thành phố này.”
Khi tra hỏi thì chúng làm gì với những nạn nhân bị bắt cóc, tên quản lý thề thốt rằng toàn bộ đều bị tên quản gia nhà Lauvos đưa đi bằng một đường hầm nào đó, còn lại thì hắn không biết. Ép hết giá trị, tay sát thủ úm ba la cho hắn biến mất, sau đó trộm lấy một gói bột trắng trở lại báo cáo ngay sau khi đưa cô nhóc Meri trở về bãi rác.
Nghe xong, Luke rõ ràng nổi điên lên muốn đi chất vấn phu nhân Lauvos ngay lập tức, nhưng tay sát thủ nói thêm một câu nữa khiến cậu đổi hướng.
“Vừa nãy, lúc đi tìm cậu, tôi có thấy một tên nào đó tầm 17-18 tuổi đi vào căn phòng đầu dãy hành lang kia, nhưng khi vòng qua nhà vệ sinh thì lại không có ai trong đó cả, khả năng cao căn phòng đó có vấn đề.”
Dựa vào những gì nãy giờ nói, tay sát thủ rõ ràng đang ám chỉ rằng trong căn phòng mà tên người thừa kế nhà Lauvos vào có tồn tại một thông đạo dẫn đến nơi giam giữ những nạn nhân bắt cóc. Anh ta có đủ lý do để nghi ngờ điều đó.
Đang cực kỳ nóng máu, IQ của Luke có biểu hiện giảm rõ rệt, nghe tay sát thủ xong, cậu vứt mịa cây nạng ra sàn, điều khiển nhiệt lượng xung quanh bản thân, lao thẳng tới thư phòng nhà Lauvos theo hướng mà anh ta chỉ.
...
Việc ném gói bột giặt qua thành công khiến Povisco suy nghĩ một phen, trong khoảng thời gian không bị can thiệp đó, Luke và tay sát thủ đã thành công tìm được công tắc kích hoạt mật đạo trong căn phòng, nó là một cái nút nhỏ được giấu trong hộc bàn làm việc.
Khi ấn vào, một kệ sách bắt đầu xoay dọc lại, để lộ ra một con đường ẩn.
Kẹtttttt!
Âm thanh cơ quan chuyển động cũng khiến Povisco và Leontuzzo lúc này vừa mới chầm chậm chạy tới chú ý.
Tay sát thủ cất bước định đi vào trước thì bị Luke túm quần giữ anh lại, cậu quay sang nhìn Povisco.
Ông không biết mục đích của tất cả điều này là gì, nhưng ông hiểu ý cậu.
“Thôi thì tới đâu thì tới.” Cuối cùng, Povisco đành thở dài một hơi cất bước đi đến bước xuống thông đạo.
“Leon, chú cũng xuống đi.” Luke vẫn giữ nguyên vị trí, cậu liếc nhìn xa xăm về phía lối vào thư phòng, mở miệng.
“Tôi?” Leontuzzo chỉ vào mình thắc mắc một chút, rồi cũng di chuyển xuống.
Tiếp đến là Luke, trước khi đi, tay sát thủ rút ra một cây gậy kim loại đưa qua cho cậu.
“Đây, gậy phép, tôi nghĩ cậu sẽ cần nó.” Anh nói.
“!” Đến bây giờ, Luke mới sực nhận ra là nãy giờ mình đang sử dụng Arts mà không có chất xúc tác. Hiện cậu không có dấu hiệu nhiễm Oripathy nhưng nếu cứ như vậy thì sẽ tăng cao tốc độ đồng hóa tinh thể trong máu, tương lai sẽ cực kỳ nguy hiển.
“Cảm ơn.” Cậu gật đầu nhận lấy cây gậy, khua khua vài vòng làm quen, rồi tự khiến mình bay lên, từ từ tiến xuống.
Còn lại một mình trong thư phòng, tay sát thủ không vội đi theo mà xoay người lại, rút dao ra.
Đám người hầu đã chạy nãy giờ, hiện anh đang nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân dồn dập tiến tới đây.
...
Đường hầm là một dãy các bậc thang dài dẫn xuống và có chiều rộng đủ để hai người trưởng thành đi song song, hai bên tường có đèn chiếu sáng rõ ràng nên không quá khó khăn để di chuyển.
Tuy xuất phát trễ một lúc, nhưng vì là bay, Luke không mất quá nhiều thời gian để bắt kịp hai người đi trước.
Sau vài phút di chuyển.
Khi đuổi kịp đến nơi, hai người kia đã đứng trước một cánh cửa gỗ, Leontuzzo yên lặng chờ trong khi Povisco áp tai vào nghe ngóng bên trong.
“Sao rồi?” Cậu đáp xuống, lần này không quên cây nạng, hỏi.
“Cánh cửa khá dày, chỉ có thể xác định là có người bên trong. Ngược lại thì khung cửa đã cũ và đã gỉ sét và lỏng lẻo, nếu dùng sức thì ta có thể phá được.” Povisco đáp, ông lùi lại vặn khớp vai khởi động.
“Còn nữa, sau khi xong chuyện, ta muốn có một bản báo cáo đàng hoàng về tất cả những điều này, có thể chứ?”
“Vâng.” Luke nhẹ gật đầu, cậu nhận ra rằng Povisco đang cảm thấy mệt rồi, không phải thể xác mà là tinh thần.
Cũng phải, trong suốt 10 năm phục vụ Don Liena, ông cũng chưa trải qua nhiều chuyện như những ngày gần đây.
Hít sâu một hơi, Povisco nghiêng người, dùng lực lao tới húc thẳng vào cánh cửa gỗ.
Rầm!
Cánh cửa rung lắc một chút, nhưng vẫn sừng sững tại đó.
“Ai đó!” Người bên trong đã nhận ra động tĩnh, nhưng âm thanh đó truyền ra ngoài hoàn toàn bị tiếng va đập át mất.
Lần một không thành công, Povisco lùi lại, tiếp tục dùng lực húc vào một lần nữa.
Rầm!
Cánh cửa rung lắc mạnh hơn, vẫn đứng vững nhưng bản lề đã có dấu hiệu bung ra.
Chỉ cần thêm một lần nữa, nó sẽ đổ.
Povisco lùi lại hít sâu, chuẩn bị làm cú chót.
Luke cũng không rảnh tay, cậu đây cây gậy phép lên, chuẩn bị hỗ trợ cho Povisco đề phòng ông bị đánh lén lúc lao vào.
Còn...
“Huh?” Chưa quen dùng gậy phép, lại vừa cầm gậy phép vừa giữ cây nạng để đứng, Luke lộ ra có chút khó khăn trong việc giữ cho quả cầu lửa ổn định.
Bỗng nhiên, cậu thấy tay mình khoác lên ai đó.
“Để tôi giúp.” Thấy cậu gặp khó, Leontuzzo đi qua, luồn tay cậu khoác lên vai mình.
“Cảm ơn.” Không phải lo đứng, bây giờ cậu có thể hoàn toàn tập trung ngưng tụ thành hình quả cầu lửa.
“Không có gì, đây là Arts đúng không? Sau này rảnh chỉ tôi một chút là được?”
“Chỉ rồi ông đem hết đi nói cho lão già chứ gì.” Biết vậy, Luke vẫn gật đầu đồng ý, dù sao thì cũng không thể giấu được, thẳng thắn cho xong.
Bên kia, Povisco lấy đà, dùng hết sức lao vào cánh cửa một lần nữa.
Rầm! Phanh!
Âm chanh chói tai vang lên, cánh cửa lần này hoàn toàn không chịu nổi nữa, bản lề cửa bật tung ra văng một đoạn vào trong.
Phá được cửa, Povisco thuận thế xông vào, ông ngay lập tức mở rộng tầm nhìn ra quan sát xung quanh, đặc biệt là cảnh giác góc khuất sau lưng.
Không có kẻ nào nấp bên cạnh cửa chờ đánh lén, có thể an tâm một chút, Povisco khóa chặt mấy kẻ phía trước vào trong tầm mắt.
Đây là một căn phòng tối chật hẹp, trông na ná như phòng giam với chiếc lồng sắt lổi bật nằm trong góc.
Tính cả ông, trong căn phòng này có tổng cộng 4 người, 2 tên Mafia và không ai khác ngoài thiếu gia nhà Lauvos.
Hắn đang ngồi quỳ ở trên giường, bộ âu phục lịch thiệp lúc tiếp khách bây giờ có chút lộc xộc, một vài chiếc cúc áo trên đã được tháo ra, để lộ nửa bộ ngực trần.
“Ưm! Ưm!”
Không! 4 không phải tổng số lượng người trong căn phòng, vì che khuất nên Povisco không nhìn thấy, nhưng tên thiếu chủ Lauvos kia đang đè ai đó xuống giường.
“Các ngươi là...” Một tên Mafia hoàn hồn chất vấn, nhưng còn chưa nói hết câu.
Bùm!
Một vụ nổ vang lên, căn phòng sáng rực lên ánh lửa, tên thiếu chủ nhà Lauvos chật vật ngã khỏi giường.
Hai tên Mafia còn chưa kịp hoàn hồn, Povisco đã vung nắm đấm thẳng vào mặt tên đứng gần vừa buông lời chất vấn.
Tên còn lại lúc này mới kịp tỉnh lại, vung dao đâm về phía ông nhưng dễ dàng cản nó lại, Povisco bắt lấy cổ tay cầm dao của hắn, bẻ ngược qua một bên.
Crack!
“Agh!” Tiếng hét thảm của tên Mafia vang vọng căn phòng kín, ồn ào, Povisco khóa miệng hắn lại bằng một cú lên gối giữa bụng rồi bồi thêm một cú đấm khiến mặt hắn lõm vào một chút.
“Rác rưởi.” Kết thúc, ông vỗ vỗ cho khỏi bẩn tay, không quên khạc một bãi lên người tên Mafia hấp hối trên sàn nhà.
Đợi không còn gì uy hiếp, Leontuzzo mới đỡ Luke từ từ đi vào căn phòng, đã trao đổi từ trước, hai người đi thẳng đến chiếc giường.
Chẳng cần nói nhiều, hiện trường đã đủ giải thích cho những gì mà tên thiếu gia kia định làm, với thân phận của hắn, cô nàng xấu số kia hẳn làm một trong số những nạn nhân bị bắt cóc...
Ngay khi nhìn thấy người nằm trên giường, Luke nín thở, mặt cậu đen lại hơi cúi xuống.
Leontuzzo thì đỡ hơn, mặt vô biểu tình, nhưng thực chất thì cậu đang cố giữ cho mình không nôn ra dù cho chưa ăn gì.
Nằm trên giường căn bẳn chẳng phải một người phụ nữ, đó chính là người mà Luke đang ra lệnh tìm kiếm.
Cậu nhóc mồ côi Erwin, tay chân bị trói chăt vào giường trong tình trạng khó thể miêu tả, miệng bị một chiếc khăn bịt kín, đôi mắt phủ kín bởi tuyệt vọng có chút sáng lên khi nhìn thấy Luke.
Kinh tởm, đó cụm từ suy nhất có thể diễn tả thái độ hiện tại của hai người.
“Ọe!” Vô tình nghĩ đến viễn cảnh nếu họ chậm một chút nữa thôi thì chuyện gì sẽ xảy ra, Leontuzzo cuối cùng cũng không nhịn nổi, cậu bám thành giường bắt đầu nôn ra.
Lúc này, Povisco lục soát xong một vòng căn phòng đi tới, ông dùng dao nhẹ cắt đứt dây trói cho cậu nhóc.
“Hức! Oa!!!” Lấy lại tự do, Erwin không nhịn được nữa mà khóc nấc lên, giọt nước mắt hạnh phúc khi được kéo ra khỏi hố sâu tuyệt vọng lăn dài trên má.
“Không sao rồi, cứ khóc đi, mọi chuyện đã ổn rồi.” Povisco cởi chiếc áo suit ngoài khoác lên cho cậu nhóc an ủi, đồng thời nhìn thoáng qua Luke, người đang bay tới chỗ tên thiếu gia nhà Lauvos kia.
Quả cầu lửa đó chắc chắn không đủ khả năng hạ sát một người, hắn ta nãy giờ chỉ nằm đó giả chết.
Đáp xuống, Luke đầu tiên một dẫm một đạp cho hắn tỉnh, rồi túm lấy cổ áo hắn.
“Tại sao, tao đã làm gì mày chứ?”
“Súc sinh...dám làm thế với một đứa trẻ còn chưa đến độ tuổi đi học, mi có còn là con người nữa không hả!!” Bỏ mặc câu hỏi của hắn, Luke giận giữ chất vấn.
“Nó? Chỉ là một trong số lũ chuột cống bẩn thỉu ăn bám tại thành phố này, nó đáng giá để mày tuyên chiến với nhà Lauvos hay sao? Cho dù là một gia đình lớn đi chăng nữa, cha tao sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”
“Tuyên chiến?” Trước thái độ có phần dửng dưng của tên thiếu gia, Luke run rẩy cả người, bàn tay siết lại, hàm răng cắn chặt kìm nén cơn giận dữ. “Mi còn dám nói vậy sao súc sinh? Mi còn dám làm ô uế chữ Mafia đến bao giờ hả?!” Cậu hét lớn.
“Luke, cậu nhóc này nói rằng vẫn còn một số đứa trẻ bị bắt cóc khác tại một căn phòng phái trước, lũ Lauvos này dự tính cưỡng chế khiến chúng nhiễm Oripathy rồi bán sang Kazimier.” Đúng lúc này, một câu nói của Povisco từ phía sau truyền đến, làm cậu sững người lại.
“Trước hết thì rời khỏi đây thôi, ta cần phải báo cáo việc này lại. Cậu Bellones, cậu có thể làm chứng cho vụ việc này chứ?”
“Tất nhiên.” Leontuzzo bây giờ mới nôn xong, đứng thẳng dậy lau khóe miệng gật đầu. “Leontuzzo Bellones đã chứng kiến tội ác của nhà Bellones, tôi sẽ làm hết sức để những kẻ thủ ác phải trả giá cho hành động của chúng!”
Soạt!
Đúng lúc này, một âm thanh đáp đất vang lên.
Tay sát thủ dịch chuyển vào trong căn phòng, hơi thở hơi gấp.
Theo sau đó, là hàng loạt tiếng bước chân vang lên.
“Ta đã khuyên rằng nên bán đống tài nguyên đó cho một công ty tư nhân nào đó thay vì một gia đình lớn, bây giờ công sức bao năm đổ sống đổ biển hết rồi thấy không.”
Tên quản gia nhà Lauvos chậm rãi xuất hiện tại lối vào cánh cửa gỗ, đi theo ông ta là rất nhiều Mafia nhà Lauvos vũ trang đầy đủ.
“Chậc! Mi nhìn quen mắt lắm.” Nhìn mấy tên Mafia trước mặt, Povisco tặc lưỡi một cái rồi một chút liếc sang tay sát thủ.
“Haha, chắc là chúng ta đã vô tình lướt qua nhau ở đâu đó.” Anh cười đùa một câu rồi giải thích tình hình hiện tại. “Mafia nhà Luckbolts và Lauvos đang đánh nhau to ở trên kia, ban đầu do bị đánh bất ngờ và áp đảo về quân số nên hơi thua thiệt, nhưng vừa rồi mới được chi viện bởi một lực lượng đến từ nhà Bellones nên đã ổn định lại. Chẳng bao lâu họ sẽ đánh xuống đây thôi.”
So với sát thủ, tên quản gia càng hiểu tình hình hiện tại, đám Mafia Lauvos trên kia không kéo được bao nhiêu thời gian đâu, đường sống duy nhất hiện tại đang nằm trong căn phòng này.
“Giữ lại hai tên người thừa kế, chúng ta cần chúng là con tin để thoát khỏi đây, những kẻ còn lại...giết không tha.” Lão ta phất tay ra lệnh cho mấy tên Mafia tiến lên.
“Ta sẽ phá vây, trong lúc đó hãy đưa những đứa trẻ ra, không vấn đề chứ?” Povisco đưa tay lên thủ thế, dù có là 30 chọi 1, ông trông cũng chẳng có gì e ngại.
“Cứ để cho tôi, chúng sẽ không chạm được một ngón tay...” Tay sát thủ vỗ ngực tự tin, nhưng còn chưa nói xong.
Vút!x3
Phừng!
Ba quả cầu lửa lao vút qua không khí bay thẳng về phía mấy tên Mafia đi đầu, nhưng tiếng nổ không hề vang lên.
Thay vào đó, cơ thể những kẻ trúng đòn bốc cháy.
“Agh!!!” Tiếng gào đau đớn, mùi thịt khét bốc lên trong không khí, rất nhanh, chúng hóa thành một cục than đen ngã xuống.
“Giết.”
Ở cuối căn phòng, Luke đứng dậy từ từ quay người lại.
(BGM nổi lên.)
Miếng băng bó ở chân bốc cháy thành tro bụi, cục bột trên tay nứt vỡ ra, để lộ ra cánh tay hoàn toàn lành lặn.
Nhiệt độ tăng đột biến, làm Leontuzzo dự định kéo Erwin lại gần chỗ cậu buộc phải lùi vào góc phòng, một ngọn lửa dữ dội bốc lên, bao quanh lấy Luke, cậu từ từ bay lên không trung, cặp sừng sáng rực lên, đầu đuôi mang theo một ngọn lửa cháy rừng rực.
Đặc biệt nhất, đôi mắt xám nhạt của cậu, khác với lần chạm trán với tay sát thủ, giờ đây nó chuyển hoàn toàn sang màu đỏ rực tựa viên đá quý đỏ thẫm màu máu.
Đứng giữa không trung, Luke giang tay ra, hàng loạt quả cầu lửa ngưng tụ dần ngưng tụ lại xung quanh cậu, nhìn cực kỳ nguy hiểm.
Có điều, từ khóe miệng cậu, một dải chất lỏng như sợi chỉ đỏ chảy xuống.
“Khụ!” Một tiếng ho đi kèm vài ngụm máu.
“Luke!”/“Sếp nhỏ?” Povisco cùng tay sát thủ lo lắng liếc ra sau.
“Không nghe gì sao?” Luke đưa tay quẹt đi vết máu dính trên miệng, gào lên ra lệnh. “Giết! Giết sạch chúng! Tất cả! Lũ cầm thú đó, chúng không xứng đáng được tồn tại!”
Vừa nói, những quả cầu lửa được ngưng tụ xong lao đi với tốc độ cực nhanh về phía trước, tiếp tục vài tên Mafia cháy đen ngã xuống.
Trạng thái bất thường từ Luke khiến Povisco có chút nao núng, còn tay sát thủ thì không, mệnh lệnh của cậu như mang theo thứ gì đó ảnh hưởng đến anh.
Không còn cách đánh ám sát, Will dịch chuyển về phía trước, từng dao lấy mạng từng tên Mafia một.
Povisco thấy thế thì cũng không tốt do dự, ông không lao lên mà giữ khoảng cách, đấm vêu mồm tất cả kẻ nào có ý định lao ra phía sau tiếp cận cậu chủ.
Thái độ hung hãn của ba người dọa sợ một số tên Mafia.
“Đừng nao núng, không còn đường lui nữa rồi, giết chúng, đó là cơ hội sống sót duy nhất!” Tên quản gia vừa đốc thúc những tên cấp dưới, trong lòng thì mắng chửi mức độ vô dụng của chúng.
Dù là 30vs3, song, kết quả trận chiến dưới thông đạo đã có kết quả rõ ràng. Khả năng bùng nổ sát thương của Luke quá kinh khủng, mà một Caster không bị động vào đủ sức đảo chiều cả một cuộc chiến.
Không mất quá nhiều thời gian, toàn bộ Mafia tiến xuống đã bị ba người diệt sạch, chỉ trừ lão quản gia và tên thiếu chủ, chúng bị trói lại rồi được Povisco kéo như kéo chó trở lên dinh thự.
Trên mặt đất, đúng như những gì tay sát thủ nói và lão quản gia nghĩ, lực lượng Mafia nhà Luckbolts và Bellones, những kẻ dày dặn kinh nghiệm sống sót qua các cuộc thanh trừng đẫm máu từ thời tiền cải cách dễ dàng áp đảo lũ nông thôn ngoài biên giới nhà Lauvos.
Khi chiến cuộc ngã ngũ, Leontuzzo được trao trả cho nhà Bellones, Povisco thì mang cậu nhóc Erwin ra ngoài, ông cho người đưa cậu đi nghỉ ngơi, trong khi bản thân mình bắt đầu xử lý tàn cuộc.
Còn lại trong dinh thự chỉ có Luke, người đang ngồi thở dốc trên thành cầu thang sau khoảng khắc điên cuồng vừa rồi, tay sát thủ ở lại bảo vệ cậu, cùng với ba tên súc sinh nhà Lauvos bị trói nắm giữa đại sảnh. (Bà phu nhân bị tay sát thủ tìm thấy trên tầng 2)
Chúng liên tục gào thét đủ thứ, nhưng hiển nhiên không một chữ lọt vào tai cậu.
“Sếp nhỏ, theo lệnh cậu, tôi đã sưu tập đầy đủ chứng cứ phạm tội của nhà Lauvos, bao gồm tàng trữ và buôn bán mai thúy, kèm với buôn bán con người.”
Một lúc sau, tay sát thủ đi từ tầng 2 xuống, trong tay mang theo vài tập hồ sơ cùng thư từ, những bằng chứng kết tội nhà Lauvos này sẽ được gửi hỏa tốc đến Sette Colli.
Từ khi cải cách bộ luật đến nay, đây là trường hợp vi phạm nghiêm trọng nhất mà một gia đình Mafia mắc phải. Miss Sicily cần phải mạnh tay nếu không muốn uy danh của bà bị ảnh hưởng.
“Tốt lắm, chuyện còn lại thì sao?” Twilight gật đầu hỏi.
“Tôi có thể hoàn thành bất cứ lúc nào...nhưng mà, ngài chắc chứ?” Tay sát thủ hỏi lại, đây không phải chuyện đùa giỡn thông thường.
“Tôi đã nói...giết hết...lũ giòi bọ ô nhục này, chúng không xứng đáng được tồn tại.” Đôi mắt Luke đã trở về màu sắc bình thường, cậu xoa xoa chúng, nói ngắt quãng.
Những lời tưởng như chỉ là tác dụng của việc nổi điên, không ngờ cậu thật sự coi nó là thật.
Không biết có phải hay không, nhưng mà khi mắt chuyển đỏ, thái độ của cậu dã man hơn một cách kỳ lạ.
“Vâng, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị thưa ngài.”
Tay sát thủ hành lễ rời đi, đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, cậu đứng dậy.
...
Bên ngoài, Povisco đang quản lý hậu sự, đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên
“Cháy! Cháy rồi!”
Không ai để ý cho đến khi lửa lan rộng bắt cháy tầng một, đám cháy lan rộng cực nhanh, như thể nó ai đổ dầu sẵn trước khi châm lửa.
“Khoan đã, mấy tên nhà Lauvos và cậu Luke vẫn còn ở trong.” Povisco giật mình nhớ ra, ông chạy vào sân dinh thự.
Leontuzzo vẫn chưa rời đi, cậu cũng đang ở đây, nhìn vào dinh thự đang bốc cháy rừng rực.
Phừng!
Đám cháy đã trở nên không thể kiểm soát, từ bên trong nó, một bóng người chậm rãi hiện ra.
Là Luke, Luke Luckbolt!
Từng bước chậm rãi, bộ suit có bắt lửa nhưng không cháy, ngọn lửa dữ dội không hề ảnh hưởng tới cậu dù chỉ một tí, từng tiếng gào thét thảm thiết truyền ra cùng với tiếng lửa cháy, Luke tựa như ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Có người nuốt nước bọt, có người e ngại nhìn chằm chằm vào cậu, khung cảnh đó chắc chắn sẽ khắc sâu vào ký ức của bất kỳ ai ở đây.
Khi Luke đặt bước chân xuống bậc thang cuối cùng dẫn ra sân, một tiếng sấm rền vang lên, từng hạt mưa bắt đầu đổ xuống.
Tuy không đủ để dập tắt dinh thự sáng nhất đêm nay kia, nhưng cơn mưa này là hồi kết hoàn hảo cho cuộc hành trình 7 ngày dài dằng dẵng của Luke Luckbolt tại Norvarna.
0