Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66: Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Chương 66


Cố Thư Di hoàn toàn không ngờ tung tích của cô lại bị lộ vì tổng giám đốc Lý trước kia. Sao cô không nhìn thấy ông ấy trong khu dân cư chứ?

Là Lâm Dụ Dương giúp cô tìm được nơi này.

Sau cơn mưa to, thành phố bị hơi nóng hầm hập ‘hấp’ suốt một mùa hè cuối cùng cũng được giải thoát. Lá cây ven đường sáng bóng lên vì được cơn mưa tẩy rửa. Chạng vạng, lần đầu tiên cơn gió nhẹ thổi qua còn mang theo cả chút lạnh lẽo đầu thu.

Đêm đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà Cố Thư Di đã biến mất, không còn chút dấu vết nào. Không biết có phải năng lực của cô hay không mà anh không thể tìm được cô ở thành phố B. Ngay lúc không biết Cố Thư Di có thể chạy đến đâu, có lẽ phải bất đắc dĩ sử dụng một vài cách tìm kiếm không hợp quy tắc thì Bùi Cận Bạch bỗng nghe thấy Lý Mẫn - quản lý cấp cao từ thành phố S đến trụ sở chính họp - ngẫu nhiên hỏi mấy nhân viên trong phòng Giám đốc rằng nhân viên thực tập Tiểu Cố không ở lại Hòa Quang à.

“Trước kia em còn luôn miệng nói gì mà em là vị hôn thê của anh, đã có anh rồi, làm một vài hành động tưởng thật nhưng lại là giả. Lúc này mới làm anh trả giá tình cảm thật lòng của mình…”

Cô phát hiện dường như sau khi nhiệt độ giảm, mức độ vui sướng mà kem qua mang lại cũng giảm xuống theo. Cô ăn một lúc lâu mới hết hơn nửa, may mà không có ánh nắng nóng bức nên kem không tan nhanh. Cố Thư Di cầm que kem còn một nửa, đi vào khu nhà cô thuê. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rõ ràng chưa được bao lâu nhưng mọi thứ trước đây lại như một giấc mơ.

Mắt cô nhìn chăm chú vào kem ốc quế vị sữa chua chocolate mới nhất, nhưng nghĩ đến số tiền lương mà bên nhân sự đưa ra, bàn tay đã vươn ra của Cố Thư Di chỉ có thể chuyển hướng, yên lặng cầm lấy cây kem que ngon lành, giá rẻ vị blueberry bên cạnh.

Để bảo đảm có thể hoàn toàn biến mất, cô còn không nói cho Đường Điền biết nơi cô sống.

Anh cũng đã nhìn thấy cô.

Đôi chân Cố Thư Di như bị rót chì, đứng nguyên tại chỗ, đối mặt với người đàn ông hai tháng không gặp, môi cô khẽ mấp máy.

Nói đến đây, Bùi Cận Bạch vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng nhiều hơn là vẻ bất đắc dĩ và ngại ngùng: “Anh cho rằng em dùng mọi mưu kế để vào được nhà họ Bùi, dã tâm to lớn, mưu đồ gây rối với anh. Kết quả thứ em luôn mong muốn lại là vào Hòa Quang làm việc?”

Vậy nên đêm đó, sau khi ngồi trên xe một mình, cô đã gửi tin nhắn nói chia tay với anh.

Sau đó, khi ánh mắt và biểu cảm của cô bắt đầu có vẻ hốt hoảng, cuối cùng Bùi Cận Bạch cũng dời mắt, cầm lấy cốc nước trên bàn:

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di đặt cốc nước xuống trước mặt anh.

Điện thoại có tin nhắn mới.

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

Cô thật sự đã gầy hơn rất nhiều, không chỉ chiếc cằm càng nhọn hơn mà ban nãy lúc anh nắm lấy cánh tay cô ở dưới lầu, thứ anh chạm đến chỉ toàn là xương cốt.

Hai tháng sau, thành phố S.

Thế giới này thật là nhỏ.

Bùi Cận Bạch nhắm mắt, túm lấy cánh tay người nhắn tin nói chia tay rồi lặng lẽ biến mất mấy tháng trời, không dám buông ra, khàn giọng:

Cố Thư Di mở cửa.

Anh vốn đang nhìn về phía cửa tòa nhà, sau đó nghe được âm thanh nên quay đầu nhìn qua.

Huống chi cô cũng không nghĩ rằng sau đêm đó mà lễ đính hôn còn có thể được tổ chức đúng hạn.

Cố Thư Di cảm thán độ rộng của thế giới trong lòng, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông xuất hiện dưới lầu hôm nay.

Lúc này Cố Thư Di mới không thể không dừng lại. Cô cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn cây kem đã vỡ thành năm bảy mảnh, thảm không nỡ nhìn.

Đừng quay đầu lại.

“Không cần đổi giày đâu.”

“Và cả thân thể.” Bùi Cận Bạch nói đến đây thì nhìn Cố Thư Di chăm chú.

Vừa đến thành phố S mấy ngày, Lâm Dụ Dương bỗng gửi tin nhắn trên WeChat, vốn muốn hỏi tình hình của cô sau khi tốt nghiệp. Biết Cố Thư Di tới thành phố S, nhắc tới thuê nhà, rõ ràng là tin tức của người địa phương càng rộng rãi hơn, anh ấy bèn nhắc tới khu chung cư này.

Bùi Cận Bạch: “Sắp đính hôn rồi mà em lại đá anh, bản thân thì trốn đi chơi trò mất tích.”

Vốn là một căn hai phòng ngủ, một gian lại để đựng đồ, cho thuê một phòng còn lại.

Hai người muốn ở bên nhau, nhưng trước nay đều không phải chuyện của riêng hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thư Di vừa đi phỏng vấn ở một công ty quảng cáo xong. Sau khi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cô bước vào cửa hàng tiện lợi, đứng trước tủ lạnh chọn tới chọn lui.

Mãi đến khi cô thấy anh bắt đầu cất bước đi về phía cô.

Chẳng lẽ đều không cần quan tâm ư?

Chương 66: Chương 66

Cố Thư Di nhìn về phía tán cây đang bị gió đêm thổi rung soàn soạt.

Cố Thư Di nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Cận Bạch.

Cũng có lẽ cô biết bản thân không còn chút can đảm và thể diện nào để ở lại nơi đó.

Chia tay không giống như khi bắt đầu yêu, một người nói ra đã coi là kết thúc rồi, không cần hai người phải cùng chung suy nghĩ.

Chạy.

Vì thế, Bùi Cận Bạch còn chưa mở miệng mà người trước mặt đã tủi thân, nghẹn ngào chỉ trích trước:

“Cố Thư Di.” Lúc này giọng anh mới lạnh lùng hơn hẳn: “Em nhắn một tin là đã muốn kết thúc rồi à?”

Cô từng nghĩ rằng bản thân có thể mơ giấc mơ đó mãi, người chưa từng được số phận ưu ái cuối cùng cũng nghênh đón vận may đầu tiên. Cô đã gặp được người tốt nhất, nhưng đến cuối cùng cô vẫn phải tỉnh lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm nay người đàn ông cao lớn, rắn rỏi mặc chiếc áo sơ mi màu đen, đang đứng ở nơi đó.

Dù gì dạo này nhiệt độ cũng đã giảm, có lẽ đây là cây kem que cuối cùng của mùa hè. Hôm nay Cố Thư Di không đạp xe đạp công cộng, cô vừa ăn kem vừa chậm rãi đi về phía khu dân cư.

Cố Thư Di đứng trước cửa, cúi đầu lấy chìa khóa trong túi. Cô cảm nhận được Bùi Cận Bạch vẫn luôn một tấc cũng không rời mà đứng ở sau lưng cô. (đọc tại Qidian-VP.com)


“Tối nay em muốn ăn gì?” Anh không khỏi mềm giọng, đổi đề tài khác, hỏi.

“Bao nhiêu thế? Anh đền cho em.”

Cô biết bản thân nên là người nói lời chia tay.

Đây là khu chung cư cũ rất yên tĩnh, bên trong và bên ngoài có trồng rất nhiều cây ngô đồng cao lớn. Những người sống trong này đa số đều là người địa phương. Có lẽ vì nơi này hiếm khi có nhà cho thuê, vị trí cũng không bắt mắt nên rất ít người đến đây làm việc biết đến, vậy nên tiền thuê nhà vẫn chưa tăng, so với giá thuê nhà đắt đỏ của thành phố S là vô cùng có hời.

Sau đó, Cố Thư Di bỗng chỉ nghĩ đến việc rời đi.

Cố Thư Di cắn môi, né tránh ánh mắt anh: “Không cần ai đồng ý cả.”

Cố Thư Di cắn cây kem, chậm rãi đi về phía trước, vẫn nhớ Bùi Cận Bạch như cũ.

Sau đó, cô xóa đi phương thức liên lạc cuối cùng, không bao giờ quay đầu lại.

Cố Thư Di nghe đến đó, ánh mắt có vẻ hoang mang thấy rõ.

Sự thật sau khi tỉnh giấc tr*n tr**, đầm đìa máu tươi đến vậy.

Anh cười nhưng trong lòng không cười: “Có lẽ từ khi sinh ra đến giờ anh đều không nghĩ đến chuyện đời này còn có người chạy trốn, không muốn đính hôn với anh.”

Cuối cùng, Bùi Cận Bạch chủ động mở miệng đánh vỡ không khí yên lặng.

Khi vào trong, Cố Thư Di gật đầu cười với bác bảo vệ ở cửa.

Hai tháng nhớ nhung, anh gần như đã lục tung cả thành phố B lên để tìm cô, vừa tìm vừa nghĩ sẽ làm gì với cô sau khi tìm được. Nhưng giờ thấy Cố Thư Di đang ở trước mặt, Bùi Cận Bạch lại chẳng thể tức giận nổi.

Cho dù anh không thèm để ý đến tất cả những chuyện đó, anh nói không cần quan tâm. Nhưng lúc đó cô mới hiểu, người nhà của anh, mọi điều xung quanh anh, tất cả những gì anh gặp phải thì sao?

Vì anh lôi kéo nên cô không cầm chắc cây kem trong tay, làm nó rơi bộp xuống đất.

“Ai đồng ý chia tay?”

“Em nói đi.”

Anh nhìn quanh nơi Cố Thư Di sống. Bên ngoài khu dân cư lâu năm nhìn trông rất cũ nát, nhưng thật ra bên trong lại được trang hoàng khá tốt, còn có cả sự ngăn nắp, sạch sẽ của Cố Thư Di.

Cô nhắn một câu ‘cũng tạm được, cảm ơn’ để trả lời rồi buông điện thoại.

Ánh mắt Bùi Cận Bạch sa sầm.

Tin nhắn chia tay kia.

Ông ấy nói hình như trước đây ông ấy đã thấy Tiểu Cố ở thành phố S của bọn họ, ngay tại khu chung cư mà mẹ vợ ông ấy ở. Lúc đó Lý Mẫn vốn đang đi thăm mẹ vợ với vợ mình, còn tưởng bản thân hoa mắt nhìn nhầm nữa.

Cố Thư Di ngẩng đầu nhìn không trung ẩm ướt.

Bùi Cận Bạch nhớ tới lời bà nội nói hôm đó, lại nhìn về phía Cố Thư Di, người biến mất suốt cả mùa hè, trốn khỏi thành phố B, bắt đầu tìm việc ở thành phố S.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di, giọng nói trở nên nghiêm túc, anh nói rõ ràng từng chữ: “Không có ai phản đối chúng ta.”

“Anh đền đi.”

“Sao anh biết em ở đây?” Cố Thư Di cũng ngồi xuống, hỏi câu hỏi vẫn luôn mắc nghẹn trong lòng cô từ khi ở dưới sân đến khi lên nhà.

“Em khiến anh phải chịu tổn thương tình cảm to lớn như vậy, em đền kiểu gì đây?”

Cô đã tới thành phố S hai tháng.

“Em xin lỗi.” Cô cụp mắt, nhỏ giọng mở miệng.

Ngón tay Cố Thư Di giật giật, cô nhìn đầu gối của bản thân: “Anh muốn ăn gì? Em mời anh.”

Bùi Cận Bạch tiến vào theo.

Cố Thư Di lại ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Thư Di mím môi với người đàn ông đang đứng, người làm không gian có vẻ chật chối này, cô lại đi rót một cốc nước tới: “Anh ngồi đi.”

Bùi Cận Bạch nghe đến đó, lại nhìn về phía Cố Thư Di.

Bùi Cận Bạch nghe thấy câu hỏi này thì lại hít vào một hơi.

Bùi Cận Bạch đã đứng ở trước mặt cô.

“…”

Bùi Cận Bạch nghe câu xin lỗi này thì cười khẩy một tiếng: “Cố Thư Di, một câu xin lỗi là xong rồi à?”

Không nên dính vào bất kỳ vết nhơ và khuyết điểm nào.

Cố Thư Di im lặng, thầm nói với bản thân rằng cô đã quyết định sẽ không quay đầu lại.

Người cô vừa nhớ tới giờ đã càng ngày càng gần, Cố Thư Di phát hiện bản thân không biết phải xử lý ra sao, sau đó trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất…

Cố Thư Di không khỏi dừng bước lại.

Cố Thư Di thấy Lâm Dụ Dương nhắn hỏi hôm nay cô phỏng vấn thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong nháy mắt, hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau.

Vừa nghĩ vậy, Cố Thư Di lập tức xoay người cất bước chạy. Nhưng rõ ràng là lúc này đã muộn, hơn nữa chiều dài đôi chân cũng có sự chênh lệch nhất định, Cố Thư Di còn chưa chạy được hai bước đã bị người phía sau túm chặt lấy cánh tay, sau đó là tiếng gọi ẩn chứa sự tức giận vang lên: “Cố Thư Di!”

Bùi Cận Bạch nên là Bùi Cận Bạch như cũ, từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao nhất, có gia đình và sự nghiệp hoàn hảo nhất, sự ra đời của anh là niềm kiêu ngạo lớn hơn hết thảy.

Anh nói: “Anh không dám nói rằng anh và em đã có được sự tán thành và chúc phúc của tất cả mọi người. Nhưng anh có thể nói là hiện tại không có ai phản đối chúng ta ở bên nhau.”

Mỗi tòa nhà trong khu dân cư đều có sáu tầng, nhà Cố Thư Di thuê nằm ở tầng 4.

Cô một tay cầm kem, một tay tìm chìa khóa trong túi, đi về phía tòa nhà. Sau khi đi qua hàng cây, cửa tòa nhà nơi vốn là chỗ đỗ xe của mấy chiếc xe điện và xe đạp kiểu cũ bỗng nhiều thêm thứ gì.

“Ăn xong thì…” Cô dừng lại một chút rồi nghe thấy tiếng mình cất lên: “Anh đi đi thôi.”

Vì sao lại không phản đối?

Cố Thư Di nghe được mấy chữ “chạy trốn, không muốn đính hôn ” thì há mồm th* d*c. Rõ ràng là cô không nghĩ chuyện này nghiêm trọng đến độ phải khái quát bằng mấy chữ nay. Cố Thư Di siết chặt ngón tay, lại cúi đầu: “Em đã gửi tin nhắn cho anh rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Chương 66