Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Chương 65
Bùi Cận Bạch bỗng thấy lòng mình run rẩy khi nhìn căn nhà trống vắng này. Anh như đã dự cảm được điều gì, vội vàng tìm kiếm trong từng phòng một, không ngừng gọi tên Cố Thư Di nhưng không có ai trả lời.
Bà ấy là người đầu tiên quen biết Cố Thư Di, cũng là người cô dùng mọi cách để tiếp cận.
Anh tăng tốc đến mức cao nhất trong giới hạn.
Ban đầu Cố Thư Di không có ý với anh. Trước kia cô cũng không thích anh.
Mà đến tuổi tác và địa vị hiện giờ, bà cụ Hà cũng sẽ không không nhận ra ban đầu Cố Thư Di làm quen với bà ấy không phải là chuyện ngẫu nhiên mà đều là kế hoạch tỉ mỉ của cô gái trẻ này.
Bùi Cận Bạch ăn tát, lại cúi đầu với Bùi Viễn Phong.
“Không có nếu như.”
Bùi Cận Bạch nhìn con số trên tin nhắn, nhớ tới lần đầu tiên Cố Thư Di chủ động mời anh ăn cơm, hai tiếng đồng hồ kết thúc, hình như cô rất mong anh tới.
Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay Cố Thư Di, hai người vẫn luôn không nói gì, tài xế lái xe từ biệt thự Thanh Sơn về dinh thự Cảnh Nam.
Sự thật chứng minh, Cố Thư Di vẫn là người trẻ tuổi, ít kinh nghiệm, sợ sửa miệng làm bà ấy không vui, không từ chối được, muốn vào Hòa Quang thì không thể từ chối.
“Nói chuyện tử tế, động tay động chân làm gì?” Bà cụ Hà mở miệng, không giận tự uy.
Hơn nữa, có người ba như vậy, thật sự sẽ khiến người khác nghi ngờ rằng loại gien thấp kém nào đó sẽ di truyền.
Cố Thư Di đi vào phòng ngủ.
Bùi Viễn Phong chỉ vào Bùi Cận Bạch: “Con thích nó cái gì? Thích ba nó từng g·i·ế·t người, từng vào tù, thích nó là con gái của tội phạm g·i·ế·t người? Hay là thích nó còn trẻ nhưng đã lắm mưu nhiều kế, chỉ muốn đi đường tắt, gả cho người lắm tiền?”
Bùi Viễn Phong nhìn chằm chằm Bùi Cận Bạch, cứ như muốn nhìn xuyên qua người anh. Sau đó, ông ấy lại nghe đứa con trai từ nhỏ đến lớn luôn khiến ông ấy tự hào bối rối một lúc rồi mở miệng:
Rõ ràng là Bùi Viễn Phong đã không nói được nên lời.
“Cháu muốn vào Hòa Quang.”
Bùi Cận Bạch cúi đầu, nhìn tin nhắn Hách Như Đức gửi đến, nói cô Cố vừa đột ngột chuyển 3208 tệ vào tấm thẻ bà cụ Hà cho để chi trả phí hẹn hò với anh. Tính ra thì lâu như vậy rồi mà cô không tiêu một đồng một cắc nào trong số tiền 500 ngàn mỗi tháng cả.
Bùi Cận Bạch hít một hơi, đi đến trước mặt Bùi Viễn Phong - người vẫn luôn chắp tay sau lưng nhìn tài liệu và ảnh chụp ở trên bàn từ xa, mở miệng gọi một tiếng: “Ba.”
…
“Ai bảo mấy đứa là Cố Thư Di trăm phương ngàn kế tiếp cận bà, một lòng một dạ muốn vào cửa nhà họ Bùi? Gả cho cháu?” Khi bà cụ Hà nói chuyện, bà ấy vẫn luôn nhìn Bùi Cận Bạch.
Bùi Viễn Phong xua tay từ chối.
Sau khi về đến nơi, Bùi Cận Bạch ôm vai Cố Thư Di, nói anh có việc phải ra ngoài một chuyến, bảo cô đừng chờ anh, cứ đi nghỉ ngơi trước.
Lại vì sao đã thu phục anh rồi mà cô còn vô cùng để ý đến lời mời làm việc của Hòa Quang.
Mấy người bạn già cùng trường đại học Sư phạm của bà ấy còn cảm thán rằng dạo này bọn trẻ rất khó tìm việc.
Bùi Cận Bạch muốn bước lên: “Ba.”
“Con còn biết không thể làm ba và mẹ con biết.”
Bùi Viễn Phong nghe vậy, suýt chút nữa đã ném cái điện thoại trên sô pha qua.
Khi tỉnh lại từ trong hồi ức, Cố Thư Di thấy mọi ánh mắt đều đang tập trung trên người cô.
Cố Thư Di im lặng gật đầu.
Chương 65: Chương 65
Nhưng khi một nút thắt nào đó được cởi bỏ, anh mới phát hiện những chuyện vốn còn khó hiểu trước kia đều có dấu vết cả.
“Cô ấy không thể tự chọn xuất thân của mình, về việc cố ý tiếp cận bà nội và những tâm tư kia…” Bùi Cận Bạch nhắm mắt, trông như đã thừa nhận từ lâu: “Nếu đã thích cô ấy, vậy thì con sẽ không để bụng.”
“Nó bỏ bùa con à? Trước kia ba còn thấy con rất đáng tin, giờ xem ra con điên mất rồi!”
Tốn công tốn sức, mặc gió mặc mưa làm bạn với bà cụ Hà hai năm chỉ vì muốn tìm việc?
Bọn họ ngồi trên vị trí cao lâu rồi, có lẽ không thể hiểu được suy nghĩ của người bình thường.
Rõ ràng là bà cụ Hà không cần nói đỡ Cố Thư Di, tất cả những gì bà ấy nói đều là sự thật.
Bà cụ Hà lại cười một tiếng, nhớ tới chiều hôm đó, khi bà ấy hỏi kế hoạch sau khi tốt nghiệp, Cố Thư Di đỏ mặt nói với bà ấy.
Anh nắm tay lái, sau khi biết mục đích thật sự của Cố Thư Di, anh thấy bản thân vui vẻ nhưng hình như lại không vui vẻ đến vậy.
…
Anh nhìn nơi vốn nên treo quần áo của Cố Thư Di nhưng giờ lại đang trống hơ trống hoác.
Bùi Cận Bạch dừng bước, nhìn về phía bà nội vẫn luôn không nói câu gì từ nãy đến giờ.
Mắt Bùi Viễn Phong sắc như ưng, ông ấy biết chuyện này không nằm ở chỗ Cố Thư Di mà ở chỗ Bùi Cận Bạch - người biết tất cả nhưng lại không để bụng, thậm chí còn giúp cô giấu giếm.
Tới thời gian ra về.
Dựa trên sự tin tưởng với con trai, chính Bùi Cận Bạch cảm thấy không có vấn đề nên ông ấy cũng không hỏi nhiều.
Cô cho rằng bản thân sắp phải đối mặt với mưa rền gió dữ, nhưng hiện thực lại là sóng yên biển lặng.
Anh vẫn luôn cho rằng mục đích của Cố Thư Di là anh.
“Đứng lại.” Bà cụ Hà gọi Bùi Cận Bạch đang muốn rời đi lại.
Vậy nên bà cụ Hà cố tình hiểu sai, hiểu muốn vào Hòa Quang thành muốn vào nhà bọn họ.
Như anh dự đoán, ba mẹ đều chưa về, bà nội cũng có mặt, đều ở lại đây.
Vì sao Cố Thư Di rõ ràng muốn tiếp cận anh nên mới thực tập ở phòng Giám đốc, dù nhân viên thực tập có ít cơ hội nhưng mấy tháng liền cô đều không chủ động xuất hiện trước mặt anh.
Bà ấy lại nhìn chồng tài liệu rõ ràng đã được chuẩn bị, tìm hiểu cẩn thận trên bàn, và cả suy nghĩ mà mọi người vẫn luôn cho là đúng, bỗng cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh như cũ: “Con không để ý chuyện này.”
Nhưng nghĩ đến chuyện Cố Thư Di phải đối mặt tối nay, trái tim Bùi Cận Bạch lại như bị bóp nát.
Cố Thư Di nhìn đồ đạc của chính mình, mở va li, nhìn lướt qua quần áo treo trong tủ, bắt đầu cất từng món đồ của bản thân vào trong va li.
Dường như cảm giác chua xót trong lồng ngực càng nhiều hơn.
Bùi Cận Bạch ngồi xe, lại quay lại nơi này thêm một lần nữa.
Mấy tài liệu và ảnh chụp đó bị ném sang một bên.
Bùi Cận Bạch trả lời câu hỏi vừa rồi của ba mình: “Vâng.”
Ngay giây phút đó, Bùi Viễn Phong ngơ ngẩn, cảm giác mọi suy nghĩ của bản thân đều đã biến mất, thậm chí còn không thể tức giận.
Điều duy nhất trong đầu ông ấy là muốn làm quen lại một lần nữa xem rốt cuộc Cố Thư Di là ai.
Cho đến hôm nay.
Bùi Cận Bạch vẫn luôn nắm tay Cố Thư Di, cùng cô chào tạm biệt người thân.
Là vì có bất công trong việc xét chọn người nhận học bổng của học viện.
Nghe bà nội nói mục đích thực sự của Cố Thư Di rằng ban đầu cô chỉ muốn vào Hòa Quang làm việc, biểu cảm trên mặt Bùi Cận Bạch lập tức sượng lại.
“Nếu hôm nay con không có tiền, không phải họ Bùi, con nghĩ nó còn sẽ một lòng một dạ muốn kết hôn với con à?”
Thứ lao thẳng đến chính là một cú tát.
Bùi Cận Bạch sững sờ ở tại chỗ.
Chỉ có người muốn xem tình huống diễn biến như thế nào là Bùi Linh Thư bị đuổi đi, cưỡng chế cô ấy ở yên trong phòng, không được xuống lầu.
Dù ban đầu Cố Thư Di đã biết bà nội anh là ai, cố tình tiếp cận nhà họ Bùi, tiếp cận anh, trăm phương ngàn kế muốn gả vào nhà họ, nhưng thế thì có sao?
Bùi Cận Bạch mở cửa phòng đựng quần áo ra.
Sau khi Bùi Cận Bạch nói xong câu này, đến Tần Nhân cũng ngừng động tác giúp chồng điều chỉnh hơi thở của mình lại.
Cố Thư Di còn nhớ rõ cơn mưa nặng hạt đó.
Đáp lại anh chính là căn nhà yên tĩnh.
Tần Nhân nhanh chóng giữ lấy chồng mình - người vừa bị con trai chống đối liên tục, lại quay đầu, hiếm có mà mắng Bùi Cận Bạch một tiếng: “Cận Bạch!”
Bà cụ Hà nhìn phản ứng của Bùi Viễn Phong và Bùi Cận Bạch sau khi bản thân vừa nói hết lời.
Dù cô không nói lời nào với anh, nhưng anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng lan tràn từ đầu đến chân cô.
Tất nhiên là bà cụ Hà không phải là không hiểu câu muốn vào Hòa Quang này là có ý gì.
Mà lại biến con trai ông ấy thành như thế này.
Bùi Viễn Phong nghe xong cũng im lặng và hoang mang.
Bùi Viễn Phong chỉ có thể nhịn không tát anh thêm cú nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Cận Bạch lại gật đầu với Bùi Viễn Phong, đang định ra về thì bà cụ Hà đã lên tiếng, từ đầu chí cuối bà ấy vẫn luôn yên lặng ngồi nghe hai ba con họ cãi nhau, nghe con trai chống đối ba, nghe ba ép buộc con trai
Bùi Cận Bạch lái xe về dinh thự Cảnh Nam.
“Con không để ý, chẳng lẽ chúng ta và nhà họ Bùi cũng không để ý chắc?”
Vì sao yêu cầu đầu tiên Cố Thư Di nói với anh lại là muốn vào Hòa Quang thực tập.
Tần Nhân đang ngồi trên sô pha lập tức bị cú tát này của chồng dọa sợ. Bùi Cận Bạch bị đánh đến mức đầu nghiêng hẳn đi, chỉ thấy trên mặt nóng rát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không quen thuộc với người đàn ông này mấy, mãi đến 10 tuổi mới gặp mặt vài lần. Người đàn ông trầm mặc ít nói, bị ngục giam mài mòn hết thảy, luôn ngồi xổm trước bậc cửa không nói lời nào. Mỗi khi nhìn cô, ánh mắt ông ấy luôn tràn ngập cảm xúc phức tạp. Sau khi ra tù, ông ấy đi làm thêm mấy ngày, mua cho cô cái cặp sách mới màu đỏ rồi vĩnh biệt.
Bùi Cận Bạch lại cúi đầu với Bùi Viễn Phong: “Ba, con xin lỗi, ba nghỉ ngơi cẩn thận ạ”
Trên mặt bàn bên cạnh là rất nhiều cái hộp đựng những món quà do bà nội tặng, do anh tặng từ lần đầu tiên gặp mặt.
Bùi Cận Bạch thì nhìn bà nội đang thong dong, thản nhiên.
Là một ít tư liệu, còn có một thứ giống bức thư. Có lẽ vì không muốn để lộ chữ viết nên mới đánh chữ lên mặt giấy A4.
Ông ấy nhấn mạnh với Bùi Cận Bạch không chỉ một lần rằng dù không quan tâm đến dòng dõi, xuất thân nhưng nhân phẩm bắt buộc phải tử tế, trong sạch. Gia đình như bọn họ sẽ có rất nhiều người tiếp cận mà không mang ý tốt, muốn leo lên đầu cành, vậy nên nhất định phải tìm hiểu bối cảnh thật kỹ.
“Cố Thư Di.” Bùi Cận Bạch vừa mở cửa đã cất tiếng gọi.
Sau đó, hai người vẫn luôn hẹn cùng chơi bóng, thay vì nói Cố Thư Di dụng tâm kín đáo, không bằng nói là bà ấy cảm thấy cô rất thú vị, muốn hiểu biết nhiều hơn về cô.
Cô vẫn luôn không có quá nhiều đồ vật, có vài món quần áo, đồ dùng đều là do cô mua sau khi thực tập ở Hòa Quang, kiếm được tiền. Hôm nay, sau khi rời khỏi ký túc xá, cô mới dọn tất cả đến nơi này.
Cố Thư Di đi rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Môi anh mấp máy, sau đó nhớ tới Cố Thư Di còn đang ở dinh thự Cảnh Nam, suốt buổi không nói một lời bèn lập tức xoay người rời đi.
Bùi Cận Bạch đón nhận cơn mưa chỉ trích của Bùi Viễn Phong, nhớ tới xấp tài liệu đột ngột xuất hiện kia thì cau mày, sau đó thấy khuôn mặt ba mình đỏ lên thì lại lo lắng cho sức khỏe của ông ấy.
Sau khi cảm xúc bình tĩnh hơn một chút, Bùi Viễn Phong được Tần nhân đỡ ngồi ở trên sô pha, nhìn đứa con trai sưng đỏ mặt đang đứng trước mắt.
Bùi Viễn Phong lạnh giọng chất vấn: “Con biết từ lâu rồi đúng hay không?”
Nhưng lần này,
“…”
Mọi người làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, từng người thân thiện chào tậm biệt rồi rời đi. Cô của Bùi Cận Bạch kéo tay chồng, vẫn tươi cười vẫy tay với Cố Thư Di: “Tạm biệt Thư Di.”
Bùi Cận Bạch nhớ tới Cố Thư Di đang ở dinh thự Cảnh Nam, tối nay cô vừa bị một xấp tài liệu vô danh tố giác tất cả mọi chuyện ngay trước mặt mọi người.
Bà cụ Hà vừa dứt lời, ba người kia lập tức kinh ngạc, không biết đã hiểu sai ở chỗ nào.
“Con sẽ không hủy bỏ lễ đính hôn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có ai đau lòng quá mức, có lẽ từ mười năm trước, người này đã bị xem như biến mất, không tồn tại. Cố Thư Di đứng trong mưa, không rơi nước mắt, nhìn quan tài màu đen bị từng nắm từng nắm đất vàng vùi lấp.
Trên cùng là một chiếc thẻ ngân hàng.
Tần Nhân nhanh chóng tiến lên vuốt ngực cho chồng, khuyên ông ấy đừng tức giận, lại lấy thuốc giảm huyết áp luôn mang theo bên người ra cho ông ấy uống.
Mấy người đang ngồi trong phòng khách cũng nhao nhao nhặt trang giấy và ảnh chụp rơi bên chân lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Viễn Phong nhìn về phía Bùi Cận Bạch.
Rồi càng tìm hiểu lại càng thấy mình thiếu một đứa cháu dâu.
Bùi Cận Bạch lập tức ngẩng đầu, đang định mở miệng thì Bùi Viễn Phong lại nói tiếp: “Còn cô gái kia, cho tiền để nó rời đi đi.”
Cho dù xuất thân như vậy không phải lỗi của Cố Thư Di, cô cũng là người bị hại, nhưng rõ ràng từ đầu cô đã dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận nhà họ Bùi, còn giả vờ ngây thơ, chưa từng biết bà cụ Hà là ai. Có điều lại rất bình tĩnh, vậy mà còn yên lặng làm bạn với bà cụ hai năm.
Nói tới đây, người đàn ông trẻ tuổi vẫn luôn đứng lặng mới sửng sốt một chút.
Biệt thự Thanh Sơn.
Bàn tay bên người Bùi Cận Bạch siết chặt, đối mặt với sự sắp xếp dường như đã chắc chắn của ba mình, anh cụp mắt nói: “Ba, con sẽ không hủy bỏ lễ đính hôn.”
Cố Thư Di nhìn tấm ảnh trên tay, là khuôn mặt thời trẻ của ba cô.
Bùi Cận Bạch ra khỏi nhà.
Bà cụ Hà nhìn thoáng qua người như đang không ngờ con trai đã trưởng thành đến vậy là Bùi Viễn Phong, sau đó nhìn về phía người nghe lời từ bé đến lớn, đây là lần cứng đầu duy nhất là Bùi Cận Bạch.
Quay về dinh thự Cảnh Nam.
Anh không đi.
Cố Thư Di xoay người nhìn bốn phía xung quanh, căn nhà trống trải, chỉ có mình cô đang đứng, trông có vẻ rất nhỏ bé giữa toàn bộ không gian này.
“Không nói mấy cái khác nữa.” Bùi Viễn Phong lạnh giọng ra lệnh, tuy mấy năm nay ông ấy đã lui về sau nhưng uy nghiêm vẫn còn như cũ: “Hủy bỏ lễ đính hôn mau.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.