Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Chương 39

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Chương 39


Bùi Cận Bạch đứng yên không nhúc nhích.

Bùi Cận Bạch nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, nghĩ có lẽ Cố Thư Di đã say nên ngủ thiếp đi ngay khi về phòng, anh không cần phải lo lắng gì nữa. Anh đang định rời đi thì cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra một khe nhỏ.

Ánh sáng trên sân thượng mờ ảo, chủ yếu để tạo không khí.

Cũng phiền phức.

Trần Lê đã đăng số phòng của mọi người trong chuyến công tác này vào trong nhóm công việc.

Bùi Cận Bạch dẫn Cố Thư Di đang loạng choạng đi về phía trước.

May là trong dịp này, không ai để ý nhiều đến việc một thực tập sinh có vị trí thấp nhất sẽ đi đâu.

Bùi Cận Bạch thay áo khoác mới, đối chiếu số phòng, đứng trước cửa phòng Cố Thư Di.

Cố Thư Di lại nhìn Bùi Cận Bạch.

Người làm nên việc lớn phải biết co được dãn được, cô muốn trở thành người co được dãn được.

Cố Thư Di chống tay vào bàn, khuôn mặt nhăn nhó, vừa rồi trong bóng tối, đầu gối cô bị va vào góc ghế dưới gầm bàn.

Tối nay không có ai cầu hôn.

...

Anh muốn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này.

Anh đưa tay ra, chuẩn bị đỡ Cố Thư Di, người trước mặt lại lịch sự nói: "Xin anh đừng kéo tôi."

Cố Thư Di đột nhiên nín thở.

Người đàn ông nhìn chai sâm banh trong tủ rượu, im lặng một lúc, cuối cùng đột nhiên đứng dậy, thay quần áo.

Cô vẫn nhớ chuyện đó.

Một số lãnh đạo đã say đến mức hai chân mềm nhũn, phải nhờ trợ lý dìu đi.

Nếu không cô không biết khi say mình sẽ làm ra chuyện gì.

Chỉ là Bùi Cận Bạch thực sự không thấy cảnh đêm ở bờ sông bên dưới với đầy khách du lịch có sức hấp dẫn gì.

Cô bị choáng ngợp bởi những thứ trước mắt, thốt lên: "Wow…".

Anh ấy tưởng Cố Thư Di đang để ý chuyện khác: "Tôi chưa uống ly của cô đâu nhé."

Bùi Cận Bạch im lặng nhìn Cố Thư Di không thể ra ngoài, đang định mở miệng bảo cô về phòng nghỉ ngơi. Nhưng ngay giây tiếp theo, người vừa rồi còn đứng yên đột nhiên giống như con lươn, tìm được cơ hội, chui qua khe hở bên cạnh rồi lao ra ngoài.

Giờ phút này, Cố Thư Di cảm thấy mình có được quá nhiều rồi.

"Không được." Cố Thư Di chậm rãi lắc đầu: "Tôi chưa từng thấy cảnh này, tôi muốn đi xuống, ở dưới còn có sông, đẹp lắm."

Bùi Cận Bạch đối mặt với Cố Thư Di như vậy, sau một lúc im lặng đấu tranh, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Sau đó cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy lần say rượu đó mình chắc chắn đã làm những hành động làm phiền người khác, nên khiến Bùi Cận Bạch sầm mặt đưa ra đánh giá nghiêm túc "Sau này ở bên ngoài tốt nhất cô đừng uống rượu nữa".

Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Bùi Cận Bạch đối mặt với Cố Thư Di say rượu mà vẫn mặc chỉnh tề để chống lạnh, hít sâu, thậm chí không biết nên tức giận hay buồn cười. Lần trước say rượu cô nhất quyết đòi xuống xe để ngắm tuyết, lần này say rượu cô lại đòi xuống ngắm cảnh đêm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Cận Bạch nhíu mày nhìn khe cửa nhỏ.

Bùi Cận Bạch hơi dừng lại, nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt nài nỉ của Cố Thư Di.

Vì vậy cô lại nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Bùi, làm phiền anh tránh ra."

Những phòng trong khách sạn này có thể nhìn thấy tháp truyền hình ở bờ sông phía bên kia.

Hóa ra muốn ngắm cảnh đêm cũng có nơi như thế này. Cô chưa từng biết.

Cố Thư Di nói xong, ngẩng đầu nhìn Bùi Cận Bạch vẫn đang đứng chắn trước cửa phòng, không cho cô ra ngoài: "Tổng giám đốc Bùi, anh vui lòng tránh ra."

...

Nhiều đến mức khiến cô lo lắng, thậm chí bắt đầu sợ một ngày nào đó, nếu mọi chuyện của cô bị tiết lộ, nếu bà cụ Hà và Bùi Cận Bạch biết ngay từ đầu cô đã tiếp cận vì mục đích, không phải là cô sinh viên đại học ngây thơ, tốt bụng và không hề mưu mô.

...

Ngay khi biết mình uống nhầm rượu sâm banh, Cố Thư Di há hốc miệng. Trong chốc lát, thậm chí cô không để ý đến cảm giác nóng rát từ lưỡi đến dạ dày, cô giơ ly rượu lên, theo bản năng người đầu tiên cô nhìn là Bùi Cận Bạch ở bàn bên cạnh.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di hiếm khi lộ ra vẻ mặt như vậy trước mặt mình.

Cố Thư Di có lý do chính đáng: "Tôi chưa từng xem, tôi muốn xem."

Trần Lê nghe nói Cố Thư Di đã uống Coca cả tối, cuối cùng lại nhầm rượu sâm banh thành nước uống, không nhịn được mà đỡ trán. Anh ấy lắc đầu thở dài, vẫy tay bảo Cố Thư Di nhanh chóng về nghỉ ngơi.

Cô dường như tỉnh táo trong giây lát, nhận ra câu này không thể nói ra.

Cô dường như không vui lắm, hơn nữa cảm giác những thứ này trước mắt này, ngoài vẻ đẹp, còn mang đến một cảm giác trực quan hơn, khiến một người nhận thức rõ ràng về thế giới xa hoa, về sự chênh lệch giai cấp.

Ngắm cảnh đêm?

Các lãnh đạo của thành phố S ai về nhà nấy, còn các lãnh đạo từ thành phố B đến công tác cũng về phòng khách sạn, ánh mắt của Bùi Cận Bạch nhìn quanh phòng riêng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Cận Bạch nhìn vẻ mặt cầu xin lịch sự của Cố Thư Di.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di nhất định đòi xuống để ngắm cảnh đêm: "Cô xuống đó trong tình trạng này sẽ rơi xuống sông đấy."

Bùi Cận Bạch: "..."

Rất khó chịu và hơi mất mặt.

Nhưng Bùi Cận Bạch không chụp, anh túm lấy Cố Thư Di, biết nếu anh buông tay, có lẽ anh vừa đưa cô về phòng rồi rời đi thì cô sẽ lén xuống dưới ngay.

Bùi Cận Bạch giơ tay gõ cửa lần nữa, chờ vài giây.

Cô chân thành nhìn Bùi Cận Bạch, sau đó thấy người đàn ông đang cúi xuống trước mắt cô.

Bùi Cận Bạch gọi điện, sân thượng vốn không có người đã được bật đèn sáng lên. Những chiếc đèn nhỏ như ngôi sao lấp lánh trên đầu.

"…?"

Cố Thư Di bám vào bàn, một lần nữa từ chối bàn tay đưa ra của Bùi Cận Bạch, sau đó để chứng minh mình không say, cô bắt đầu bám vào lan can sân thượng chậm rãi đi về phía trước.

Nếu không phải vì... Cả đời này cô có lẽ sẽ không biết đến anh.

"Cậu về nghỉ ngơi đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông nhíu mày.

Còn trở thành vợ chưa cưới.

"Tôi xin lỗi." Nước mắt trên mặt Cố Thư Di vẫn chưa khô, cô nói nhỏ.

Bùi Cận Bạch nghe thế, nhận ra Cố Thư Di sống trong một căn phòng tiêu chuẩn tầng thấp, bị một tòa nhà biểu tượng phía trước che khuất, nên cô chỉ có thể nhìn thấy các tòa nhà cao tầng mà không nhìn thấy dòng sông bên dưới.

Anh suýt chút nữa bị chọc cười, thậm chí không biết trong mắt cô, áo khoác lông có thể dùng làm phao cứu sinh. Anh vẫn đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng muốn làm Cố Thư Di từ bỏ ý định ra ngoài ngắm cảnh đêm lúc này.

Cố Thư Di đang chạy trốn thì bị ai đó túm mũ từ phía sau, cô dường như không nhớ nổi đây là lần thứ mấy vì bị túm mũ mà không thể chạy trốn. Cô giống như một con sâu béo, vừa lẩm bẩm vừa vặn vẹo cơ thể cố gắng giật lại mũ.

Sau đó, Cố Thư Di đứng lên tìm Trần Lê, tỏ vẻ cô cần phải đi về sớm.

"Tôi bảo cô Cố trở về phòng nghỉ ngơi trước." Trần Lê đối mặt với tổng giám đốc Bùi nhà mình đột nhiên hỏi về Cố Thư Di, ngập ngừng hỏi: "Sếp tìm cô Cố có chuyện gì không?"

Bùi Cận Bạch chỉ đành rút tay về, nhìn người vừa tự tin tuyên bố mình không say có thể tự đi, nhưng mới đi được hai bước đã lảo đảo, sau đó phải dựa vào cái bàn trên sân thượng.

Cố Thư Di đột nhiên im lặng, không cử động nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Bùi Cận Bạch ngửi thấy mùi rượu phả vào mặt.

"Cố Thư Di đâu rồi?" Sau khi không nhìn thấy bóng dáng của Cố Thư Di, anh hỏi.

Bùi Cận Bạch nghe thấy Cố Thư Di từ chối uống rượu nhưng cuối cùng vẫn hồ đồ uống nhầm một ly sâm banh, im lặng một lúc, dường như khẽ thở dài.

Cố Thư Di bị người ta túm mũ để khống chế, nắm chặt tay, mặc dù không nói gì, nhưng cả người từ đầu đến chân vẫn tỏ ra bướng bỉnh và không tình nguyện.

Trần Lê: "Vâng."

Cố Thư Di được cho phép, nhanh chóng rời đi.

Cô vừa di dịch chuyển thì đột nhiên kêu "Á".

Gió trên sân thượng vào ban đêm thổi mạnh, dù thành phố S không lạnh bằng thành phố B nhưng cũng không ấm áp.

"Tôi không say, tôi tự đi dược."

"Cô muốn ngắm cảnh đêm đến vậy sao?"

Ngay sau đó, khe cửa nhỏ biến thành khe cửa lớn, Cố Thư Di xuất hiện ở cửa.

Cô bị choáng ngợp đến mức không nói nên lời, úp mặt vào kính nhìn chăm chú, sau đó từ từ ngồi xuống đất, cảm thán: "Đẹp quá."

Trong mắt Cố Thư Di phản chiếu ánh sáng rực rỡ của gần như toàn thành phố S, một bên là cảnh đường phố náo nhiệt, một bên là dòng xe cộ tấp nập. Cảnh tượng hoa lệ hoàn toàn khác biệt đan xen vào nhau, như thể cô đã xuyên qua hàng trăm năm thời gian.

Anh giơ tay gõ cửa, chờ vài giây.

Bùi Cận Bạch nhìn rượu sâm banh trong tủ rượu, lại nhớ đến lời Trần Lê nói, Cố Thư Di vô tình nhầm rượu sâm banh thành nước.

Bùi Cận Bạch nhận ra Cố Thư Di có thể đang ám chỉ đến chuyện lần trước, khi cô đòi xuống xe giữa chừng để ngắm tuyết, anh đã kéo cô trở lại xe.

Cố Thư Di phát hiện Bùi Cận Bạch không đưa cô xuống dưới, mà đưa cô lên tầng.

Thang máy nhanh chóng lên tầng cao nhất.

"Tôi muốn đi ngắm cảnh đêm."

Bùi Cận Bạch cũng có nhà ở thành phố S, nhưng lần này là đi công tác, nên anh ở khách sạn.

Bùi Cận Bạch không ngờ Cố Thư Di say rượu mà vẫn co được dãn được.

Bùi Cận Bạch: "..."

Các phòng suite tốt nhất của khách sạn ở trên tầng cao nhất.

"Cô không thể ngắm từ trong phòng à?" Anh hỏi.

Cô chỉ uống nửa chai bia đã say đến mức lảo đảo, không đi nổi, xe đi được nửa đường rồi còn đòi đi xuống ngắm tuyết, không xem thì không phải người miền Nam.

Sau khi trở về phòng suite, anh đi tắm để rửa sạch mùi rượu, sấy khô tóc rồi đi ra. Anh ngồi trước quầy bar định rót cho mình một ly nước, nhưng lại nhìn thấy vài chai rượu vang đỏ và rượu sâm banh do khách sạn chuẩn bị cho khách trong tủ rượu ở quầy bar.

"Ơ?" Cố Thư Di dựa vào bàn, cúi đầu nhìn chân mình, như thể cô không hiểu tại sao chân mình lại không nghe lời.

"Ê." Cố Thư Di mở cửa, một tay giữ khung cửa, đối mặt với người đàn ông đứng ở cửa, chậm rãi hỏi. Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, rõ ràng phải mất một lúc mới nhận ra là ai: "... Tổng giám đốc Bùi?"

Bùi Cận Bạch không để ý đến ba chữ này, chỉ ngồi xổm trước mặt Cố Thư Di, nhìn người say rượu đột nhiên buồn bã: "Cô ngắm đủ chưa, đủ rồi thì đứng lên về đi ngủ."

Giây tiếp theo, cả thế giới trở nên rực rỡ dưới ánh đèn neon.

Cố Thư Di nói xong, phát hiện người trước mặt vẫn không có phản ứng gì.

Đau quá.

"Không phải cô nói cô không biết uống rượu sao?"

Giữa hai thế giới hoàn toàn khác nhau, dòng sông đen lặng lẽ chảy, trên đó có một vài chiếc du thuyền lấp lánh ánh đèn màu chở đầy khách du lịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bùi Cận Bạch lập tức nhíu mày, bước tới, cúi đầu nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt của Cố Thư Di.

Cũng giống như việc nếu không phải vì muốn vào Hòa Quang, cô sẽ không đồng ý trở thành vợ chưa cưới nghèo khó của một cậu chủ nhà giàu được sử dụng để làm cho cốt truyện phong phú hơn.

Cố Thư Di nghe vậy, hít hít cái mũi đỏ bừng rồi tựa vào kính.

Tối nay, tiệc tiếp đón tổng giám đốc Hòa Quang do ban lãnh đạo của thành phố S tổ chức kết thúc muộn hơn nhiều so với dự kiến, đêm đã khá khuya.

Cố Thư Di thấy Bùi Cận Bạch đưa cô lên sân thượng ngoài trời, gió lạnh từ trên cao trong đêm đông thổi tới, cô không nhịn được mà rụt cằm vào trong áo, đang định hỏi anh muốn đưa tôi đi đâu thì Bùi Cận Bạch dắt cô rẽ vào góc.

"Ồ." Sau một lúc Cố Thư Di phản ứng lại rồi đồng ý, dựa vào kính chậm rãi đứng lên, Bùi Cận Bạch định đến đỡ cô, Cố Thư Di lắc đầu: "Không cần đỡ tôi."

"Bởi vì cô làm sao?" Bùi Cận Bạch nghĩ Cố Thư Di sẽ nói vì cô biết bơi, nhưng người trước mặt anh lại cúi đầu, vẻ mặt hài lòng vỗ bộ quần áo trên người: "Bởi vì tôi mặc áo lông."

Cố Thư Di ăn mặc chỉnh tề, vẫn là chiếc áo khoác lông màu trắng ngà cổ điển.

Cô phải nhân lúc vừa uống rượu vẫn còn tỉnh táo, rượu chưa kịp ngấm. (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Bùi Cận Bạch nhíu mày, nhìn từ trên xuống dưới chiếc áo khoác lông dài mà Cố Thư Di đang mặc: "Muộn thế này cô còn định đi đâu?"

Tất cả đều xuất phát từ ý đồ xấu của cô.

Bùi Cận Bạch nhìn biểu cảm của Cố Thư Di, biết cô có lẽ bị va vào, nhíu mày: "Cô vẫn muốn tự đi sao?"

"Tôi chỉ là, có việc cần làm."

Cố Thư Di nghiêm túc nhìn Bùi Cận Bạch, tỏ vẻ mình không muốn bị kéo như lần trước.

Cố Thư Di nhận ra đó là Bùi Cận Bạch, cười "hì hì": "Tổng giám đốc Bùi, sao anh lại đến đây?"

Bùi Cận Bạch đứng bên cạnh chờ Cố Thư Di ngắm xong.

Khi nói đến lý do ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, Cố Thư Di gật đầu từng chữ, vẻ mặt nghiêm túc: "Tổng giám đốc Bùi, bây giờ tôi muốn đi xuống... Ngắm cảnh đêm."

Cố Thư Di lắc đầu: "Bởi vì tôi chưa thấy tuyết, tôi cũng từng thấy… Cảnh này."

Bùi Cận Bạch vội vàng bước lên phía trước: "Làm sao vậy?"

Cô nở nụ cười gượng gạo với thư ký Trần: "Không sao."

Vì vậy, cô muốn khóc.

Bùi Cận Bạch: "Vậy tại sao cô lại khóc?"

"Không đâu." Cố Thư Di say xỉn lắc đầu, nghiêm túc nói tiếp: "Dù tôi có rơi xuống cũng không sợ, bởi vì tôi..."

Bùi Cận Bạch buông tay Cố Thư Di ra: "Ngắm đi."

"Cô khóc cái gì?" Người đàn ông nhíu mày.

Bùi Cận Bạch không uống nhiều lắm.

Trần Lê nghe thấy Bùi Cận Bạch đột nhiên hỏi thăm tình hình của Cố Thư Di, cúi đầu kể lại chuyện Cố Thư Di ăn ớt cay và nhầm rượu sâm banh của người khác thành nước uống.

Trong khi Bùi Cận Bạch đang chờ thì nghe thấy một tiếng nức nở khe khẽ.

" Rơi xuống sông cũng có thể nổi lên."

"Tổng giám đốc Bùi." Vì vậy, Cố Thư Di duỗi tay ra, như thể cô chưa từng từ chối việc gì, lịch sự nói: "Anh có thể đỡ tôi không?"

"Ôi, anh buông tôi ra." Cố Thư Di giãy giụa, áo khoác lông ma sát vang lên tiếng sột soạt: "Sao tổng giám đốc nào cũng…?"

Cố Thư Di loạng choạng đi tới lan can kính trong suốt cao đến ngang vai cô trên sân thượng.

Chương 39: Chương 39

Vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt trong sáng chân thành.

"Vậy thì đi với tôi." Anh nắm cổ tay Cố Thư Di qua tay áo, thừa nhận mình đã thua cuộc.

"Không có gì."

Bùi Cận Bạch: "Cũng cái gì?"

Bên ngoài nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn có một sân thượng ngoài trời, là địa điểm nơi tuyệt vời để ngắm cảnh đêm ở thành phố S mà ít người biết đến, đôi khi sẽ được cho thuê với giá cao cho những vị khách đặc biệt đến để cầu hôn.

Bùi Cận Bạch bị hành động lao ra đột ngột của cô làm cho bất ngờ trong giây lát, sau đó anh quay người duỗi tay ra, túm lấy mũ áo khoác lông của Cố Thư Di.

Thư ký Trần nhìn Cố Thư Di đột nhiên ngơ ngác từ dưới lên trên: "Tiểu Cố?"

Bên trong không có động tĩnh gì.

Cô sẽ làm tổn thương bà cụ Hà nhiều nhất, bà cụ Hà luôn đối xử tốt với cô.

Anh nhìn Cố Thư Di mặc áo khoác lông, hai má ửng hồng, từ ánh mắt có thể nhìn ra bây giờ cô không tỉnh táo lắm.

Một tay Bùi Cận Bạch vòng qua lưng Cố Thư Di, một tay để dưới đầu gối, bế ngang người cô lên.

Anh giật giật khóe miệng: "Không phải cô nên vui sao?"

Cố Thư Di chỉ cảm thấy chân mình hôm nay rất kỳ lạ, lại đối mặt với người đàn ông bên cạnh như đang xem kịch hay, cô muốn tiếp tục nói mình không cần giúp đỡ, nhưng lại cảm thấy đây không phải lúc để thể hiện lòng kiêu hãnh của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Chương 39