Từ Hạ Nhẫn Bắt Đầu
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Ước nguyện
Pakura, ta có một cái kế hoạch, ngươi đồng ý giúp ta sao?
-Nhân loại có thể không ăn nửa tháng nhưng không thể không uống nước 3 ngày, nước là vấn đề đầu tiên chúng ta cần giải quyết.
Pakura nghe vậy hai mắt chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, cảm giác ánh mắt của Watanabe Sengoku rất kiên định hoàn toàn không hề có chút nao núng cùng giả dối nào lúc này mới tin tưởng hỏi:
Ngươi biết không, khí hậu làng chúng ta nóng như ngày nào chúng ta chẳng ra mồ hôi, ninja lại vận động mạnh mồ hôi ra càng nhiều, ta đã phát ngán cảnh mỗi ngày cả người bốc mùi do không dám tắm thoải mái rồi.
Watanabe Sengoku nghe vậy mỉm cười, dùng ánh mắt trìu mến nhìn thẳng vào nàng:
Đệ Tam Phong Ảnh cùng nàng chăm chỉ kiếm tiền chính là vì để làng có thể mua nhiều lương thực hơn, để mọi người có thể ăn no bụng, không phải c·hết đói c·hết khát a. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Watanabe Sengoku, sao ta cảm giác ngươi gần đây thật sự rất khác lạ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu nước trầm trọng khiến cho cuộc sống của người dân trong làng hết sức gò bó, mỗi nhà đều phải tìm cách tiết kiệm nước đến cực hạn, không dám lãng phí dù là một chút.
Watanabe Sengoku nghe vậy thầm than trong lòng một tiếng. Lời này của Pakura nói không giả chút nào.
Không giống Làng Lá, bọn hắn có thổ địa rộng lớn phì nhiêu, có thể thoải mái trồng lúa, cây ăn quả, chăn nuôi cùng khai thác quặng mỏ.
Cho dù là Thượng Nhẫn như nàng nhưng cũng chỉ dám 2 ngày thay nước tắm một lần, mỗi lần tắm bọn hắn đều chứa nước vào trong bồn tắm, tắm xong liền để nước lắng đọng tự nhiên hôm sau dùng lại nước cũ tắm tiếp.
-Ha ha ha, ở trên chiến trường suýt c·hết, lại sống nhiều năm như vậy nên có cảm ngộ mới thôi. Bây giờ gặp lại ngươi mới khiến cho ta có cơ hội biến suy nghĩ thành động lực, hành động thực tế.
Nàng mạnh mẽ gật đầu một cái.
Nàng đúng là người vì làng nguyện cống hiến quên mình. Đáng tiếc tương lai lại phải rơi vào kết quả như vậy.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Pakura, Watanabe Sengoku biết nàng đang nghĩ gì, hắn nói:
Trên lãnh thổ của bọn hắn không hề thiếu bất kì một thứ gì, bọn hắn không cần phải lo ăn uống, bởi vậy bọn hắn có thể thoải mái bồi dưỡng số lượng lớn nhân tài, trở thành nhẫn thôn mạnh nhất trong ngũ đại nhẫn thôn.
-Ngươi điên cuồng làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy ngươi thấy làng phát triển tốt lên sao? Ngươi thấy Đệ Tam Phong Ảnh đại nhân được mệnh danh là mạnh nhất Phong Ảnh thỉnh thoảng đều sẽ đi đãi cát đào kim loại khoáng thạch phụ cấp cho làng thấy làng phát triển tốt lên sao?
Pakura có chút khó hiểu đột nhiên sao phong cách nói chuyện của Watanabe Sengoku lại trở nên quái lạ như vậy, nhưng có điều hắn nói không sai, đây thật sự là nguyện vọng nhiều năm nay của nàng.
Nghĩ tới tình cảm nhiều năm của mình với Pakura và làng, Watanabe Sengoku cũng cảm giác mình nên làm cái gì đó, nếu không thật sự quá lãng phí những kí ức kia của mình, hắn cũng không muốn tương lai Pakura thật sự rơi vào thảm cảnh kia.
Pakura nghe xong không chịu nổi ánh mắt nóng rực của hắn hơi cúi đầu xuống, lúc này nàng hoàn toàn không giống Anh hùng của Làng Cát, người có thực lực cực mạnh khiến mọi người sùng bái mà chỉ giống một thiếu nữ đang thẹn thùng trước mặt người yêu mà thôi.
-Tại sao lại cần ta? Ngươi không thể tự mình làm được sao?
Watanabe Sengoku nghe vậy liền biết nàng đồng ý cũng động lòng đồng thời tò mò về kế hoạch của hắn, hắn lập tức nói ra:
-Làng Cát chúng ta bốn phía đều là cát, tài nguyên thiếu thốn đến cực độ.
Pakura nghe vậy trong lòng cực kì đồng cảm.
Nói gì thì nói, Watanabe Sengoku dù sao cũng chỉ là một Hạ Nhẫn nhỏ bé mà thôi.
Watanabe Sengoku không tiếp tục trêu nàng mà hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà ngươi, anh hùng của làng, thực lực cường đại lại là đồng đội của ta. Chỉ có ngươi ở bên cạnh trợ giúp cùng bảo vệ mới có thể khiến kế hoạch của ta phát triển bình thường không gặp trở ngại. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Không sai, ta cần ngươi, bởi vì ta chỉ là một cái Hạ Nhẫn nho nhỏ, thực lực quá yếu đuối, ai cũng có thể ngăn cản ta thực hiện ước mơ giúp làng trở nên ấm no hạnh phúc.
Nhưng Pakura không hề biết Watanabe Sengoku lúc này đã hoàn toàn khác biệt, tầm mắt của hắn đã khoáng đạt hơn không biết bao nhiêu lần.
Ta cùng ngươi đều rất yêu làng, không bằng chúng ta cùng nhau cố gắng giúp làng trở nên phát triển, nhà nhà ấm no a.
-Ngươi cần ta làm cái gì?
Mà nàng cùng Phong Ảnh đều là cường giả của làng, ánh mắt rộng lớn hơn hắn rất nhiều.
Mà Làng Cát chúng ta thiếu nhất chính là cái gì? Chúng ta ngay cả ăn uống cũng chưa đủ, ăn bữa nay lo bữa mai, làm sao có thể trở nên khá giả, người dân trong làng có cuộc sống ấm no?
Chương 2: Ước nguyện
Cho nên việc chúng ta muốn làm đầu tiên phải là giải quyết được vấn đề lương thực.
Pakura nghe vậy hơi ngước lên, nàng nhíu mày suy nghĩ cuối cùng chỉ có thể gật đầu thở dài nói:
Kế hoạch gì mà hắn lại khẩn thiết như vậy? kế hoạch của hắn thật sự có thể làm cho làng tốt lên sao?
Pakura, vấn đề không phải ở chỗ các ngươi chăm chỉ bao nhiêu mà là cố gắng chưa đúng phương hướng.
Chỉ khi cái bụng của mỗi người trong làng luôn ấm no, như vậy chúng ta mới có thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Vấn đề là giải quyết như thế nào, đây mới là vấn đề khó.
Mỗi lần như vậy phải cực kì cẩn thận không động quá nhiều nếu không cặn bẩn ở đáy sẽ nổi lên làm nước đục đi, tắm rửa cũng không sạch.
Nước còn không có đủ dùng thì làm sao mọi người có thể có được cuộc sống ấm no hạnh phúc đây?
Đây không phải là Pakura xem thường Watanabe Sengoku mà chỉ là hợp lí phản biện mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn nữa, hắn dựa vào cái gì mà nói nàng cùng Phong Ảnh đại nhân cố gắng chưa đúng phương hướng?
Ở làng chúng ta nước thật sự quá thiếu thốn, Hạ Nhẫn như ta 3 ngày mới dám thay nước tắm 1 lần, mỗi lần nấu ăn trong nhà đều phải sử dụng nước một cách cẩn thận, không dám tùy tiện đổ nước lung tung mà phải đổ vào bể lọc để lọc lấy nước tái chế lần sau sử dụng.
-Ngươi có phương pháp gì sao? Watanabe Sengoku, nãy giờ ngươi nói đều rất đúng, nhưng đều là vấn đề mọi người đều thấy. Thứ chúng ta cần là phương pháp giải quyết.
Sự việc bọn hắn chưa nhìn ra, Watanabe Sengoku dựa vào cái gì mà có thể nhìn ra còn chỉ trích bọn hắn sai lầm?
Làng Cát quả thật là thiếu thốn đến cực độ, cái gì cũng thiếu.
-Muốn làng tốt lên sao? Muốn dân làng có cuộc sống ấm no sao? Đây là ước nguyện của ngươi phải không Pakura?
Watanabe Sengoku thở dài, quả nhiên biến đổi của hắn rất lớn, Pakura lập tức liền nhận ra cũng nghi ngờ, nhưng hắn đã nghĩ kĩ lí do.
-Làng chúng ta trước giờ đều rất nghèo, ta chỉ có thể cố gắng hơn một chút làm nhiều nhiệm vụ cống hiến cho làng, hi vọng có thể góp một phần sức lực vào công cuộc phát triển của làng.
Pakura nghe vậy ngẩn người, Watanabe Sengoku mời nàng tham dự vào kế hoạch của hắn?
-Tại sao phải xấu hổ? Ta chỉ nói sự thật hiển nhiên ở trước mắt ta mà thôi.
Đã đây là nguyện vọng của nàng, vừa lúc lại đúng với ý hắn hắn không ngại giúp nàng một tay.
Đáng c·hết Rasa.
Hơn nữa trong những người ta quen biết chỉ có ngươi là đáng tin tưởng cũng là người mạnh nhất mà thôi.
Pakura nghe vậy suy nghĩ một chút nàng liền gật đầu, lời nói của Watanabe Sengoku nói không sai, nhưng đây là vấn đề mọi người đều biết.
Hắn nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.