Ngoại truyện 1 (10.5):
Là một ngày âm u, mây đen bao phủ bầu trời Sette Colli.
Signora Sicilia cùng với rất nhiều người đứng đầu các gia đình Mafia khác đang ngồi trong một phòng họp tại Grey Halls.
Sau khi bộ luật “Pistole e Ordine” (Súng và trật tự) được đưa ra, Siracusa được thống nhất dưới sự nhượng bộ và chia sẻ quyền lực giữa các gia đình Mafia lớn, tạm thời đưa đất nước vào trạng thái hòa bình.
Tuy vậy, vì chỉ vừa mới bước ra khỏi thời kỳ hỗn loạn, nội bộ Siracusa vẫn chưa ổn định hoàn toàn, có rất nhiều kẻ luyến tiếc quyền lực, không ủng hộ bộ luật, nhân cơ hội đục nước kéo cò,....
Chưa kể, chính nội bộ của các gia đình Mafia lớn cũng không yên ổn, có thể không trực tiếp động thủ thôn tính, nhưng những âm mưu quỷ kế hãm hại, hạ thấp thực lực đối địch vẫn chưa bao giờ ngừng qua.
Chính vì thế cứ ngẫu nhiên vài năm một lần, Capo dei capi* Miss Sicily sẽ triệu tập Don của các gia đình lớn vào một cuộc họp quốc gia mang tên Grey Order với mục đích thảo luận định hướng phát triển, ngoài ra còn để gia tăng tương tác giữa các gia đình Mafia, hạn chế các mối xung đột,...
“Được rồi, nếu không có vấn đề gì nữa, năm nay kết thúc ở đây.” Ngồi tại vị trí trung tâm của một bàn tròn lớn, Signora Sicilia tuyên bố kết thúc cuộc họp, đồng thời không khỏi thở ra một hơi.
Grey Order năm nay diễn ra có phần trơn tru hơn nhiều so với những năm trước, kinh tế các khu vực bắt đầu có dấu hiệu khôi phục tích cực, nhiều vấn đề tồn đọng đại khái đã tìm được hướng giải quyết, Alberto Saluzzo cũng ít đi độc miệng châm chọc hơn nên không phát sinh tình trạng xung đột cãi nhau giữa buổi họp.
“Nếu năm nào cũng yên bình như thế này thì tốt.” Signora thầm nghĩ trong khi nhìn một số người lục đục đứng dậy.
“Xin lỗi!” Đột nhiên, cánh cửa phòng họp mở ra, một Sankta mặc trang phục cha xứ vội vàng bước vào.
Theo sau ông là một vài Mafia đeo mặt nạ đứng ngay trước cửa vào, rõ ràng là đang chặn lối ra.
“Chuyện gì thế Agenir?” Nhìn vẻ mặt vội vàng người bạn già lâu năm, tâm thái có chút thả lỏng của Signora ngay lập tức nghiêm túc lại.
Người trong phòng cũng toàn dân già đời, biết rằng chưa thể về ngay được, tất cả đều ngồi trở về vị trí, tất nhiên, không phải tất cả đều dễ chịu với việc này, nhất là Alberto Saluzzo.
“Gì đây? Để một kẻ ngoại lai dễ dàng bước vào căn phòng quyền lực nhất Siracusa, xem ra giá trị bộ máy chính quyền của cô cũng chỉ đến thế thôi phải không Signora?”
“...” Đã quá quen thuộc với mấy lời khó nghe của tên già nham hiểm này, Sankta không nói gì đi thẳng một mạch đến ngay cạnh Signora Sicilia.
Ông ta cầm theo một tập tài liệu được niêm phong đặt xuống bàn, đồng thời thì thầm gì đó vào tai bà.
Không ai nghe được họ nói gì, chỉ thấy Signora Sicilia xé mở tập tài liệu, càng đọc, vẻ mặt quý phái của bà càng trở nên khó coi.
Một lúc sau, Signora thả tập tài liệu xuống, nét mặt mệt mỏi thở dài.
Tuy ai cũng đang rất tò mò nội dung của tập tài liệu kia, không một ai mở miệng cả, tất cả đều yên lặng chờ đợi.
Trầm ngâm một lúc sau, Signora Sicilia gật đầu một cái.
Sankta cha xứ đứng một bên chờ lệnh thấy thế đưa tay lên ra hiệu.
Ngay lập tức, có thêm một vài Mafia từ bên ngoài xông vào, lao tới trấn áp một người lên mặt bàn.
“Khoan đã! Các ngươi muốn làm gì!” Người bị đè xuống không hiểu chuyện gì xảy ra cố gắng chống cự vùng vẫy, nhưng cuối cùng cũng chỉ giống như trò tiêu khiển trong mắt những người khác trong phòng. Đặc biệt là Alberto Saluzzo, dù không phát ra tiếng nhưng nụ cười trên nỗi đau của người khác hiện rõ trên gương mặt lão.
Sau một lát điều chỉnh cảm xúc xong, Signora Sicilia nhìn thẳng vào tên Don khốn nạn, mở miệng quát lớn.
“Markova Don Lauvos! Vận chuyển chất cấm trái phép, buôn bán trẻ em trái phép, có liên lạc mờ ám với các thế lực thù địch, cố ý tuyên chiến, mưu đồ bắt cóc người thừa kế nhà Bellones, mưu đồ ám sát người thừa kế nhà Luckbolts, .v..v.” Bà cầm tập hồ sơ lên đập mạnh ra giữa bàn, bên trong văng ra một vài tài liệu cùng tấm ảnh, tất cả đều là bằng chứng phạm tội của nhà Lauvos, một số bức thứ có cả chữ ký của Don.
Dù việc Luke nổi điên đốt dinh thự Lauvos khiến rất nhiều bằng chứng cháy thành tro, nhưng nhờ lời khai của tên quản gia, lực lượng điều tra của Siracusa vẫn tìm thấy không ít thứ ở những cơ sở khác, kể cả thông tin những kẻ đồng lõa trong vụ việc này.
Từ khi bộ luật mới được ban hành cho đến giờ, đây là trường hợp vi phạm nghiêm trọng nhất Grey Halls gặp phải, nếu không xử lý tốt rất có thể sẽ để lại nhiều hậu họa về sau.
Ngồi trong căn phòng này không thiếu những kẻ nguy hiểm hơn tên Don Lauvos kia, nếu không mạnh tay triệt để, Signora Sicilia biết bà sẽ mất hoàn toàn khả năng ước thúc những con sói đói khát quyền lực kia.
“Vu khống! Ta...” Don Lauvos còn muốn mở miệng biện minh gì đó, nhưng đột nhiên, một người ngồi trong phòng mở miệng hà khói xì gà ra đơn giản bày tỏ ý định của mình, một người khác thì trực tiếp đứng dậy, tay đưa ra sau cầm lấy thành ghế.
Một cảm giác chạy dọc sống lưng, hắn có cảm giác nếu mở miệng ra bây giờ thì mình sẽ không cần phải đợi tạm giam hay xét xử gì nữa cả mà sẽ bị cái ghế kia sẽ phang thẳng vào đầu.
Trong đầu tên Don Lauvos đang điên cuồng mắng lũ vô dụng ở nhà, vừa làm bại lộ đi chưa nói, việc gì lại đụng vào hai thằng con cưng chết tiệt kia.
“Xin bình tĩnh, thưa cô Liena.” Cũng may, chưa cần Signora lên tiếng, Sankta đã đứng ra, một tay chặn trước người ngăn lại động tác của Liena, ông nói.
“Cậu Luke và cậu Leontuzzo hoàn toàn bình an vô sự, trái ngược lại, họ mới chính là những người đã tìm ra bằng chứng phạm tội của nhà Lauvos. Với tinh thần đó, tôi tin chắc rằng Miss Sicily sẽ không tiếc rẻ một lời tuyên dương cho những đứa trẻ dũng cảm đó đâu.”
Một phần có lẽ đã bị thuyết phục, phần còn lại có lẽ đã nhận ra rằng mình khó có thể đập chết tên Markova kia ở đây, Liena chỉ đành hừ lạnh hậm hực ngồi xuống, ấy vậy ánh mắt vẫn hung dữ trừng chằm chằm về phía người đàn ông bị đè lên bàn kia.
“Việc khen thưởng không cần phải vội, áp giải hắn đi đi.”
Không chỉ Signora, cả tên Don Lauvos cũng thở ra một hơi vì tạm thời giữ được mạng thêm vài ngày nữa, dù sẽ phải ngồi trong ngục, nhưng miễn là chưa chết thì vẫn còn cơ hội. Trước khi ra tòa phải đưa được càng nhiều gia tài càng tốt qua Kazimierz, nếu không nhanh thì các gia đình lớn sẽ tìm mọi cách xâu xé nó.
Hắn không biết rằng, thằng con trai phế vật của mình đã từ Kazimierz trở về Siracusa, càng không biết rằng nó đã táng thân cùng với tòa dinh thự cháy rụi chất chứa 1/3 gia tài của hắn.
Chưa kể, cho dù đứa con trai đó vẫn còn sống đim tất cả những gì Don Lauvos cố gắng làm đều là phí công, hắn đang đánh giá quá thấp năng lực của các gia đình lớn.
“Phiên tòa xét xử dự kiến diễn ra sau 10 ngày nữa, sau đó sẽ có thêm một buổi họp để xử lý vấn đề mà nhà Lauvos để lại. Còn bây giờ, nếu không có gì nữa thì giải tán đi.” Trong phòng họp, Signora không bàn thêm trực tiếp tan họp.
Hơn ai hết bà hiểu được khả năng của bầy sói đói mồi ngồi trước mặt mình, tất cả chúng đều đang nghĩ cách nuốt trọn khối gia tài của nhà Lauvos, vấn đề duy nhất hiện tại là ai nhanh hơn ai mà thôi.
Thay vì phiền não, cứ để bọn chúng đấu đá lẫn nhau, khi nào đến lúc thì chỉ cần đứng ra cân bằng quyền lực là được.
Đúng chính xác như những gì Signora nghĩ, các Dons khác không hề lưu luyến đứng dậy cả, ngay khi rời khỏi Grey Halls thì ngay lập tức vận dụng đường dây của mình, tìm cách chiếm đoạt gia tài của tên ngu vừa để lại.
Trong số đó có hai gia đình sỡ hữu ưu thế vượt trội nhất, đó là nhà Bellones và Luckbolts.
Trên thực tế mà Sankta cha xứ vừa công bố, người thừa kế của hai gia đình đó đã triệt hạ đường dây phạm tội kia, rất nhiều người của hai gia đình đó hiện cũng đã ở tại bản doanh nhà Lauvos, bây giờ mới bắt đầu bố trí chen vào thì đã quá trễ.
Các gia đình khác buộc phải tìm một vị trí khác nếu muốn cắt vào một miếng, quan trọng nhất là phải tốc độ, trước khi cả nhân bánh lẫn kem đều không sót thứ gì.
...
Nhìn từng bóng lưng vội vã rời đi, Signora đan tay chống trên bàn thở ra một hơi mệt mỏi.
“Thật tình, chỉ vài phút trước ta còn mừng là mọi chuyện bắt đầu yên ổn đây, đám người đó đúng là gây chuyện không biết mệt mà.”
“Ha ha, chính cô là người đã nói ra câu: ‘Dọn đường cho thế hệ tiếp theo là nghĩa vụ của người già chúng ta’ mà không phải sao?” Sankta cha sứ khoanh tay đứng một bên nở nụ cười phụ họa. “Trước đây tôi có nói chuyện với Luke Luckbotls một lần, nhóc Liena đúng là nhặt được bảo, thằng cu đó quả thật là một hạt giống tốt.”
“Hô, ông bạn già Agenir kiêu ngạo của ta, từ khi nào ông đã biết tán dương người khác vậy?” Signora không nhịn mà trêu chọc lại một phen.
Nghe giọng nói mang theo bất mãn của người bạn lâu năm, Sankta chỉ nở nụ cười phúc hậu không đáp lại.
Một lúc sau, ông đột nhiên hỏi.
“Thế... Norvarna sẽ thuộc về ai?”
Hiện tại, nhà Lauvos gần như chắc chắn đã rơi đài, thành phố du mục mà họ quản lý cũng vì thế mà vô chủ. (Gần như toàn bộ chức quyền trong một thành phố du mục Siracusa đều là tay chân của gia đình Mafia quản lý thành phố đó, nếu gia đình đó sụp đổ, các bộ phần chức quyền đó đều sẽ bị quét sạch để thay mới.)
Siracusa đã sớm thoát ly khỏi tình trạng loạn lạc ngày trước, một gia đình nếu muốn công khai quản lý một thành phố bắt buộc phải có được sự cho phép từ Grey Halls, và người đứng đầu Grey Halls, nguyên thủ quốc gia hiện tại không ai khác ngoài quý bà Signora Sicilia
Nói cách khác, khối địa bàn mà nhà Lauvos đang nắm giữ sẽ thuộc về tay ai hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của bà. Norvarna lại là một thành phố giao thương trọng điểm với Kazimierz, phải nhanh chóng tìm một gia đình phù hợp để nắm giữ trách nhiệm.
“Nhà Luckbolts là một nhân tuyển, nhưng trụ sở của họ cách biên giới quá xa. Với lại, so với thêm địa bàn, ta nghĩ Liena sẽ thích một chai rượu quý hoặc hiện kim hơn.” Đối với vấn đề nhân tuyển, Signora nhăn mày xoa huyệt thái dương.
Như vừa nói, với công trạng hiện tại, cộng thêm nhà Luckbolts vốn là tay chân của nhà Cicilia, đem Norvarna giao cho họ coi như một hành động khuếch trương thế lực cũng không phải là không được. Nhưng theo như nguồn tin báo lại, Don Liena vừa thượng vị đang dốc hết tài nguyên kiến thiết lại thành phố du mục của mình, người cho mình xài còn chưa đủ, lấy đâu ra nhân sự đi quản lý thêm một thành phố nữa?
Nhà Luckbolts: Pass
Tiếp theo, nhân tuyển có công còn lại là...
“Không được, Bellones hiện tại đang quá mạnh, Salluzos hiện lại đang tranh chấp với Mafia ngoại bang, hơn nữa, ta không có gì dám chắc Alberto sẽ không lặp lại những gì mà nhà Lauvos đang làm.”
Cả hai đều Pass.
Tiếp đến, Signora đề cập đến những gia đình còn lại, cùng với lý do mà không thể để họ sỡ hữu Norvarna.
Chỉ sót duy nhất hai cái tên.
“Texas và Rossatis.”
“Ta không nghĩ Texas là một lựa chọn ổn, không phải vì họ không thuần gốc Siracusa, mà là họ đang phát triển quá nhanh.” Sankta chân thành đưa ra ý kiến.
“Tôi biết, tuy giữ gìn danh dự Mafia một cách mạnh mẽ, Texas dường như không có ý định trở thành một phần trong hội đồng Grey Halls.” Signora gật đầu đồng tình.
Vậy chỉ còn lại Rossatis.
“Gia đình Rossatis đang đầu tư mạnh vào hoạt động ngoại thương, thoạt nhiên họ là nhanh tuyển tốt nhất. Nhưng ta có nghe một tin đồn rằng Vivienne Rossatis từng là tình nhân của Salvadore Texas.”
“Đó là trước khi ông ta sát hại cựu Don Rossatis tại Columbia.” Sankta tiếp lời.
Tin đồn về mối tình ngang trái này vẫn đang được bàn tán rộng rãi tại Siracusa, thậm chí được dựng thành kịch. Người trong cuộc không hề ra mặt đính chính, thậm chí dường như chẳng có ý định đè xuống nên tin đồn cứ thế lan rộng ra, dù không có căn cứ cụ thể.
“Rắc rối thật.” Sankta than thở, đất nước Laterano nơi ông sinh ra là một quốc gia thượng tôn trật tự và pháp luật, người Lateran thậm chí còn không được chỉa súng về nhau chứ đừng nói đến ba cái chuyện tình rối rắm này.
“Thôi chuyện đó để sau phiên tòa lại tính đi.” Signora thở dài, bà cũng đang có ý để nhà Rossatis tiếp quản Norvarna, nhưng đó là sau khi làm rõ quan hệ giữa họ với nhà Texas.
“Còn chuyện gì nữa không?” Bà hỏi.
“Có, trở về trọng tâm.” Sankta cha xứ gật đầu.
“Như báo cáo ban nãy, Luke Luckbolt và Leontuzzo Bellone là hai cá nhân có đóng góp quan trọng nhất trong việc phanh phui đường dây phạm tội nhà Lauvos, người khác khoan nói, nhưng riêng chúng thì không thể khen thưởng qua loa được đi.”
“Yên tâm, về việc đó, ta đã có tính toán rồi.” Signora nói, rồi bà vẫy tay gọi một Mafia nhìn rất chán đời vô tình đi ngang qua phòng họp.
“Có chuyện gì sao, Miss Sicily?” Người bị gọi rất không tình nguyện, nhưng cũng không thể không bước vào hành lễ.
“Ben, ta cần cậu chuẩn bị vài thứ, tốt nhất là phải xong trước cuối tuần sau.” Signora phân phó, nói ra một danh sách.
“Làm được không?”
“Không có vấn đề, thưa cô.” Tay Mafia nghe xong yêu cầu, gật đầu đảm bảo một câu rồi rời đi chuẩn bị.
Sankta cũng không ở lại làm phiền, ông chào một câu rồi đi tìm chỗ nào đó mát mẻ ngủ trưa.
Còn Signora, bà cho người gọi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp phòng họp, mình thì trở về phòng làm việc, tiếp tục vật lộn với đống giấy tờ công tác hằng ngày.
Vậy mới thấy, công việc của một nguyên thủ không phải dễ dàng gì.
...
Một tuần nhanh chóng trôi đi trong chốc lát.
Ngày mà tên Don Lauvos bước ra tòa cũng là ngày Luke cùng Leontuzzo lên tàu trở về Settle Colli.
Sẽ có người tò mò tại sao lại kéo đến 1 tuần sau mới về? Lý do cho việc này phải nói trở về 1 tuần trước.
Sau pha khiến dinh thự Lauvos sáng nhất màn đêm, như ác quỷ hóa thân ngầu lòi bước ra khỏi biển lửa một đoạn, Luke Luckbolt đột nhiên vấp chân ngã dập mặt xuống đất.
Ban đầu mọi người vẫn còn e ngại trước cảnh tượng vừa rồi, nhưng rất nhanh, khi thấy cậu không chút động đậy, bắt đầu có người cảm thấy không ổn tiến đến kiểm tra thì mới biết phát hiện.
Luke đã bất tỉnh nhân sự từ lúc nào không hay.
Nguyên nhân sau đó được được nhân viên y tế công bố là vì mất máu quá nhiều cùng với khung xương có dấu hiệu gãy vụn, không còn đủ khả năng chống đỡ cơ thể. Kết luận cuối cùng được đưa ra là cho dù có thể tỉnh lại, Luke cũng chỉ có thể nằm trên giường suốt đời.
Vì điều này, Povisco còn rầu rĩ một đêm không biết nên bàn giao thế nào cho Don Liena, cho đến khi sáng hôm sau, ông đến bệnh viện và ngốc một hồi khi nghe được tin rằng Luke đã qua cơn nguy kịch, thậm chí vài ba ngày nữa là có thể ngồi dậy bình thường.
Đến đây, cho dù là kẻ khờ cũng đã nhận ra điều không bình thường chứ đừng nói tới Povisco. Nhưng vì không biết làm sao, ông lựa chọn ém nhẹm, trước tiên đem chuyện này báo cho Liena để cô quyết định.
Còn về làm sao để ém nhẹm nó? Cứ làm theo phong cách của Mafia, khiến tất cả ai biết về nó đều phải yên lặng là được.
Sau khi Luke hồi phục được kha khá, điều tra viên của Grey Halls liền tới, họ cần lấy lời khai của cậu cùng với Leontuzzo để định tội nhà Lauvos trong phiên tòa sắp tới, tất nhiên cũng là để tính công nữa.
Việc như vậy, cả hai người không có lý do gì từ chối, đều thành thật khai báo, đương nhiên cái cần thì phải giấu.
Việc lấy lời khai diễn ra cực kỳ nhanh, nhưng vì phục vụ điều tra, Povisco đành phải phối hợp lùi lịch về một tuần, cũng coi như để ai đó dưỡng thương.
Đến khi việc điều tra hoàn tất, Luke mới xin được giấy ra viện lần thứ 2 trong tình trạng toàn thân bị quấn như xác ướp và nghiêm cấm hoạt động mạnh cho đến khi bình phục hoàn toàn, nếu không sẽ để lại di chứng về sau.
Cậu cùng Leontuzzo trở về Sette Colli trong khi Povisco nhận được nhiệm vụ gì đó nên phải ở lại.
Vừa xuống tàu, Luke đang tính gọi người đưa mình về thẳng Rietti luôn thì bị giữ lại.
“Cái gì cơ?”
“Nguyệt quế xương?!” (Laurel of bones)
Luke cùng Leontuzzo ngạc nhiên trừng to mắt khi nghe tin này.
“Đúng vậy, Miss Sicily muốn khen tặng hai cậu vì đã góp công lớn trong vụ án lần này.” Người đưa tin gật đầu, hâm mộ nhìn hai đứa trẻ.
Laurel of bones, biểu tượng đại diện cho quyền lực và trật tự của Signora Sicilia, thứ chỉ được trao tặng cho những người góp công lớn trong công cuộc phát triển Siracusa hoặc một thành tựu tuyệt vời.
Không ai nghĩ được rằng chỉ với việc giải quyết một đường dây phạm tội cỏn con lại có thể nhận được nó cả.
“Vâng, cháu hiểu rồi.” Rất nhanh, Luke liền nhận ra được chủ ý của Signora, gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Leontuzzo thấy thế cũng gật đầu theo, dù sao thì khi đến chỗ ông già cậu cũng sẽ biết thôi.
“Buổi lễ sẽ diễn ra vào chiều mai, hai cậu phải đến trước 2 tiếng để chuẩn bị.” Dặn dò thêm một câu, người đưa tin cúi chào rời đi.
“Thật tình, có khen thưởng thì ít nhất cũng nên đợi tôi đỡ hơn chút đã chứ.” Đợi ông ta đi khuất tầm mắt, Luke gõ gõ thành chiếc xe lăn mở miệng phàn nàn.
Leontuzzo không nói gì, cậu nhìn thấy một người phụ nữ đang đi về phía bọn họ.
“Chào cô, Don Liena.”
Liena gật đầu chào lại, rồi cô nhìn sang Luke, người đang bắt đầu run cầm cập.
Chính xác hơn là nhìn vào gương mặt non nớt chỉ vừa lấy lại một chút sắc hồng cùng với những vết băng đầy cơ thể.
“A...”
Luke toan mở miệng giải thích, nhưng bị cắt lời.
“Không cần giải thích, theo ta đi.”
Cậu chỉ đành không tình nguyện bị đẩy đi.
Lúc ngang qua Leontuzzo, Liena cũng tiện nhắc một câu.
“Theo ta, ta sẽ đưa nhóc về khách sạn, ông Bernardo bận việc nhờ ta đi đón cả hai.”
“Vâng, cháu cảm ơn cô.” Leontuzzo sững một giây rồi gật đầu cảm ơn, đi theo cô ra ngoài.
“Không có gì.” Liena mỉm cười đáp lại, cố tình không để ý rằng Luke đang cố gắng kiếm cách chạy.
Tiếc rằng cậu không thể di chuyển.
...
“Thì, đó là tất cả những chuyện đã xảy ra.”
Quay trở lại hiện tại.
Năm 1075/ Dinh thự nhà Saluzzo.
“Chúng tôi được trao tặng nguyệt quế, rồi sau đó thì mọi chuyện lại đâu vào đấy.” Ngồi trước ánh đèn dầu mập mờ trong tiếng mưa rơi, Twilight dựa sát vào tường kể.
Ngồi ngay bên cạnh cậu là Cellinia, người thừa kế nhà Texas.
Không thích bầu không khí ồn ào của bữa tiệc đang diễn ra, hai người đứng tại hành lang hậu trường tán dóc trong khi Twilight chờ Felix cùng Yelena tới để chuồn ra ngoài.
Thì đột nhiên, không biết bằng cách nào, cả hai bị đưa vào một hành lang tối đen như mực, bên ngoài, mưa bắt đầu rơi tầm tã, đôi khi sẽ có ánh chớp lóe lên qua những khung cửa sổ đóng kín xếp đồng đều.
Twilight rất nhanh tỉnh táo lại, cậu kiểm tra một vòng thì xác nhận rằng đây không phải ảo giác. Ngoại trừ việc không thể nào phá được cửa sổ ra ngoài thì mọi thứ đều bình thường, cậu vẫn cảm thấy đau khi tự nhéo mình cùng với khả năng sử dụng Arts.
Không biết phải làm gì ở đây, ngồi yên cũng không phải là cách, Twilight và Cellinia quyết định đi về phía trước khám phá xem.
Đi được một đoạn, khung cảnh hành lang vẫn y như cũ không có gì thay đổi, trừ việc Twilight tìm thấy một chiếc đèn dầu được giấu sau một cây cột.
Có được nguồn sáng thứ 2 ngoại trừ ánh chớp, cả hai tiếp tục tiến tới.
Chỉ là, cả hai chỉ lẳng lặng đi, không trao đổi gì nhiều nên có chút chán.
Được một đoạn, Cellinia bỗng hỏi về nguồn gốc của cái biệt danh Salamander, vì trong khoảng thời gian tiếp xúc nãy giờ, cô nhận thấy được cậu không phải là một kẻ điên cuồng nóng nảy, thích thú việc thưởng thức âm thanh la hét của những kẻ bị thiêu sống.
Nghe được câu hỏi, Twilight tối sầm mặt lại, cậu không nghĩ rằng tin đồn về mình đã đến mức này.
Thế là cả hai dừng lại nghỉ ngơi một lúc, tiện thể Twilight kể lại những gì đã xảy ra trong sự kiện ngày 17/8 đó.
“Tôi hiểu rồi, đó là lý do mà ông nội tôi cứ luôn nhắc mãi đến cậu.” Nghe xong, Cellinia đưa tay lên cằm gật gù.
“Yeah, trong mắt công chúng, tôi đang nhận được một sự ưu ái không hề nhẹ từ Miss Sicily, vậy nên ai cũng muốn lôi kéo tạo mối quan hệ. Thật sự mà nói, điều đó rất phiền phức.” Twilight tỏ vẻ chán nản, cậu ghét việc suốt ngày cứ nhận được mấy lời mợi dự tiệc với thái độ lấy lòng.
Vừa dứt lời, vài tiếng bước chân bỗng vang lên từ phía hành lang sâu thẳm, cùng lúc, khả năng cảm nhận thân nhiệt phát hiện ra có ai đó đang tiến tới gần.
Twilight vội vàng tắt đèn, kéo sát Cellinia nấp sau một cây cột, thấp giọng dặn dò.
“Giữ yên lặng, nếu được thì nín thở luôn đi.”
Biểu cảm Cellinia có chút thay đổi khi bị ôm lấy, cô nhóc hít sâu một hơi rồi yên lặng gật đầu làm theo những gì cậu nói.
Âm thanh vang vọng ngày càng rõ.
Twilight ép sát vào cây cột, lợi dụng cơ thể che đi ánh sáng từ quả cầu lửa đang ngưng tụ trong lòng bay tay.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Twilight tính toán nhẩm trong đầu.
Ba bước.
Hai bước.
Một bước...
ẦM!!
Một tiếng sấm vang rầm vang, ánh chớp lóe lên thắp sáng dãy hằng lang bằng ánh sáng trắng trong vài giây ngắn ngủi.
Đủ để người vừa dừng lại ngay trước cây cột cùng hai đứa trẻ nhìn thấy nhau.
Mùi máu tanh nồng nặc, áo choàng tai thú đỏ thẫm một màu cùng với cây lưỡi hái bén nhọn lớn cao hơn cả một người trưởng thành.
Chỉ cần nhiêu đó là đủ để Twilight không ngần ngại xoay người ném ra một phát Arts.
0