Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Chương 38
Cố Thư Di nhanh chóng nói: “Tạm biệt tổng giám đốc Bùi”. Rồi sau đó cô xách đồ rời khỏi thang máy.
Bầu không khí trên bàn tiệc bỗng chốc trở nên căng thẳng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cô lập tức nở một nụ cười: “Tôi làm vậy chẳng phải là đúng theo lời anh dặn sao, tôi không dám lơ là chút nào.”
May mắn là những người này dù là ma cũ, nhưng khi họ biết cô không uống rượu thì cũng không làm khó cho cô, chỉ yêu cầu cô dùng Coca Cola để thay rượu khi chạm cốc.
Thang máy đến nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhớ kỹ là tốt rồi.” Anh lại nói.
Thứ chất lỏng ấy vừa chảy qua thực quản và dạ dày thì đã lập tức bùng lên một ngọn lửa mạnh mẽ.
Khi đầu ngón tay của người đàn ông ấy chạm vào trán Cố Thư Di, cô ngẩn người.
Thực tế đã chứng minh rằng ngay cả Coca Cola cũng không nên uống quá nhiều, giữa bữa tiệc Cố Thư Di phải đi vệ sinh một chuyến.
Ngoài trụ sở chính ở thành phố B ra thì chi nhánh lớn nhất ở trong nước của Hòa Quang nằm tại thành phố S, nhiều ngành công nghiệp trọng yếu của Hòa Quang cũng được phân bố ở đây.
Trần Lê nhanh chóng giải thích rằng đây là trợ lý thực tập của văn phòng tổng giám đốc, lần này cô được đi theo để học hỏi kinh nghiệm.
“Coca Cola có ngon không?” Vì vậy khi Bùi Cận Bạch nhìn gương mặt vẫn còn tươi tắn của Cố Thư Di, anh hỏi một câu.
“Ồ ~ Hóa ra là Coca Cola à ~”
Khi cô quay lại thì vừa gặp Bùi Cận Bạch.
Cố Thư Di không chủ động nói với đồng nghiệp rằng Bùi Cận Bạch đã đổi giải thưởng bí mật trong bữa tiệc cuối năm của cô thành việc được theo anh đi công tác, nhưng điều đó cũng không hề ngăn cản đồng nghiệp của cô suy đoán rằng cô được dẫn đi để tự lựa chọn một trong số các quản lý trẻ trung và đầy tài năng ở công ty chi nhánh thành phố S khi họ nghe cô nói rằng cô sẽ được đi theo trong chuyến công tác lần này.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di, anh không nói thêm gì nữa.
Bởi vì đây là bữa tiệc nội bộ trong công ty cho nên bầu không khí khá thoải mái. Nhưng dù sao đây cũng không phải là một buổi tụ tập bạn bè, cho nên vẫn có sự phân biệt về cấp bậc, và vì thế, trong bữa tiệc không thể thiếu chuyện cấp dưới mời rượu cấp trên.
Cố Thư Di đi theo Trần Lê. Có thể thấy, nhân viên ở chi nhánh thành phố S rất quen thuộc với đồng nghiệp đến từ công ty trụ sở chính, cho nên chỉ cần vừa nhìn thấy Cố Thư Di, họ đã nhận ra rằng cô là một gương mặt mới.
Bởi vì cả đoàn xuất phát từ thành phố B vào buổi trưa, đến thành phố S rồi về khách sạn cũng đã gần đến giờ ăn tối, cho nên hôm nay không làm việc nữa, thậm chí buổi tối còn sẽ mở tiệc.
Cô gắp một miếng gà rồi cẩn thận cho vào miệng, nhưng cô chưa kịp nếm vị thì ngay lập tức cảm giác một ngọn lửa dữ dội đã bùng cháy lên trong miệng cô.
Trong môi trường làm việc bình thường, trợ lý và thư ký không cần có tửu lượng tốt, nhưng khi tham gia tiệc với sếp, đôi khi họ vẫn phải cản rượu cho sếp.
Cố Thư Di bỗng nhiên thấy sợ hãi, dường như người đàn ông này sắp nói rằng trong tiệc rượu phải uống rượu, không thể dùng thứ khác thay thế, nếu không thì còn ra thể thống gì nữa vậy.
Vừa đến bữa tiệc, Cố Thư Di đã nhớ ngay đến câu nói mà Bùi Cận Bạch đã nói, câu nói ấy giờ vẫn vang lên bên tai cô như tiếng sấm: “Sau này cô có ra ngoài thì tốt nhất đừng uống rượu.”
…
Bùi Cận Bạch vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đối với cảnh tượng trước mắt thì đầu lông mày của anh đã hơi nhíu lại.
Ông ấy vừa nói vừa vỗ ngực nhìn Cố Thư Di: “Coca Cola được mà, không sao hết, tôi chỉ ghét mấy kẻ ngoài kia tự cho mình là có chút danh tiếng, có chút kinh nghiệm, uống chút rượu như nước đái mèo rồi chuyên đi bắt nạt những người trẻ không có bối cảnh, gặp mấy cô gái xinh đẹp thì mắt như muốn dính chặt vào con người ta, thấy người ta hiền lành thì coi người ta không khác gì con khỉ mà đùa giỡn.”
Cố Thư Di không tham gia được, cô ngồi ở ghế cạnh cửa sổ, nhìn ra xa những đám mây bồng bềnh trắng xóa như bông bên ngoài.
Chính anh là người đã nói “Sau này cô có ra ngoài thì tốt nhất đừng uống rượu” với cô.
Anh nhớ ra rằng tối nay cô chỉ uống một chai Coca Cola mà thôi.
“Chào anh.” Cố Thư Di vội cúi đầu chào vị giám đốc tiếp thị kia, rồi cô nhận ra rằng, đúng như những gì mà đồng nghiệp của cô ở văn phòng tổng giám đốc đã nói, đội ngũ quản lý ở công ty chi nhánh thành phố S trông có vẻ trẻ hơn so với trụ sở chính một chút.
Cố Thư Di thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười, rồi cô chủ động cụng ly với giám đốc Lý: “Cảm ơn giám đốc Lý đã hiểu cho.”
“Sao cô lại uống rượu champagne của tôi.”
Cố Thư Di mời rượu theo Trần Lê, khi cô định uống thì nghe có người bên cạnh lên tiếng: “Cô gái, trong ly của cô không phải rượu đúng không?”
Nhân viên đưa vali lại cho cô rồi lịch sự chào tạm biệt.
“Tiểu Cố không uống rượu à?” Một đồng nghiệp trông có vẻ như là trợ lý bên chi nhánh thành phố S hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Bữa tiệc đã được đặt hai bàn ở nhà hàng, các lãnh đạo ngồi một bàn lớn, mấy người trợ lý và thư ký thì ngồi chung một bàn nhỏ.
Trần Lê bảo anh ấy muốn qua bàn dành cho lãnh đạo để mời rượu một lần, anh ấy còn hỏi Cố Thư Di có muốn đi cùng không.
Bữa tiệc được tổ chức ngay tại nhà hàng trong khách sạn này. Trần Lê bảo Cố Thư Di về phòng để đồ đạc và nghỉ ngơi, đến sáu giờ tối thì đến thẳng nhà hàng.
Trần Lê đưa cho Cố Thư Di thẻ kiêm chìa khóa phòng.
Bùi Cận Bạch nghe thấy lời nịnh nọt của Cố Thư Di thì khẽ cười khẩy, cũng không rõ là anh có tin hay không.
Trong chuyến đi công tác lần này của Bùi Cận Bạch còn có vài vị quản lý cấp cao của tổng công ty Hòa Quang, cũng như các trợ lý và thư ký đi cùng.
Các lãnh đạo khác thấy tổng giám đốc Bùi nhíu mày thì họ bắt đầu âm thầm toát mồ hôi thay cho ông Lý.
Cố Thư Di ngại ngùng cười: “Tôi không biết uống rượu đâu.”
Cố Thư Di còn chưa kịp uống, cái ly đựng Coca Cola mới bưng đến gần miệng. Cô quay đầu nhìn thấy người nói câu này chính là một vị giám đốc họ Lý của công ty chi nhánh thành phố S.
Sau ba giờ bay, máy bay hạ cánh an toàn xuống thành phố S.
Cố Thư Di hiểu ý của Bùi Cận Bạch là gì.
Khách sạn nằm ở khu vực sầm uất nhất của trung tâm thành phố S, từ cửa sổ có thể nhìn thấy ngọn tháp truyền hình là biểu tượng của thành phố S và vô số tòa nhà cao tầng, ngoài đường xe cộ tấp nập, dòng sông chảy cuồn cuộn, khi trời tối, cả thành phố sẽ trở thành cảnh đêm tuyệt đẹp, được bao phủ bởi rực rỡ ánh đèn.
Cố Thư Di nghe đồng nghiệp đoán mà hơi co giật khóe miệng, nhưng cô không biết giải thích tại sao Bùi Cận Bạch chỉ đổi giải thưởng cho cô. Cố Thư Di thấy hơi phiền phức, cho nên cô không giải thích, mặc cho mọi người muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Cô vô thức nhìn về phía Bùi Cận Bạch đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Sau đoạn nhỏ này, buổi tiệc tối nay cũng đã gần đến hồi kết thúc.
Người này bình thường nhìn rất chính trực uy nghiêm lắm, nói một không hai cơ mà, sao hôm nay uống nhiều một chút đã đi làm khó cô nhân viên mới từ trụ sở đến ngay trước mặt tổng giám đốc Bùi rồi.
Đội ngũ quản lý ở chi nhánh thành phố S đến đón máy bay.
Chúng tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ rằng người này giả vờ say để ghi điểm với tổng giám đốc!
Thế là Cố Thư Di dùng đũa gắp một miếng gà xào ớt, đó vừa là một trong những món trông có vẻ ngon nhất trong số những món vừa bưng lên, lại vừa là món đặc sản của Tứ Xuyên.
“Bảo sao tôi lại thấy nó có bọt nổi lên này.”
Chương 38: Chương 38
Cố Thư Di không ăn được cay, nhưng với nguyên tắc phải thử tất cả các món ở nhà hàng đắt tiền thế này, cô thận trọng gắp một đũa măng xào ớt lên nếm thử.
“Sao trong này lại có bọt nhỉ.”
“Thế thì không được rồi.” Thư ký Trần ngồi cạnh cô, anh ấy nghe thế thì cười, nói đùa với cô.
Tất cả mọi người đi bằng máy bay tư nhân của Hòa Quang.
“Tổng giám đốc Bùi.” Cố Thư Di vội đứng nép sang một bên và chào anh.
“Tiểu Cố, nước của cô ở bên kia mà.”
Vì vậy khi nhân viên phục vụ rót rượu cho Cố Thư Di, cô đã từ chối và yêu cầu thay bằng Coca Cola.
Cố Thư Di chụp một tấm ảnh qua cửa sổ. Sau khi sắp xếp xong hành lý, cô nghỉ ngơi một chút, rồi chờ đến sáu giờ tối.
Cố Thư Di vào phòng, cô không mở vali ngay mà đi một vòng quanh phòng trước, sau đó cô tiến đến cửa sổ lớn sát đất.
Trong cơn say, giám đốc Lý vẫn nói ra những lời chính trực như thế thì khiến cả phòng vốn đang lo lắng đến mướt cả mồ hôi đều cảm thấy sững sờ, bối rối.
Đương nhiên, Cố Thư Di cũng ngồi ở bàn dành cho trợ lý và thư ký.
“...”
Trong phòng tiệc, mấy vị lãnh đạo cấp cao đã say đến mức bắt đầu ôm đầu khóc lóc. Bùi Cận Bạch muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, rồi anh nhìn thấy Cố Thư Di vẫn đang rất tỉnh táo, ánh mắt của cô vẫn sáng long lanh.
Lần này Bùi Cận Bạch đi công tác đến thành phố S không phải để bàn chuyện kinh doanh, mà mục đích chủ yếu của anh là đi thị sát công ty chi nhánh của Hòa Quang tại thành phố S trước Tết.
Bên cạnh ly Coca Cola của cô là một ly nước khoáng.
Bữa tiệc mới ăn được một nửa, nhưng rượu đã qua ba tuần.
Cố Thư Di nếm xong, cô thấy thấy vị cay vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
“Vị này chính là...?” Một vị giám đốc tiếp thị rất thân với Trần Lê hỏi.
Vì vậy, Cố Thư Di cầm ly chân dài có chứa Coca Cola rồi bước theo sau Trần Lê đến bàn tiệc của lãnh đạo. Trần Lê mời rượu thì dù có là lãnh đạo cao cấp của Hòa Quang cũng phải nể mặt uống một ly với anh ấy.
Cố Thư Di nhận chìa khóa phòng, rồi cô được nhân viên khách sạn dẫn đến phòng của mình.
Suốt thời gian trên máy bay, Bùi Cận Bạch vẫn luôn mở họp với các lãnh đạo cấp cao, Trần Lê cũng tham gia cùng anh.
Anh ấy nhìn xuống cái ly trong tay cô rồi thắc mắc:
“Cô gái, cô không uống rượu thì cứ không uống đi, có lòng thành là được rồi, chúng tôi ở đây đàng hoàng lắm, không có mấy cái thói hư tật xấu, cô vào làm việc ở Hòa Quang thì chắc chắn là vào đúng chỗ rồi.”
Cố Thư Di quay lại phòng tiệc.
Cố Thư Di bị cay đến mức không kịp giữ gìn hình tượng của mình, cô vội vàng nhả miếng gà ra bát, vừa thè lưỡi vừa luống cuống tìm ly Coca Cola của mình, nhưng cô phát hiện ra ly Coca Cola đã hết.
Cố Thư Di lập tức cầm ly nước khoáng lên uống cạn, nhưng uống vào cô lại phát hiện, dường như thứ cô vừa uống không có cảm giác mát mẻ của nước.
Ở bàn tiệc dành cho trợ lý, mọi người vẫn giữ tinh thần làm việc, chỉ nói chuyện chứ không dám uống nhiều, còn ở bàn tiệc dành riêng cho các lãnh đạo, rõ ràng đã có người bắt đầu say rồi, nói chuyện lắp ba lắp bắp.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như cả hai người đều cảm thấy hơi bất ngờ. Bùi Cận Bạch thu tay lại.
Vị giám đốc họ Lý này là người lớn tuổi nhất trong số các lãnh đạo ở chi nhánh thành phố S, trông ông ấy khoảng tầm bốn mươi tuổi, hơi mập bụng. Khi nói chuyện, ông ấy còn ghé sát đầu vào ly chân dài của cô để quan sát bọt khí trong đó, trông vẻ mặt của ông ấy rất tò mò.
Nhà hàng của khách sạn này nấu món Quảng Đông là ngon nhất, món Tứ Xuyên cũng không được, mấy món mới lên đều là món Tứ Xuyên.
Cố Thư Di đối diện với giám đốc Lý, cũng chính là người đã phát hiện ra rằng rượu trong ly của cô thực ra là Coca Cola, cô đang định giải thích thêm một câu thì bất ngờ giám đốc Lý ợ một cái, khuôn mặt ông ấy như chợt bừng tỉnh đại ngộ:
Cố Thư Di cũng sững sờ, cô không ngờ rằmg sau khi nghi ngờ hỏi ra trong ly của cô không phải là rượu thì giám đốc Lý lại nói những lời thẳng thắn và cảm động như vậy.
Cả phòng không còn ai động đũa nữa, Cố Thư Di thấy trong lúc cô đi vệ sinh, trên bàn lại đã có thêm mấy món mới.
Giọng điệu chậm rãi, nhấn nhá không rõ chữ, rõ ràng người đó đã say rồi.
Thứ Ba là ngày bọn họ đi công tác.
Từ sân bay đến trung tâm thành phố còn một đoạn đường nữa. Sau khi đón đoàn người ở trụ sở xuống máy bay xong, tất cả mọi người bắt đầu di chuyển đến khách sạn năm sao đã đặt phòng sẵn ở trung tâm thành phố.
Người miền Nam mà say rượu thì cứ muốn xuống xe giữa chừng để ngắm tuyết, còn người phải chịu khổ sở theo cả chặng đường là anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng câu nói này vừa xuất hiện đã khiến cả bàn tiệc chỉ trong chốc lát đã im phăng phắc, không biết trong ly cô gái mới đến này là gì mà lại có bọt li ti đang nổi lên.
Vậy ra những điều mà ông Lý muốn nói lại là những lời chính trực, ngay thẳng như thế này sao?
Trần Lê vội vàng giải thích với giám đốc Lý: “Giám đốc Lý, là thế này, Tiểu Cố không biết uống rượu, cho nên tôi bảo cô ấy dùng Coca Cola thay thế.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thư Di ngửa đầu uống hết nửa ly Coca Cola trong cốc.
Cố Thư Di thấy chỗ da trên trán mình như nóng lên, cô cố gắng kiềm chế không chạm vào, cũng cố gắng phớt lờ cảm giác đó, sau đó cô ngẩng đầu cười: “Được theo anh đi công tác thì tất nhiên là tôi vui rồi.”
Thư ký Trần quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt Cố Thư Di nhăn nhó vì bị cay.
Cố Thư Di không nói gì, Trần Lê chuyển chủ đề, bảo ma cũ như bọn họ đừng bắt nạt nhân viên mới nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.