Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Hạ Nhẫn Bắt Đầu
Unknown
Chương 4: Vui mừng
Pakura nghe vậy thần sắc đột nhiên trở nên quái dị.
Nàng không phải là chưa từng cùng người khác cắm trại dã ngoại, trong lúc làm nhiệm vụ nhiều lúc còn không thể ngủ, hoàn cảnh ác liệt hơn thế này nhiều.
Nhưng lần này người ở cùng trại với nàng lại là Watanabe Sengoku, mà Watanabe Sengoku ngày hôm nay còn nói chuyện với nàng như vậy, nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng không giống lúc trước, nàng cảm giác giữa bọn hắn ngoài tình đồng đội đã có một thứ tình cảm khác nảy sinh chính là tình cảm nam nữ, thứ tình cảm mà nhiều năm qua nàng gần như đã quên mất.
Đối mặt với loại cảm giác này Pakura không hề có kinh nghiệm bởi vậy rất bối rối, nàng cảm giác còn khó đối phó hơn so với Thượng Nhẫn của làng địch nhân, không biết có nên đồng ý hắn đi ngủ chung một lều hay không.
Nếu đi ngủ chung, buổi tối hắn có làm gì khác hay không? Nếu hắn làm, nàng đồng ý vẫn là từ chối? Nếu từ chối có nên đánh hắn một trận để hắn nhớ đời hay không?
Đánh vẫn là thôi đi, dù sao Watanabe Sengoku mới bị trọng thương trở về, còn cần phải tĩnh dưỡng đây.
Pakura trong đầu hàng loạt suy nghĩ chạy qua khiến nàng ngẩn người tại chỗ, Watanabe Sengoku nhíu mày:
-Pakura?
-A? a...ta không muốn ngủ, ta muốn thức chờ đợi kết quả.
-Sáng sớm mới là lúc tốt nhất quan sát kết quả, ta có mang đồng hồ báo thức, chúng ta có thể dậy đúng giờ.
-Nhưng...
Pakura sắc mặt tràn đầy quẫn bách, nàng lúc này hoàn toàn không giống cường giả Làng Cát mà giống như một thiếu nữ chưa trải sự đời vậy.
Watanabe Sengoku cười nói:
-Ngươi vậy mà còn ngại ngùng? Chẳng lẽ anh hùng Làng Cát còn không thể khống chế nổi một tên Hạ Nhẫn cỏn con như ta nếu như ta có ý định xấu xa gì sao?
Pakura nghe vậy lập tức lấy lại tinh thần.
Đúng a, ta là Thượng Nhẫn mà hắn mới chỉ Hạ Nhẫn đây, ta sợ cái gì?
Hắn dám động tay động chân ta liền đánh một trận liền xong đây, không có gì phải sợ.
Pakura tự mình cổ vũ lấy, nhưng nàng vốn không hề biết có một số việc một khi đã xảy ra liền không thể lấy thực lực ra để so đo.
Nữ Thượng Nhẫn một khi đã bị nam Hạ Nhẫn làm cho động tình, như vậy nàng động đậy cũng sẽ không động chứ đừng nói đến phản kháng.
10 thành thực lực sẽ chỉ thể hiện ra được 1 thành, chính là sức chịu đựng vượt xa Hạ Nhẫn bình thường, đủ để cho nam Hạ Nhẫn phải cắng răng liều mạng.
Có điều tối hôm nay Watanabe Sengoku cũng không có ý định xấu xa gì, hắn cùng Pakura đều ngủ rất yên ổn, cả hai đều cần nghỉ ngơi hồi sức chuẩn bị công việc ngày mai.
Sáng sớm đồng hồ báo thức kêu vang, Watanabe Sengoku cùng Pakura vội vàng tỉnh lại mở cửa lều vải đi ra bên ngoài quan sát.
Lúc này tất cả tấm lưới thu sương đều đã ướt đẫm, những hạt sương trĩu nặng đang liên tục rơi xuống phía dưới, mà máng nước ở dưới cùng thì đang có những dòng nước chảy về vòi thu hồi.
Pakura ánh mắt trợn lên, trong lòng tràn đầy kinh hỉ.
-Có nước, thật sự có nước. Watanabe Sengoku hắn thành công, vậy mà thật có thể thu được nước.
Pakura vội vàng kiểm tra thùng đựng nước bọn hắn chuẩn bị sẵn, thùng nước vậy mà đã tràn đầy nước, thật sự quá vui vẻ.
Pakura đại hỉ chạy về phía Watanabe Sengoku, nàng nhảy cẫng lên:
-Ha ha ha, Sengoku, chúng ta thành công, vậy mà thật sự thành công.
Chỉ cần chúng ta đem mô hình này mở rộng, làng từ nay sẽ không còn lo thiếu nước, mọi người có thể nấu ăn tắm rửa thoải mái rồi.
Tuyệt quá, ngươi đúng là thiên tài.
Watanabe Sengoku thấy vậy cũng vui mừng, hắn không ngờ kí ức của hắn vậy mà lại thật sự có thể đưa lại lợi ích thực tế cho hắn.
Hắn cầm lấy tay Pakura đang vui vẻ nói:
-Không sai, từ nay làng chúng ta liền sẽ không thiếu nước. Ước mơ giúp làng trở nên ấm no của chúng ta đã bước ra bước đầu tiên thành công.
Hai người giống như là người điên cầm tay nhau nhảy nhót một hồi, nhảy lấy nhảy lấy Watanabe Sengoku chợt dừng lại, sau đó dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Pakura.
Pakura xấu hổ rụt rụt tay lại, sắc mặt hơi ửng hồng lên.
Hắn thâm tình nói:
-Pakura, ta đã chứng minh ta là đúng, ta có thể giúp làng trở nên ấm no.
Ngươi có nguyện mơ cùng một giấc mơ với ta không?
Pakura nghe vậy cả người chấn động, nàng ngơ ngác nhìn Watanabe Sengoku.
Mơ cùng một giấc mơ với hắn?
Giúp làng trở nên ấm no, ngươi người có cơm ăn áo mặc chính là việc mà nàng nỗ lực gần hai mươi năm nay a.
Đây chẳng lẽ không phải là ước mơ của nàng, là giấc mơ của nàng?
Nếu như mơ cùng giấc mơ với hắn có thể để nó thành hiện thực, vậy nàng không ngại nằm mơ.
Hơn nữa Watanabe Sengoku là đồng đội của nàng, hai người vốn quan hệ rất thân thiết, nàng cũng không ngại.
Pakura nhẹ nhàng gần đầu một cái, Watanabe Sengoku chậm rãi đưa tay nắm lấy tay nàng, lần này Pakura không hề trốn tránh, để cho hắn cầm lấy bàn tay nhỏ của mình, cũng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.
-Tin tưởng ta, làng sẽ ở dưới sự cố gắng của hai chúng ta mà trở nên ấm no thịnh vượng.
Pakura gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng kiên định, không chút nào nghi ngờ.
Hai người quấn quít một hồi lúc này Watanabe Sengoku mới buông tay Pakura ra, hai người ăn uống tắm rửa chuẩn bị cho một ngày làm việc.
Pakura sở hữu Huyết kế giới hạn là Chước độn, nàng chỉ cần vung tay lên một cái nước lạnh liền biến nước nóng, hai người liền có nước nóng để tắm buổi sáng.
Tuy cả hai đã có ăn ý xác định tình cảm nhưng Watanabe Sengoku không hề vội vã, cả hai vẫn tách ra tắm, giữ lại không gian riêng cho nhau để dần quen thuộc sự xuất hiện của đối phương trong lòng mình.
Nước quá nhiều, nàng cùng Watanabe Sengoku dùng không hết, Pakura chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác dùng nước thoải mái như vậy.
Sau đó Watanabe Sengoku liền để cho Pakura dùng thổ độn đào một hầm đất rộng lớn, gia cố bằng tường đá làm bể chứa nước, dẫn các ống nước thu nước vào bể chứa.
Không thể không nói nhẫn thuật của ninja quá tiện lợi, một cái công trình lớn cần cả đội ngũ làm mấy ngày thậm chỉ cả tuần mới xong khi vào tay một vị ninja có thực lực mạnh mẽ chỉ cần không tới một tiếng đồng hồ liền hoàn thành.
Mấy cái này đối với Thượng Nhẫn tinh anh lâu năm như Pakura mà nói hoàn toàn chỉ là bữa ăn sáng, vô cùng đơn giản.
Nhìn Pakura tinh thần phấn chấn đứng ở tại chỗ vỗ tay nhìn công trình mình hoàn thành, hắn trong lòng âm thầm thở dài một tiếng.
Tiếp theo mới là công việc khó khăn vất vả nhất đây.
Hắn gọi Pakura tới nói:
-Pakura, tiếp theo chính là công việc khó khăn vất vả nhất. Chúng ta cần phải đào một đường hầm kéo ống dẫn nước từ đây về làng.
Vị trí này cách làng tận 5km, lúc này chỉ có thể dựa vào ngươi, ta chỉ có thể cung cấp cho ngươi một cái nhẫn thuật trợ giúp công việc đào móc của ngươi trở nên dễ dàng.
Pakura nghe vậy ngạc nhiên, nhẫn thuật gì?
Watanabe Sengoku từ trong vật tư lấy ra mấy cái bóng bay, hắn đã sớm đổ đầy nước vào bên trong, hắn nhìn Pakura nói ra:
-Nhẫn thuật này là một cái không ấn nhẫn thuật, là cấp A nhẫn thuật, ta gọi nó là Rasengan.
Tới tới tới, ngươi cầm lấy quả bóng này, ta dạy ngươi cách luyện tập nhẫn thuật này, lấy thực lực của ngươi học được nó không khó, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu.