24/6/1077
7:00 AM
Yelena theo đúng giờ thức dậy buổi sáng.
Cô bé ngáp nhỏ một cái rồi nhìn quanh phòng thì nhìn thấy Felix ngủ gục trên sàn nhà, gần anh là một bàn cờ vua tán loạn (Tối qua hai người họ đem ra đánh rồi ngủ quên luôn) còn Twilight thì không thấy bóng dáng đâu.
“Anh ấy lại dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng rồi.” Nghĩ vậy, Yelena dụi mắt vài cái rồi bò xuống giường, cô kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người Felix rồi mở cửa đi ra ngoài hành lang.
Từ lúc bữa tiệc nhà Saluzzo kết thúc đã được 5 ngày.
Sự việc đêm hôm đó, ban đầu nhà Saluzzo muốn xử lý trong yên lặng, nhưng vì có quá nhiều người biết, lại còn toàn tay to mặt lớn nên rất khó để giải quyết yên xuôi. Chưa hết, sau khi điều tra, người ta phát hiện ra rằng nguyên nhân tên tội phạm có thể vượt ngục chính là vì ‘sai sót’ trong quá trình vận chuyển từ nhà tù đến trại tạm giam chờ xét xử.
Theo lý mà nói, đến cả chính quyền Grey Halls cũng có trách nhiệm tới vụ việc.
Từ một vụ đột nhập đơn giản, mọi thứ dần trở nên phức tạp, báo chí bắt đầu đánh hơi được tin sốt dẻo và vào cuộc, trang nhất mọi tờ báo nội địa ngày hôm sau đều nói về sự kiện này.
Để đối phó dư luận, chính quyền Grey Halls sau khi họp xuyên đêm đã đưa ra thông cáo chính thức cải tạo và tăng cường an ninh nhà tù, đồng thời đẩy ngày xét xử của tên tội phạm lên ngay sáng ngày hôm sau.
Bản án tất nhiên là tử hình (Nó chết cmnr rồi thì chả tử hình) với tội danh gi*t người hàng loạt, vượt ngục, chống đối người thi hành công vụ, âm mưu ám sát chính trị gia,... Ngoài ra, để xoa dịu các cái tên lớn bị ảnh hưởng, những người góp công phát hiện và ngăn chặn hắn đều được vinh danh.
Sau khi đọc được tin này trên trang nhất tờ báo được đưa đến buổi sáng, việc đầu tiên Twilight làm là nối máy gọi hỏi Liena xem mình có nhận được thêm cái nguyệt quế xương nữa không, đáng tiếc câu trả lời nhận lại là câu châm chọc “Ngủ dậy rồi thì đừng có mơ nữa”.
Vòng nguyệt quế xương là biểu tượng cao quý của Signora Sicilia, người mẹ đỡ đầu của toàn thể Mafia. Nó chỉ được trao cho những người có đóng góp cực kỳ lớn đến giới Mafia Siracusian.
Sỡ dĩ đợt thanh trừng nhà Lauvos kia cũng chưa để công lao để Twilight và Leontuzzo nhận vòng đâu, nhưng vì bê bối quá lớn, lại còn nguy hiểm tới cả tính mạng, quyết định trao tặng nguyệt quế mới được châm chước thông qua, coi như cổ vũ tài năng trẻ.
Còn lần này, nhóm bọn cậu chỉ ‘tình cờ’ có mặt lúc hắn lẻn vào, hơn nữa, tên tội phạm chết bởi vết thương phải nhận trong lúc cố gắng vượt ngục, chẳng có công lao nào đáng để ghi nhận cả.
Ngoài lề một chút, chiếc vòng nguyệt quế mà Twilight nhận đang được đóng khung treo trong phòng tiếp khách của dinh thự. Nói gì thì nói, mang theo một vật trang sức chỉ mang tính biểu tượng như thế đi khắp nơi chỉ tổ phiền phức, lỡ may bị phát hiện lại lằng nhằng nữa, thôi để nhà cho chắc, có cái cho bà già khoe.
Tóm lại thì, Twilight gọi cũng không phải chỉ để nói cái đó, cậu thuận tiện hỏi han tình hình hiện tại và kế hoạch đi du lịch của họ.
Câu trả lời nhận tại được từ Liena là để cô sắp xếp xong công việc đã, sau đó dặn dò thêm vài câu hạn chế ra khỏi nhà nếu không có hộ tống rồi cúp máy, nghe qua điện thoại bàn thì bên kia khá bận rộn.
Thôi không sao, Twilight hiểu, cũng chẳng vội gì nên cứ thong thả đợi.
Chỉ có điều, như Liena nói hạn chế ra khỏi nhà, vì mặt cậu xuất hiện ngay trên mặt báo nên chắc chắn đã bị cánh báo chí để mắt tới. Họ sẽ không dám tiếp cận dinh thự của Mafia, nhưng nếu bị bắt gặp ngoài đường thì...không cần phải nói.
4 ngày cứ thế bình thường trôi qua, vào ngày thứ 3 thì Leontuzzo có gửi cho Twilight vài quyển tiểu thuyết, ngoài ra thì không có gì đặc biệt.
Đến ngày hôm nay, tối qua Leina đã gọi về báo đã sắp xếp xong, vé tàu cũng đã đặt sẵn, nói mấy đứa nhỏ chuẩn bị sẵn hành lý đợi cô về ngủ một giấc rồi khởi hành.
...
Sinh hoạt tại dinh thự nhà Luckbolts được hơn một tuần, Yelena cũng đã quen thuộc dần với nơi này.
Rẽ qua nhà vệ sinh ngay cạnh phòng ngủ làm vệ sinh buổi sáng, cô bé vuốt vuốt chỉnh lại chút tóc tai rồi đi xuống nhà bếp tìm Twilight.
“Tôi biết đây là một quyết định quan trọng, cậu nên cân nhắc thật kỹ trước khi quyết định.”
Vừa đặt chân xuống tầng 1, Yelena đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ phòng bếp.
Ở đó, Twilight đang bắc ghế đứng trên bếp, cầm dao phết mứt lên sandwich làm đồ ăn sáng.
Để ý thấy có ai đó bước xuống cầu thang, cậu quay sang cửa đúng lúc cô bé đi tới.
“Chào buổi sáng! Nhóc dậy rồi à?”
“Dạ vâng, chào buổi sáng ạ!”
“Vào đi, đồ ăn xong rồi đây.”
Yelena gật đầu chạy vào ngồi xuống trước bàn, hai mắt nhìn vào người ngồi phía bên đối diện.
Đó là một cậu nhóc Feline trông tầm trạc tuổi cô với trang phục hết sức phổ thông của người Siracusian. Cậu ta đội một chiếc mũ vành màu xám cùng chiếc túi đeo hông với vài tờ báo lòi ra, hiện cũng đang nhìn sang đánh giá người vừa ngồi xuống đối diện.
Cách!
“Đây là Erwin, nếu nhóc đã quên thì chính là người chúng ta đến trại mồ côi tìm mấy ngày trước đấy.”
Thấy hai đứa nhóc chỉ nhìn nhau không biết nói gì, Twilight đặt dĩa bánh xuống trước mặt Yelena rồi giới thiệu.
“Cậu ta là người giao báo đến đây mỗi ngày, lâu lâu sẽ mặt dày xin ké luôn bữa sáng.” Tất nhiên là chỉ khi Twilight ở nhà.
Đây là trụ sở của một gia đình Mafia, nếu muốn đăng suất sớm thì chỉ cần lại gần chứ đừng nói có người dám đi giao báo đến. Lý do bảo vệ dinh thự miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho qua Erwin là vì biết cậu ta cũng ‘làm việc’ cho cậu chủ nhỏ cùng sếp nhà mình.
“À, mà nói anh mới để ý.” Twilight liếc nhìn đồng hồ treo trong bếp rồi quay sang hỏi. “Nay cậu không đi làm à?”
“Vâng sếp, công xưởng đóng cửa một thời gian, nghe mấy người khác nói là để bảo trì thiết bị và quy hoạch lại dây chuyền sản xuất.” Erwin gật đầu trả lời.
“Đã bắt đầu làm rồi à, nhanh thật đấy.” Twilight thầm nghĩ, rồi chỉ vào Yelena tiếp tục giới thiệu.
“Erwin, đây là Yelena White, vì một vài lý do(nói nhỏ) nên cô ấy hiện đang đi theo bọn anh.”
“Hân hạnh được gặp câu.”
“Uh, hân hạnh.”
Giới thiệu 2 đứa nhỏ xong, Twilight vừa quay trở lại tiếp tục làm đồ ăn sáng thì đã được Erwin gọi lại.
“Sếp, em nghĩ rằng mình quyết định rồi.”
“Đã suy nghĩ kỹ chưa? Khi đã đi rồi thì sẽ không được về trong một khoảng thời gian dài đâu đấy.”
“Vâng, em sẽ đi!” Erwin vẻ mặt nghiêm túc thể hiện sự quyết tâm.
“Tốt.” Twilight gật đầu. “Anh sẽ cho người sắp xếp cho chuyến đi cũng như ‘công việc’ cậu nên dành phần thời gian còn lại để chuẩn bị.”
“Vâng.” Cũng đã ăn sáng xong, Erwin cúi đầu chào tạm biệt hai người rời đi.
Một lát sau, Twilight hoàn thành 2 phần ăn còn lại mang ra ngồi xuống bàn.
“Huh? Sao đấy?” Nhìn thấy dĩa bánh của Yelena vơi không còn mấy, cậu bèn lấy từ mỗi dĩa bánh một cái bỏ sang cho nhưng vẻ mặt cô bé vẫn khá là đăm chiêu.
“A vâng, không có gì to tát đâu ạ, chỉ là em cảm thấy cậu bạn vừa rồi dường như đang bận tâm điều gì đó mà không muốn nói ra.” Nghe thấy câu hỏi, Yelena ngừng thững thờ trả lời cậu, đồng thời cảm ơn vì mấy miếng bánh được cho.
“À.” Hiểu vấn đề, Twilight mỉm cười nói. “Thằng cu Erwin đó là vậy đấy, bình thường thì lanh động nhí nha nhí nhảnh, nhưng lúc quan trọng thì lại hay lo này lo nọ.”
“Oáp, zụ gì đấy?” Đúng lúc, Felix cũng ngáp dài một cái bước vào bếp, thấy ai đó vừa đóng cửa chính lại thì hỏi.
“Không có gì, sắp tới có một đợt giao lưu giữa mấy trường học ở đây với bên Columbia, tôi muốn gửi thằng nhóc người quen ra nước ngoài học ấy mà.”
Xét về độ nổi tiếng và khả năng đào tạo của cơ sở giáo dục, Victoria vẫn luôn là nước đi đầu về mặt chính trị và quân sự, trong khi Columbia chuyên đào tạo về khoa học và công nghệ. Twilight cảm thấy Erwin rất có năng khiếu trong mảng máy móc, gửi cậu ta đến Columbia đào tạo sẽ là một khoản đầu tư tốt cho tương lai.
Thực tế, nếu không đi theo con đường tự phát triển, có lẽ cậu cũng đã qua đó học luôn rồi.
Mà nhắc đến chủ đề này.
“Felix, chuyện ‘đó’ chuẩn bị thế nào rồi?” Twilight hỏi, tiện thể tay với lấy mấy cái ly đẩy qua chỗ Felix, người vừa mở tủ lạnh lấy ra một chai sữa rồi ngồi xuống bàn.
“Đã bắt đầu xuất phát rồi, nhưng vì phải dừng để tránh một đợt Catastrophe nên sẽ mất thên chút thời gian. Nếu thuận lợi thì khi bàn bạc xong thì họ cũng vừa tới nơi đấy.”
“Đội của Will cùng một vài người của đội 2 sẽ chịu trách nhiệm hộ tống, nếu chỉ là giặc cướp đơn thuần thì họ đủ sức xử lý.”
“Will thì tôi có thể hiểu, nhưng cậu mượn cả người của đội 2 à, có hơi quá tay không vậy?”
“Không thừa đâu, chuyến này thành công hay không ảnh hưởng rất lớn đến dự định tương lai của tôi. Cẩn thận vẫn hơn.”
Hai người anh lại bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, gần đây khá thường xuyên như vậy. Những lúc thế này, Yelena cũng chỉ có thể ngồi một bên nghe chứ chẳng biết gì mà xen vào.
Cách!
Twilight và Felix nói chuyện hăng đến mức quên luôn ăn sáng, phải đến khi một tiếng mở cửa vang lên khiến họ dừng lại.
Từ phòng ăn nhìn ra có thể thấy (Cả bọn ăn ngay trong phòng bếp, h mới chạy ra phòng ăn xem) Liena một tay khoác chiếc áo suit ra sau lưng, một tay cầm Vali đầy ắp tài liệu mệt mỏi đi ngang qua.
Để ý thấy mấy đứa trẻ, cô thả tạm chiếc Vali xuống ngay gần cửa, bước vào trong túm lấy Twilight vừa định chạy cùng với Yelena đã chấp nhận số phận ôm lên giữa ngực mình, hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi thả chúng xuống, dăn dò một câu.
“Ta cần nghỉ ngơi, mấy đứa ra sân sau chơi đi, đừng làm ồn.” Nói xong, cô xách theo Vali đi một mạch lên lầu bỏ lại Twilight khó chịu phía sau, may là có cả Yelena nên không bị giật.
“Trông câu khổ nhỉ.” Đứng một bên, Felix không bị liên lụy nở nụ cười, nhưng trong mắt anh ánh lên một chút buồn rầu cùng ghen tỵ.
Dù có thái quá, hành động đó chính là cách Liena thể hiện tình cảm với con trai mình, chính vì cũng hiểu nên chưa một lần Twilight thực sự phản kháng lại. Một người sinh ra thiếu khuyết tình thương từ cha mẹ như Felix rất ước ao cảm giác đó.
“Nén bi thương.” Twilight bước nganh qua, an ủi một câu.
“Cảm ơn, tôi đấm cậu một phát được không?”
“Nếu anh đã sẵn sàng để bị đấm lại thì cứ tự nhiên.” Twilight cười :)))
Cậu đặt tay lên vai Felix vỗ vài cái động viên rồi đi vào phòng bếp xực nhanh mấy cái bánh còn lại.
Ăn sáng, chén dĩa để đó Liena ngủ dậy rửa, Twilight chuẩn bị đồ nghề ra khỏi nhà.
“Tôi qua công xưởng coi phát, hai người đi chung không?” Trước khi đi, cậu quay sang hai người kia hỏi.
Yelena gật đầu, Felix vừa ăn xong cũng vậy.
“Đi ạ.”
“Đi.”
“Thế thì thay đồ đi, mượn tạm mấy bộ của anh mà mặc, đến đó sẽ có chút bụi đấy.” Twilight kiếm trong tủ vài bộ đồ cũ của mình quăng cho Yelena.
Đợi cô bé thay quần áo xong, ba người cùng ra khỏi nhà bằng cửa sau.
Dù phóng viên đã không vây kín cửa như mấy ngày trước, Twilight cảm nhận được một vài người lạ vẫn lấp ló quanh đây. Để đề phòng phiền phức, cậu nghĩ nên duy trì khả năng cảm nhiệt của mình một thời gian.
....
Sáng sớm hôm sau.
“Chuẩn bị đồ đủ hết chưa? Áo khoác, găng tay, khăn quàng,...?” Tiếp tục một chuyến đi xa, Twilight cùng Yelena kiểm tra lại một lượt hành lý của mình.
“Dạ vâng, đủ hết rồi ạ.”
“Tốt, nhóc xuống trước đi, Felix chờ dưới nhà đấy.”
Xua cô bé xuống nhà trước, Twilight ngồi xuống trước gương, ánh mắt của cậu nhìn vào những thứ giống Vali làm từ kim loại chất đống phản chiếu lại.
Phần thưởng từ nhiệm vụ của Hawker, vật liệu hiếm(T3) mỗi thứ 1 cái. Lúc cậu ngủ dậy thì chồng đồ này đã xuất hiện trong phòng, lại chuẩn bị đến giờ khởi hành nên chẳng biết giải quyết sao.
“Mịa nó chứ, đúng lúc thật.” Chửi một cậu, Twilight mở tủ lấy giấy bút viết nhanh một bức thư. Sau đó thì đơn giản sửa sang tóc tai một chút rồi xách túi đồ của mình đi xuống.
Trước cửa dinh thự, một chiếc xe đã chờ sẵn, do phải đi xa nên đó không phải một chiếc Limo mà là xe vượt địa hình.
Chỗ ngồi vẫn y như cũ, chỉ khác người lái xe lần này là Liena.
Thấy cậu đi ra, bà bấm còi vài cái thúc dục.
“Biết rồi!” Twilight đưa bức thư cho bản vệ dinh thự, rồi cậu chạy ra trèo lên xe.
“Con dọn nhà trong đó hay sao mà lâu vậy?”
“Có chút chuyện, nhưng đại khái thì cũng xong rồi.”
“Vậy sao?” Liena không hỏi nhiều, đợi tất cả thắt dây an toàn xong, cô đạp chân ga.
Chiếc xe rồ ga, bắt đầu rồi phóng đi về phía trước.
Chỉ còn 3 tháng hơn trước hạn chót đặt ra dự kiến, thay đổi người phụ trách cả bọn, nhóm Twilight tiếp tục cuộc hành trình.
Có ai đã đoán được đích đến tiếp theo chưa?
0