Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49. Đại Tái đến
Bên này, đang nhắm mắt tĩnh tâm, bốn lão nhân có chút mộc mạc này bỗng nhiên đều có cảm ứng, ánh mắt mờ mịt nhấc lên, đôi mắt đục ngầu trực tiếp tiếp xúc với ánh mắt của Mộc Chiến, chỉ vừa đối diện, Mộc Chiến đôi mắt liền cảm thấy một trấn đau đớn, trong cơ thể đấu khí cùng khí huyết không chịu không chế đột ngột bạo phát mà ra lưu chuyển toàn thân mới đem cỗ cảm giác đau đớn kia dần dần giảm thiểu, trong lòng cực kỳ chấn động, vội thu lại ánh mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hắn rốt cuộc có mục đích gì a?.”
Nhìn đôi mắt to tròn ngóng chông của tiểu bất điểm này, Hải Ba Đông yết hầu nghẹn một cục, trong lòng chua chua buồn bực:
“Thời gian sắp đến, chúng ta cũng lên đi thôi”.
Hắc Giác vực, Già Nam Thành, Già Nam ngoại viện.
Dứt lời, một người trong số bọn họ phát hiện ánh mắt cảnh cáo của Hải Ba Đông dành cho tiểu tử vừa rồi liền hỏi:
Đột nhiên, hai đạo thanh âm cửa phòng mở ra đồng thời vang lên thu hút ánh mắt của Hải Ba Đồng cùng với Mộc Chiến.
Bên này, không quan tâm Mộc Chiến hay Hải Ba Đông đang có suy nghĩ gì, tiểu Thanh Lân vừa nghe được lời Nhã Phi nói, lập tức bỏ mặc Hải gia gia chạy đến bên người Nhã Phi ôm chầm lấy chân nàng, nũng nịu:
“Tiểu nha đầu ngươi chỉ biết có ca ca, lão phu cung phụng nha đầu ngươi như tiểu tổ tông lại chưa từng thấy ngươi quan tâm lão phu như vậy a”.
“Ha…Ha…Ha… Nghe tiểu tử ngươi nói vậy, lão phu thật có chút chờ mong Lâm Tu Nhai tiểu tử kia biểu hiện a”.
“Ha…Ha…Ha, chính là tiểu tử này, Hỏa trưởng lão, để ngài chê cười rồi.”
Bên cạnh, Hải Ba Đông cũng phát hiện ra dị thường của Mộc Chiến cùng mấy lão đầu này, nhưng hắn không mấy quan tâm. Trong đầu ngạo kiều nghĩ: “Muốn kinh hỉ, tiểu tử kia mà tới, đám người các ngươi mới hiểu được cái gì gọi là kinh hỉ”.
“Ta cũng rất chờ mong, không chỉ Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo, hắn cũng là một đối thủ đáng gờm Hải lão”.
“Ưm. Hải gia gia”.
Theo sự xuất hiện của Hải Ba Đông đám người, bầu không khí thoáng cái liền náo nhiệt hẳn lên, hai bên đường vang lên một loạt những âm thanh nuốt nước miến, mà tâm điểm thu hút cái nhìn của bọn hắn không phải ai khác chính là vũ mị như hồ, câu hồn đoạt phách, diễm lệ Nhã Phi. Đương nhiên, Mộc Chiến cùng tiểu Thanh Lân cũng rất được bọn hắn chào đón. Bất quá, mĩ nữ a, tất nhiên là sẽ sự lựa chọn đầu tiên của đám người này.
Vài phút đồng hồ sau, quảng trường Già Nam ngoại viện.
“Chỉ là tên này không phải đã bị phế rồi ư. Tại sao từ trên người hắn, ta lại cảm giác được nguy hiểm.”
Đương nhiên, ngoài mấy người này ra, một số nhân vật đứng đầu trong lớp thanh niên của Già Nam học viện hiển nhiên cũng có mặt, mà trong số này, tân tấn thập đại thiên tài Cẩm Vân hay danh tiếng đang thịnh Ngôn Cẩn tự nhiên đều được nhiều người chú mục. Không những thế hai người này đều lấy Lục Mặc, người từng đứng trong thập đại thiên tài của học viện trước đây làm đá kê chân mà thành danh, càng làm cho tất cả mọi người chờ mong biểu hiện của bọn hắn.
“Đệ nhất ngoại viện, tên đó danh xứng với thực a”.
“Hải gia gia, ca ca hôm nay sẽ đến gặp Thanh Lân sao”.
“Còn nữa, ánh mắt vừa rồi tên này nhìn ta…”
Dưới những ánh mắt tập trung chăm chú của đám đông, Hải Ba Đông mang theo mấy người tiến về phía ghế đã được quy định đi đến.
“Cạch… Cạch”.
“Rõ. Hải lão”
“Mộc Chiến… xem chừng ta cũng phải cẩn thận mới được a”.
“Khụ…Khụ…” Được Nhã Phi giải vây, Hải Ba Đông không muốn tiếp tục ở lại nơi đây chờ đợi, ánh mắt đảo qua tiểu Thanh Lân, xác nhận nha đầu này không còn xoắn quýt chuyện ban nãy, hắn liền đứng lên bày ra bộ cao nhân phong phạm, thong dong lên tiếng:
Hôm nay, chính là thời gian bắt đầu tiến hành nội viện tuyển bạt đại tái hàng năm của học viện. Đây cơ hồ chính là một trong những sự kiện trọng đại nhất mỗi năm của Già Nam học viện. Có tư cách tham gia tuyển bạt tái, không ai không phải là loại người nổi tiếng trong các ban, trong lúc xem bọn họ cực lực tranh đấu liền có thể thu được rất nhiều điều bổ ích. Hơn nữa, tuyển bạt đại tái năm nay còn có Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo, Bạch Trình, Mộ Chiến… đồng dạng nhân vật phong vân của học viện tham gia thi đấu, mấy người bọn họ cũng đã đủ thu hút hầu hết ánh mắt của khán giả.
Hắn hiện tại trong lòng chỉ có duy nhất một truy cầu, đứng tại đỉnh phong đại lục này, bằng đôi mắt của mình nhìn ngắm đủ loại phong cảnh, nhân tình thế thái mà Thiên Vương từng nói qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xem ra Đại tái lần này sẽ cho mấy lão đầu chúng ta chút kinh hỉ a”.
Học viện ký túc, phía nam, trong một gian tứ hợp viện cổ kính, dưới tán liễu, một già, một trẻ hai đạo thân ảnh đang thưởng trà đàm đạo, chờ đợi người nào đó.
“Di”. Nhận thấy một màn này, bốn người có chút kinh ngạc, không hẹn mà đồng thời nhìn nhau liếc mắt một cái mở miệng nói:
“Mộc Chiến tiểu tử, có tự tin chiến thắng được Lâm Tu Nhai tiểu tử kia sao”. Thân ảnh già nua hướng vể thiếu niên thân ảnh không phải ai khác ngoài Mộc Chiến lên tiếng hỏi.
“Bốn lão quái vật này, hẳn là viện trưởng cùng trưởng lão học viện đi”. Mộc Chiến trong đầu nổi lên một đạo suy nghĩ.
“Thanh Lân, Thiên Vương đã nói thời gian này sẽ trở lại”.
“Dù có nhiều lần cùng hắn so đấu, ta cũng chưa từng mò thấy thực lực chân chính của hắn”.
Trầm ngâm một chút, Lục Mặc liền tiếp tục hòa mình vào trong đám đông ẩn giấu, hiện tại chưa phải thời điểm để hắn xuất hiện a.
Nghĩ thì nghĩ vậy, Hải Ba Đông đại lão cũng phải cấp tốc tìm kiếm biện pháp hống qua tiểu nha đầu này, nếu không hôm nay đôi tai già này của hắn không thể yên được a.
“Tính toán thời gian, Phạm Thiên tiểu tử kia cũng lên trở lại rồi a. Nếu hắn còn không trở lại… Aizzz”. Nói tới đây, thân ảnh bạc phát hồng nhan Hải Ba Đông không nhịn được mà thở dài một hơi. Không có cách, khoảng thời gian này, hắn bị tiểu nha đầu Thanh Lân kia không ngừng lải nhải bên tai đòi ca ca khiến hắn cảm thấy rất phiền muộn a.
“Hải trưởng lão, tiểu tử này chính là Mộc Chiến đi”.
Sáng sớm, vạn cổ bất diệt thái dương chậm rãi mọc lên ở phía chân trời báo hiệu một ngày mới lại tới. Ngoại viện Già Nam đang chìm vào im lặng rốt cuộc lại một lần nữa tràn ngập sức sống, vô số nam thanh nữ tú xuân sắc dạt dào, từ khắp mọi nơi trong học viện không ngừng lực tục đi ra, đích đến của bọn hắn chính là đại quảng trường ở phía trung tâm của học viện.
“Không có nha. Thanh Lân tin Nhã Phi tỷ tỷ nhất”. Vội vàng lắc lắc cái đầu nhỏ bé, tiểu Thanh Lân nhanh nhảu trả lời biểu thị sự tin tưởng của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Két… Két”
“Thanh Lân thật nhớ ca ca đâu”.
“Lục Mặc”.
Dường như nhận thấy khốn cảnh của Hải Ba Đông, Nhã Phi vừa mới xuất hiện liền lên tiếng giải vây. Mặc huyết diễm hồng y, đôi chân dài trắng muốt lấp ló dưới vày dài, thân hình bốc lửa, một đầu tóc dài được trải chuốt gọn gàng vấn lên sau đầu. Nhã Phi nhất cử nhất động liền mang theo dụ hoặc trí mạng khiến Mộc Chiến ở bên thoáng cái thất thần. Bất quá, hắn cũng chỉ thất thần mà thôi, đầu vô tạp niệm, không có ý đồ gì khác.
“Nhã Phi tỷ, tỷ nói thật sao”.
Mấy người tiểu Thanh Lân cũng không có gì dị nghị liền đồng thanh đáp ứng, bọn hắn đã sớm chuẩn bị xong. Thấy vậy, Hải Ba Đông liền vận chuyển đấu khí bao trùm lấy ba người, một lang nhằm hướng quảng trường mà đi.
Ánh mắt chỉ mới tiếp xúc một cái, Mộc Chiến liền khẳng định Lục Mặc tên này là vì hắn mà tới, thế nhưng điều này lại làm hắn nghi hoặc không thôi, trong đầu không ngưng suy đoán muốn tìm được lời đáp án nhưng hắn lại không hề có bất cứ một tia đầu mối nào. Một lần nữa đưa mắt nhìn về vị trí của Lục Mặc ban nãy đã không thấy đối phương đâu nữa, Mộc Chiến có chút bực bội, cái mày hơi cau lại, một lúc sau hắn mới thu liễm được tâm tình, đem nghi hoặc trong lòng bỏ vào một bên, đem tầm mắt hướng về hàng ghế trung tâm quảng trường, nơi Hải lão đang nhắm mắt dưỡng thần ở đó.
…
Tại đó ngoài Hải lão, vẻn vẻn chỉ có bốn lão nhân râu tóc bạc trắng đang ngồi, tuy rằng bốn người này khí tức so với những lão nhân bình thường không có gì khác nhau, bất quá trong linh giác của Mộc Chiến, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được sự cường đại của bọn hắn. So với Hải Ba Đông càng thêm cường đại gấp mấy lần có hơn.
“Ta tin ngài ấy sẽ không làm muội thất vọng”.
“Phì”. Chứng kiến bộ dạng của tiểu nha đầu này, Nhã Phì liền phì một tiếng cười lên, cùng nha đầu này đùa nghịch một chỗ.
“Thật khiến tỷ tỷ đau lòng a”.
Có Mộc Chiến thiên tài, Thanh Lân tiểu yêu nghiệt, Mỹ nhân bại hoại Nhã Phi cùng với Đấu Hoàng cấp bậc cường giả Hải Ba Đông trong đội hình, cho nên ánh mắt xung quanh một cách tự nhiên cũng đều tập trung tại nơi này.
Cách không xa Mộc Chiến, Nhã Phi, tiểu Thanh Lân cùng Ngân lang đều cảm nhận được khí thế của hắn bộc phát, không hẹn mà đồng thời quăng tới ánh mắt tò mò, khiến Mộc Chiến khuôn mặt cảm thấy nóng hổi, vội vàng đưa ánh mắt ra xa, giả bộ như không có gì chống chế qua. Một màn này, ẩn mình bên trong đám đông, Lục Mặc cũng nhìn thấy, sắc mặt hắn thoáng cái có chút ngưng trọng nhưng rất nhanh liền trở lại như thường, còn có chút hưng phấn:
… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không tồi a”.
Vừa mới ngồi xuống trên ghế quy định, Mộc Chiến lông mày bỗng nhiên nhướng lên, có chút cảm ứng mà ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía khán đài đối diện phía xa, tại một vị trí góc khuất trên khán đài đó, một tên thiếu niên mặc trên người tiêu chuẩn bạch sắc y phục đệ tử của học viện, thần thái cô lãnh, đôi mắt mang theo vẻ đánh giá, tò mò, khoanh tay đứng đó bình tĩnh quan sát lấy hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 49. Đại Tái đến
Cho dù người này nhận thấy bản thân đã bị Mộc Chiến phát hiện, hắn cũng không chút nào hoang mang, vẫn một bộ đạm nhiên như vậy.
Cưỡi trên lưng cao nửa thước thần tuấn ngân lang, một đạo nhỏ bé thân hình mang hoa lệ trang phục, thanh thuần tựa tinh linh, từng tiếng “leng…keng” chuông gió vang lên theo chuyển động của ngân lang. Tiểu Thanh Lân v·út cái đã tiến đến bên cạnh Hải Ba Đông bọn họ, từ trên lưng ngân lang linh động nhảy xuống bắt lấy tay Hải Ba Đông đung đưa cất lên giọng nói trong trẻo:
“Sao, tiểu Thanh Lân không tin lời tỷ tỷ nói sao”.
Đem dung mạo đối phương thu vào trong mắt, Mộc Chiến trong đầu rất nhanh liền biết được người này là ai. Đã từng là thập đại thiên tài ngoại viện, tu vi không hề thua kém hắn, Cô Lang Lục Mặc.
Nghe tiểu Thanh Lân nói vậy, Nhã Phi liền cúi người, cưng chiều xoa xoa đầu tiểu bất điểm này, bế gọn nàng vào trong lòng, cất lên giọng nói êm ái mang theo chút đùa nghịch nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.