Chương 123.5:
“Vô dụng! Tất cả các ngươi là một lũ vô dụng! Beep! Beep! *****!”
Sau khi nhận được tin về kẻ đột nhập, là chủ nhà, Alberto Saluzzo ngay lập tức trấn an khách mời, sau đó là chất vấn bộ phận an ninh của dinh thự.
Để một tên t·ội p·hạm có mức độ đánh giá nguy hiểm cao đột nhập sâu vào trong dinh thự, sự việc này không khác gì một cái tát thẳng mặt người có lòng tự tôn rất cao như Alberto, đồng thời cho thấy hệ thống an ninh nhà Saluzzo lỏng lẻo như thế nào.
Đặc biệt là cho đến hiện tại, dù có thông tin rằng cơ thể hắn ướt sũng bởi nước mưa, họ vẫn chưa xác định được thời gian chính xác hắn đã lẻn vào trong dinh thự hay bằng cách nào.
Về phần khách mời, trải qua lùm xùm này thì chẳng ai hứng thú tiệc tùng gì nữa, từng người ai nấy lần lượt từ biệt ra về, đa số là các chính khác được mời đến hoặc vài gia đình Mafia không được vừa mắt nhà Saluzzo cho lắm.
Có điều, là một trong những thuộc hạ được Miss Sicily tín nhiệm, Liena được ủy quyền điều tra qua trình vượt ngục của tên tội phạm.
“Tuy không nổi tiếng về hệ thống an ninh vững chắc, nhà tù Sette Colli không phải nơi mà một tên tội phạm thân cô thế cô có thể thoát ra được.” Trích lời Signora Sicilia.
Cụ thể hơn, bà bày tỏ sự nghi ngờ về việc có kẻ đứng sau việc tên tội phạm trốn thoát và đột nhập vào dinh thự nhà Saluzzo, mục đích có thể là để ám sát ai đó, những người thừa kế trẻ tuổi chẳng hạn?
Hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, dù chẳng hề an tâm với thằng con đi đến đâu có chuyện đến đó, Liena vẫn đành phải bác bỏ yêu cầu được đi lòng vòng Sette Colli chơi của Twilight và ra lệnh cho cấp dưới đem nhóm 3 người cậu trở về Rietti.
Ngoài nuối tiếc, Twilight nếu không muốn bị đem ra tập huấn thì chỉ còn cách nghe lời đi về.
...
Trước hiên trước dinh thự.
Trong cơn mưa rơi tầm tã, khách khứa bữa tiệc dần dần rời đi.
Tuy vậy, để tránh việc ùn tắc giao thông khi quá nhiều xe rời đi cùng lúc, nhiều người vẫn nán lại trong dinh thự nhà Saluzzo một lát nữa, có thể là bàn việc ‘kinh doanh’ hoặc chỉ đơn giản là chờ đợi.
Nhóm Twilight cũng vậy.
Sau khi được dò hỏi xong, thi thể tên tội phạm được đem đi chờ khám nghiệm, cả bọn lúc đó cũng từ biệt nhau.
“Chưa về à?”
“?” Twilight hạ quyển sách cầm trong tay xuống, quay sang nhìn người bạn. “Đang đợi xe, ngược lại thì tôi cũng muốn hỏi câu tương tự đấy Leon, ông già cậu vẫn nán lại à?”
Mới vừa rồi, cậu nhìn thấy Cellinia rời đi cùng phụ huynh nên nghĩ một người còn lại cũng đã ra về, vậy nên đã có chút bất ngờ khi thấy Leontuzzo đi lại chỗ mình.
“Ông ấy có chút chuyện công việc.” Cậu ta nhìn thoáng qua tìm kiếm ai đó, rồi phủi đất ngồi xuống hỏi.
“Hai người kia đâu rồi?”
“Hở?” Twilight thu lại cái liếc mắt về sau lưng Leon, ngoắc đầu ra hiệu về một phía. “À, họ bên kia kìa, đang khóc thương cho một chiếc Drone đã anh dũng hi sinh ấy mà.”
Khi Felix vung chiếc cặp lên đỡ nhát dao của tên tội phạm, con Drone được anh cất trong đó đã bị đâm trúng. Đến khi hắn được Mafia nhà Saluzzo mang đi, Felix xách đồ mới sực nhớ mà vội mở cặp ra kiểm tra và phát hiện.
Tệ hơn, nơi bị đâm trúng chính là hệ thống vi xử lý trung tâm của chiếc Drone, sau một hồi kiểm tra thì Twilight chính thức xác nhận rằng nó đã chính thức hetcuu. Thế là Felix thương tâm ôm nó như con mình kiếm một góc ngồi đau lòng, làm Twilight phải điều Yelena qua an ủi.
Nghe xong, Leontuzzo cũng chẳng biết bình luận gì thêm về trình độ làm trò của anh ta.
Việc ai đó đau lòng vì thứ đồ yêu thích bị hỏng thì cũng không có gì lạ, nhưng có cảm giác rằng Felix làm nó một cách hơi bị thái quá, như thể đang cố tình diễn vậy.
“Ở chung lâu thì tự khắc quen thôi, kệ ổng đi.” Hiểu được sự nghi ngờ của người bạn, Twilight chỉ đơn giản nhún vai (Bởi vì lúc trước cậu cũng nghi ngờ y vậy).
Thật sự thế nào thì không nhiều người biết, nhưng chính tính cách đó của Felix khiến anh dễ dàng giao lưu với người khác, rất phù hợp với cái nghề cần ăn nói của mình.
“Quan trọng hơn là...” Twilight gập quyển sách đen trên tay lại bỏ qua một bên, nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy.
“Cậu không qua tìm tôi chỉ để nói chuyện phiếm đâu nhỉ?”
“Đúng là vậy, rời khỏi Siracusa 2 năm khiến cậu giỏi giang hơn không ít, Luke. Nếu có thể, tôi muốn nghe thêm cái nhìn của cậu về vụ đột nhập của tên tội phạm kia.” Leontuzzo nhẹ gật đầu, rồi lại khẽ lắc. “Nhưng đó không phải lý do để tôi qua tìm cậu ngay bây giờ. Mục đích chỉnh chỉ là hỏi cậu vài câu với lại trò chuyện giết thời gian chờ ra về thôi.”
“Vậy à?” Làm rõ mục đích tới của cậu bạn, Twilight lần nữa liếc nhẹ ra phía cửa vào dinh thự rồi lật lại quyển sách cầm trong tay về phần đang đoc dở.
Hành động rất rõ ràng đó tất nhiên bị Leontuzzo để ý thấy, biết rằng mục đích đã bại lộ, nhưng điều đó cũng chẳng quá to tát để giấu diếm làm gì, chỉ là đứa ngốc nào đó quá ngại để nói chuyện trực tiếp thôi.
Thay vào đó, cậu để tâm hơn vào quyển sách Twilight đang cầm trên tay, nhưng chỉ vừa đưa mắt liếc nhìn tiêu đề trên bìa sách, vài ngón tay đã cố tình nhích xuống một chút che đi.
Biết rằng cậu ta không muốn mình đọc nó, Leontuzzo cũng không tiếp tục mà vào thẳng vấn đề chính.
“Dịp nào cậu ở nhà trong bao lâu?”
“Để coi...Tầm vài bữa nữa khi bớt việc đi thì tôi cùng bà già nhà mình sẽ đi du lịch một chuyến. Sau đó thì xem tình hình thế nào đã, nhưng chắc là đi luôn chứ không ở lại lâu đâu.”
“Vậy sao? Vậy giáng sinh năm nay cậu có về không?” Leontuzzo tiếp tục hỏi.
Nhắc mới nhớ, Twilight đã 2 năm chưa về nhà đón giáng sinh, chủ yếu vì cứ đến tháng 12 là Boss lại chả biết đâu ra tìm được mấy mối làm ăn lớn, bận bịu chả đi đâu được.
Nguyên do thì Twilight biết, nhưng đó là một câu chuyện khác.
Còn bây giờ, Laero còn đang cắm ở đâu đó Ursus chẳng liên lạc được, Hisomaru thì chắc chắn không rời đi Lungmen trong thời gian nay. Có thể nói, giáng sinh năm nay cậu có thể làm gì tùy thích.
Nhưng mà về nhà à...
“Chú biết đấy, khả năng bà già nhà tôi rảnh rỗi vào mỗi dịp lễ lớn là cực kỳ thấp. Còn tùy tình hình nữa nhưng chắc là tôi sẽ không về đâu.” Twilight ngập ngừng một tí rồi đáp.
“Tôi hiểu.” Leontuzzo gật đầu, tình trạng nhà cậu cũng không khác gì mấy, thậm chí càng bận rộn hơn vì hoạt động kinh doanh trong lĩnh vực nghệ thuật. Cứ vào mùa giáng sinh là cậu chẳng thấy mặt ông ấy ở nhà riêng, giáng sinh cuối cùng trước khi Luke rời đi thì cũng là hai người đi lung tung dạo chơi trong thành phố lớn rồi về nói chuyện trinh thám cả đêm.
Vậy nên quyết định không về đón giáng sinh của cậu ta cũng dễ chấp nhận, có điều cậu vừa nghe thấy âm thanh thứ gì đó đổ vỡ đâu đây.
“Haizz.” Leontuzzo thở dài một hơi mệt mỏi, xem ra chuỗi ngày ồn ào vẫn sẽ tiếp tục rồi.
Sau đó, hai người chỉ ngồi nói chuyện phiếm giết thời gian, chủ yếu là bàn luận về vài cuốn tiểu thuyết hay mới xuất bản.
Đến khi xe sẵn sàng, Twilight vẫy tay gọi Felix và Yelena qua, hai bên chào tạm biệt nhau rồi ba người lên xe trở về Rietti, kết thúc bữa tiệc chẳng mấy vui vẻ ngày hôm nay.
...
.....
//////////////////////////////////////////////////////////////
//////////////////////////////////////////////////////////////
“Cậu ta đi rồi à?”
“%@#&@”
“Xin lỗi vì điều đó.”
“&%$##$%!”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Bước lại vào trong thư viện, thợ săn áo đỏ nhìn qua cô gái vẫn đang ngồi quỳ trên mặt đất với bộ dạng tức giận, cô cúi đầu xin lỗi rồi vung tay tung cây lưỡi hái nặng trịch lên không trung để nó lộn vài vòng cắm lưỡi xuống sàn.
Ngay lập tức, cây lưỡi hái tan chảy, chỉ để lại một vũng bùn đen.
Xong nhìn lại, cô gái kia đã biến mất, thợ săn đành tranh thủ kiểm tra súng săn và số lượng đạn mình có.
“Cô nhìn không ổn lắm, người mới.”
Một giọng nam bỗng nhiên vang lên sau lưng, cô quay ra sau thì thấy một đứa trẻ? sải bước đi vào thư viện.
“Vừa bị mắng hai câu, và tại sao cậu lại ở đây? ###### đâu?” Thợ săn vừa hỏi, vừa quay đầu lại.
Ầm! Ầm!
Trong vũng bùn, ánh mắt sáng lên, một sinh vật to lớn từ từ vùng vẫy chống chân trồi trồi lên từ đó, rung chấn làm vài tủ sách sập xuống, thư viện vừa mới phục hồi như cũ đã tiếp tục trở nên hỗn loạn.
“Đang ở Victoria, em ấy có nhiệm vụ khác.” Từ từ đi đến nganh cạnh thợ săn, đứa trẻ? đưa tay phải lên để lộ ra một cánh tay trơ xương biến dạng to lớn với những móng vuốt sắc nhọn.
“Chỉ có hai chúng ta thôi sao?” Sinh vật khổng lồ dần ổn định cơ thể nó, thợ săn nạp đạn xong xuôi, tay còn lại từ trong áo choàng rút ra cây rìu đốn củi giắt ngược sau lưng.
“Old Knight đang đến đây, nếu chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì ####### sẽ can thiệp.” Đứa trẻ? trả lời rồi đổi giọng động viên.
“Đừng quá lo lắng, không có chủ nhân, nó không duy trì được quá lâu đâu, chúng ta chỉ cần giữ khoảng rồi cách câu giờ là được. Đó là chiến thuật hiệu quả nhất dành cho những kẻ ‘nguy hiểm’ cho cả đồng đội như chúng ta.”
“Đã hiểu, chiến thuật tốt đấy.” Thợ săn gật đầu tiếp thu.
GRAOOOW!
Sinh vật to lớn cất lên tiếng gào rú, cô di chuyển sang một bên giữ khoảng cách với cả hai rồi giương súng lên nhắm ngay trái tim phát ra ánh sáng đen kịt giữa lồng ngực nó.
Đoàng!
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
0