Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 338: Đại điện bí ẩn
Thường Nguyệt nói với Cảnh Bình và Hạ Hi, vừa an ủi vừa trấn an mọi người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thường Nguyệt tươi cười đắc ý một cái liền quay lưng rời đi.
Cảnh Bình gật đầu, dù vẫn còn đau nhói bởi thương tích, trên trán rịn đầy mồ hôi, hắn vẫn quật cường không rên một tiếng, Hạ Hi thì thì thở phào một hơi đồng thời giúp Cảnh Bình xử lý v·ết t·hương ngoài da, Tử Lăng thì trầm mặc không nói gì, ánh mắt thẩn thơ nhìn .
Thường Nguyệt cười cợt đi tới rồi cũng nhìn xuống thử, thấy đó là một vực sâu thăm thẳm, nàng không khỏi nghi hoặc mà quay sang hỏi:
"Vâng."
"Tiểu thư đến rồi sao."
"..."
Khóe miệng Thường Nguyệt hơi giật giật, nhìn gương mặt đối phương từ đầu tới cuối đều chưa từng biến đổi, Thường Nguyệt cũng không biết rốt cuộc là đối phương đang nói thật hay nói đùa.
Nghĩ như vậy, Hồng Nghê liền bình thản tiếp tục đi sâu vào trong thung lũng âm u. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, đầy đầu Thường Nguyệt đều là hỏi chấm:
Chương 338: Đại điện bí ẩn
"Ồ, ngươi nói như thể đã biết ta đã tìm ra ngươi vậy."
Trong khi đó, tại tông môn, Trần Lâm đang nằm b·ất t·ỉnh trên sàn vì tinh thần hao tổn quá độ khi giúp Thường Nguyệt vượt ải trong Thiên Võ Cổ Động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tử Lăng liếc nhìn vực sâu một cái liền lạnh nhạt đáp sau đó cũng quay lưng rời đi cùng Thường Nguyệt.
"Ngươi đứng ở đây định làm gì?"
Sau khi tập hợp mọi người quay lại nơi phi chu rơi, Thường Nguyệt nhìn ra chiếc phi chu này đã vô phương cứu chữa rồi, hoàn toàn không thể tiếp tục sử dụng được nữa, vì vậy nên cân nhắc trong giây lát, nàng liền lập tức lấy ra một tấm phù truyền tin, viết nhanh vài dòng thông báo về tình hình hiện tại và gửi về tông môn để xin hỗ trợ.
"Ài..."
...
"Hừ, biết ta tới còn cố ý đứng tận đây đợi, gan ngươi cũng to đấy, giá mà tâm hồn ngươi cũng to được như vậy liền tốt."
"Tử Lăng thấy vực này khá sâu, tự hỏi nếu nhảy xuống không biết có nhặt được kỳ ngộ nào không."
"Còn sư muội ta đâu rồi, ngươi có thấy không?"
Nhưng rồi đột nhiên, Trần Lâm cảm giác chính mình như vừa đụng phải gì đó, hắn vô thức nghiêng đầu sang, đập vào mắt là một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu rọi thẳng vào mắt khiến cho Trần Lâm không khỏi nheo mắt lại.
Tại một đỉnh núi.
Trần Lâm cố gắng hết sức, nhưng rồi hắn chỉ có thể thở hổn hển, cảm giác bất lực dâng trào.
Ngay lúc Trần Lâm còn ngỡ ngàng, đột nhiên một lực đẩy mạnh mẽ thổi bay hắn ra xa khỏi tiên điện, đem hắn ném ngược trở lại vô tận hư không.
Từ trong bụi rậm, Thường Nguyệt tươi cười đi ra.
Tử Lăng điềm tĩnh đáp.
"..."
Nhìn vực sâu thăm thẩm trước mắt, trầm tư vài giây Thường Nguyệt liền quyết định từ bỏ.
Tử Lăng bình tĩnh đứng trên vách đá nhìn xuống thung lũng bên dưới, trên mặt hoàn toàn không có tí biểu cảm gì, nàng cứ tiếp tục đứng đó nhìn xuống hồi lâu cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên.
Từ đại điện đó, Trần Lâm dường cảm thấy một sức hút kỳ lạ, như thể nó đang mời gọi hắn trở lại, như thể đó vốn là nơi hắn thuộc về. Trần Lâm cất bước tiến về phía tiên điện, nhưng chưa đi được mấy bước, hắn liền cảm nhận được bước chân của hắn dần trở nên trì trệ và nặng nề, càng lại gần tiên điện, Trần Lâm càng khó khăn để nhấc chân.
Đợi cho dần thích nghi với ánh sáng mãnh liệt kia, Trần Lâm mới thấy được cảnh tượng phía trước, một đại điện trắng xóa nguy nga mà tráng lệ, lờ mờ hiện ra trong tiên khí mờ ảo.
"Dấu vết kết thúc ở đây, đối phương rất có thể đã nhảy xuống."
Đứng giữa màn đêm vô tận, Trần Lâm cảm thấy bản thân hiện tại tựa như một chiếc bè trôi nổi giữa hư không tĩnh mịch, không gian xung quanh tối đen như mực, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc.
"Ngươi đùa đấy à?"
...
"Nơi này cũng cách phân đà của tông môn không xa, đợi một lát đi tông môn sẽ gửi phi chu mới đến đón chúng ta."
Nghe tới đây, Thường Nguyệt mới chợt hiểu thì ra Tử Lăng cũng có ý định giống nàng cũng có ý định đi tìm Hồng Nghê.
"Đi về thôi, Hồng Nghê sư muội có lẽ cũng biết ngươi truy tung nên mới lựa chọn nơi này để cắt đuôi, có lẽ là có việc riêng cần làm chúng ta cũng không cần can thiệp, cùng trở về đi."
"Không có, nhưng Tử Lăng thông qua kỹ thuật truy tung của "Thiên Nhân Yểm" thì chỉ tới được đây, dấu vết sau đó đã hoàn toàn đứt đoạn."
Khi đi một đoạn nhất định, một mảnh đá vỡ nát nằm trơ trọi trên đường đi thu hút sự chú ý của nàng bởi trên mảnh đá kia có khắc một chữ.
"Minh."
Ngay lúc này, đột nhiên một giọng nói mờ mịt như có như không từ phía sau cánh cổng chợt nổi lên: "Thiên cơ... chưa tới."
Hắn đã hôn mê được một khoảng thời gian, ngay cả nhiệm vụ phát động khi Thường Nguyệt đối đầu với Minh Lão và thông báo nhận phần thưởng sau khi nhiệm vụ kết thúc cũng không làm Trần Lâm tỉnh lại, bởi hắn lúc này đang mắc kẹt trong giấc mơ của chính mình.
"Sư muội ta chủ động nhảy xuống? Ngươi thấy rồi á?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi bản thân đang bị tung bay giữa hư không và không thể tự kiềm chế, Trần Lâm cảm giác như hắn đang bị ai đó nắm lấy hai vai và lắc mạnh liên tục khiến đầu óc hắn hơi choáng váng, đồng thời, bên tai còn vang lên mấy lời nỉ non tựa như đang nói gì đó, chỉ khi cố gắng nghe kỹ thì Trần Lâm mới biết đó là đang gọi hắn.
Ở dưới vực thẩm, Hồng Nghê cảm nhận được hai người kia rời đi liền không khỏi thở phào một phen, bởi nếu bọn họ tiếp tục tìm nàng thì sẽ rất phiền, dù sao hiện tại còn có việc cần làm ở Tiêu gia nàng cũng chưa định trở về.
Hồng Nghê dùng "Chân Ngã Thuật" quét qua một lần liền phát hiện đáy vực này có điểm khác thường, đây có lẽ sẽ chính thức là cơ duyên lớn đầu tiên của nàng ở giới này để quật khởi.
Thứ ánh sáng trắng kia rực rỡ như mặt trời, xua tan đi mọi sự mờ mịt bất định, ý thức của Trần Lâm cũng dần được gột rữa khiến hắn dần dần tỉnh táo lại.
Nhìn tòa tiên điện trắng xóa kia càng lúc càng xa bản thân, Trần Lâm sau khi thử giãy dụa nhưng không có hiệu quả, hắn chỉ có thể bất lực nhìn lấy.
Khi mà Trần Lâm cuối cùng cũng khó khăn mở mắt ra, Trần Lâm mới biết trải nghiệm vừa rồi không phải mơ vì giờ đây Thường Nguyệt quả thật đang nắm lấy hai vai hắn và rung lắc dữ dội.
"Ừm, Tử Lăng đùa đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy bóng lưng tiểu thư xa dần, Cảnh Bình càng thêm cảm thấy thất vọng về bản thân, hắn đã tìm được một người chủ tốt, nhưng bi ai thây chính hắn lại không đủ tốt.
Nghe vậy, Tử Lăng liền đưa tay chỉ xuống vực rồi bình tĩnh nói:
"Haha, giỡn quài, ta mà cần người bảo vệ sao, ta thuê các ngươi là để có thêm người cho ta bảo vệ đấy, nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng c·hết sớm là được."
"Và cũng may mắn sư tỷ tốt của ta không xuống theo, nếu không thì phần cơ duyên này cũng phải chia rồi."
Để rồi đến cuối cùng, hắn chỉ có thể miễn cưỡng bước tới trước cổng tiên điện trắng xóa liền vô lực bước thêm, giờ đây Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn cánh cổng nguy nga trước mắt mà hoàn toàn không thể làm gì được.
Tại nơi này, ý thức bị hạn chế tới cực điểm, tư duy bị sương mù mờ mịt che phủ khiến Trần Lâm không thể tự ý thức được, hắn cứ thế mà trôi dạt giữa hư không như một bộ t·hi t·hể đ·ã c·hết từ lâu.
"Ừm, khi tiểu thư đến dưới chân núi Tử Lăng đã biết ngài đã tìm thấy ta."
...
"Tại sao... lại không thể tiến thêm nữa?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.