Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Hạ Nhẫn Bắt Đầu
Unknown
Chương 1: Từ chiến trường trở về
Bệnh viện Làng Cát.
Watanabe Sengoku nằm ở trên giường, hai mắt của hắn nhìn thẳng lên trần nhà nhưng ánh mắt thất thần, tiêu cự mắt phóng đại, hiển nhiên tinh thần của hắn không hề tập trung ở chỗ này.
Watanabe Sengoku năm nay đã hơn 20 tuổi là một tên Hạ Nhẫn của Làng Cát.
Đại chiến ninja lần thứ 3 vừa bùng nổ hắn liền bị xem như pháo hôi ném ra chiến trường ngay đợt huy động quân lần đầu tiên.
Làng Cát cũng có trường học ninja giống như Làng Lá, nhưng chế độ học của Làng Lá là một khóa 6 năm, đám trẻ em 6 tuổi vào trường học thì có thể an ổn học đến tận lúc 12 tuổi tốt nghiệp, lúc đó cơ thể cùng tâm trí cũng đã phát triển tương đối, cho dù bị ném lên chiến trường cũng không đến mức quá yếu đuối mà bị c·hết một cách lãng phí vô ích.
Mà trường học ninja của Làng Cát thì vốn là sản phẩm của sự bắt chước, nhưng do Làng Cát quá nghèo bởi vậy khóa học của bọn hắn chỉ có 4 năm. Sau khi tốt nghiệp từ trường học liền là Hạ Nhẫn, từ giai đoạn này trở đi đến tận lúc 18 tuổi chính là giai đoạn thực lực của ninja tăng nhanh như gió, phong cách chiến đấu định hình.
Nhưng mà Watanabe Sengoku đã lớn tuổi như vậy vẫn chỉ là Hạ Nhẫn đủ thấy thiên phú của hắn nát như thế nào.
Hơn nữa nhân duyên của hắn cũng không khá đi đâu, không tìm được bất kì một người thầy tốt dẫn đường nào bởi vậy càng thêm không có cơ hội phát triển.
Mà pháo hôi như hắn vừa lên chiến trường liền b·ị t·hương nặng, bị xem như thương binh bắt buộc phải mang về làng chữa trị.
Trong quá trình trở về làng con đường xóc nảy lại xa xôi, Watanabe Sengoku sốt cao, sau đó hắn thức tỉnh rất nhiều kí ức kì quái, giống như hắn đã từng sống một cuộc đời khác nữa ở một thế giới khác, mà thế giới hắn đang sống vốn là một quyển manga tên gọi là Naruto.
Thế giới của hắn không chỉ có đại chiến ninja lần thứ 3 mà sẽ còn có lần thứ 4, thậm chí sau đó còn xuất hiện cả gia tộc Otsutsuki là người ngoài hành xâm chiếm thế giới, quả thật cực kì nguy hiểm.
Sở dĩ ánh mắt của Watanabe Sengoku thất thần như vậy là bởi vì hắn đang cảm thấy bi ai cho bản thân.
Thế giới này tương lai thật sự nguy hiểm như vậy sao?
Với một chút thực lực nhỏ bé như pháo hôi của hắn thế này chỉ sợ không sống không qua khỏi đại chiến ninja lần thứ 3 chứ đừng nói đến đại chiến ninja lần thứ 4 cực kì thảm trọng còn có người ngoài hành tinh xâm chiếm a.
Hắn nên làm như thế nào bây giờ?
Trốn đi? Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở trong ngôi làng này, yêu nó từ tận đáy lòng, bạn bè cùng kỉ niệm của hắn đều nằm ở đây, hắn nhất định sẽ không bỏ trốn phản bội làng.
Đã không thể trốn, như vậy chỉ có thể đương đầu với thử thách khó khăn.
Trước tiên cứ sống sót qua đại chiến ninja lần thứ 3 này đã đi.
Nghĩ đến đây cửa phòng bệnh của hắn đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ tóc xanh có 2 mái màu vàng đi vào.
Nàng sở hữu gương mặt thanh tú, đôi mắt to tròn môi nhỏ, mặc một thân quần áo ninja bó sát người tôn lên bờ eo nhỏ không chút mỡ thừa cùng gò núi đôi to tròn dễ khiến cho người khác có ấn tượng đầu tiên nàng là người tốt.
Người tới không ai khác chính là Pakura, một trong những nữ ninja xinh đẹp nhất của Làng Cát hiện tại, cũng là người hiếm hoi sở hữu Huyết kế giới hạn của làng, được xưng Chước độn Pakura, anh hùng Làng Cát, cũng là đồng đội cùng trang lứa với Watanabe Sengoku.
-Ngươi khỏe chưa Watanabe Sengoku? Ta vừa đi làm nhiệm vụ trở về nghe nói ngươi b·ị t·hương nên tới thăm ngươi đây.
Pakura mỉm cười lên tiếng, nhanh chân đi lại bên cạnh giường nhìn hắn.
Watanabe Sengoku đưa ánh mắt quan sát nàng một lượt, Pakura thân cao 1m66, ở trong thế giới này mà nói đã là rất cao, một đôi chân dài miên man, dáng người quá bốc lửa.
Phải biết nữ thần Tsunade cũng chỉ cao 1m63 mà thôi, Pakura 1m66 chỉ thiếu chút nữa liền có thể đi làm người mẫu được rồi.
Đồng đội ngày xưa của bọn hắn đ·ã c·hết, chỉ còn lại Pakura cùng hắn. Tuy là người cùng một đội nhưng thực lực của hai người cách biệt lớn như trời và đất, danh vọng cũng vậy.
Nhưng cho dù thế Pakura không hề quên đi hay xem thường hắn, vẫn cùng hắn giữ mối quan hệ rất tốt đẹp.
Watanabe Sengoku nghĩ tới số phận của Pakura trong tương lai, trong lòng không nhịn được cảm giác đau lòng.
Trong tương lai Đệ Tam Phong Ảnh sẽ bị cháu nội của Chiyo bà bà là Xích sa Sasori á·m s·át chế thành con rối, Rasa sẽ lên ngôi thay chức vị Phong Ảnh.
Rasa vì muốn lấy lòng Làng Sương Mù cũng mượn cơ hội loại trừ đối thủ cạnh tranh chính trị là Pakura liền đưa nàng đi Làng Sương Mù chịu c·hết.
Pakura thân là anh hùng của Làng Cát, cả đời bôn ba cống hiến vì làng cuối cùng lại c·hết biệt khuất ở nơi đất khách quê người, trước lúc c·hết nàng không ngừng nguyền rủa làng đủ thấy được lúc đó nàng tuyệt vọng cùng oán hận đến mức nào, thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Dưới thời thống trị của Rasa, Làng Cát không còn là Làng Cát mà là Làng Cứt, ‘làng cồn làng cặt’ chứ không còn là làng mà hắn biết nữa.
Không phải là nơi lưu giữ kỉ niệm, nơi mà hắn sẵn sàng hi sinh tính mạng để bảo vệ nó nữa.
Ở ngay giây phút này, Watanabe Sengoku giống như là thoát thai hoán cốt, trở nên không còn ngây thơ như trước.
Hắn quyết định, cho dù bằng bất cứ giá nào cũng không thể để Rasa lên làm Đệ Tứ Phong Ảnh.
Watanabe Sengoku ngồi dậy, hắn cười nói:
-Ta đã khỏe rồi, đang định xuất viện đây. Đã lâu không gặp, Pakura ngươi không ngại cùng ta đi ăn gì đó chứ? Ta cảm giác hơi đói bụng.
Pakura nghe vậy lập tức đồng ý, hai người làm thủ tục xuất viện sau đó liền đi tìm một quán trà ngồi ăn uống tâm sự.
Sở dĩ không tìm quán rượu là bởi vì nước cùng lúa gạo ở Làng Cát là tài nguyên khan hiếm quý giá, có trà uống đã là may rồi đừng nghĩ xa hoa đến uống rượu.
Không giống với sự giàu có của Làng Lá, Làng Cát quả thật là làng nghèo nhất trong ngũ đại nhẫn thôn, nghèo đến mức chỉ còn mỗi cái quần cộc.
Trải qua một hồi ăn uống, Pakura kể một số việc thú vị khi nàng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, còn Watanabe Sengoku kể cho nàng nghe về tình hình chiến trường, lúc này Watanabe Sengoku chợt nhìn Pakura chằm chằm.
Pakura ngạc nhiên:
-Mặt ta có gì sao? Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
-Rất nhiều năm rồi, bây giờ ta mới nhận ra Pakura ngươi xinh đẹp như vậy.
Đối với Watanabe Sengoku mà nói, trước kia cả hai người vốn là đồng đội, trường kì ở bên nhau cùng nhau chiến đấu bởi vậy hắn như là mang lên một tấm kính lọc, tự chủ bỏ qua vẻ bề ngoài của Pakura.
Bây giờ hắn thức tỉnh những kí ức kia khiến Watanabe Sengoku giống như là ở trên con đường nhân sinh của mình quay đầu nhìn lại, hắn mới có thời gian chú ý quan sát tất cả mọi thứ, hắn mới đột nhiên phát hiện ra Pakura lại xinh đẹp như vậy.
Trong tương lai chỉ sợ cũng không có người nào ở trong làng có thể vượt qua được nàng về sắc đẹp, có chỉ là Temari con gái của Rasa có thể đuổi theo ở phía sau.
Pakura nghe xong cả người hơi cương lại tại chỗ, gương mặt ủng hồng.
Quan hệ của nàng cùng Watanabe Sengoku rất thân thiết cho nên từ trước tới giờ nàng chưa hề nghĩ về những sự việc này, bây giờ đột nhiên bị Watanabe Sengoku khen ngợi khiến cho Pakura nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Người khác nhìn nàng đều là nhìn bằng ánh mắt tôn kính, ánh mắt nhìn anh hùng của làng, hoàn toàn không có chút ý nghĩ dám khinh nhờn nào, bởi vậy từ trước tới giờ nàng còn chưa từng có cơ hội yêu đương với bất kì ai.
Đối với chuyện tình cảm, Pakura hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào, là một trang giấy trắng.
Pakura giọng nói trở nên lắp bắp:
-Có...có...có ý gì? Watanabe Sengoku, sao tự nhiên ngươi lại nói mấy câu như vậy? Không xấu hổ sao?