Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Quả Là Một Diễn Viên
Lúc đó, Dũng nhướng mắt, chỉ cảm thấy hơi bực mình. Đúng ra quyền được nói trước phải là Dũng. Bởi vì Dũng chính là con của nghệ sĩ Hoàng Long, người chủ duy nhất trong nhà Hoàng Long hiện tại. Hoàng Long không có vợ, chỉ có một người con là Dũng. Nếu nói ai là chủ của gia đình Hoàng Long, người có tiếng nói cao nhất trong nhà Hoàng Long vào thời điểm hiện tại, người đó phải là Dũng.
Khi đến gần chỗ phóng viên, trạng thái của Hùng lập tức biến đổi hẳn. Hắn như biến thành một người khác vậy. Quả là một diễn viên, nhập vai rất tốt.
Không gian chìm trong khói hương nghi ngút, Hùng và Dũng lặng lẽ bước đi bên cạnh nhau. Ánh mắt Hùng đượm buồn, hướng về phía chiếc bàn đặt trước l·inh c·ữu. Gương mặt Hùng trở nên hết sức khắc khổ, đôi mắt đỏ hoe, cố kìm nén những giọt nước mắt chực trào. Dáng của hắn cao gầy, bộ áo tang càng làm nổi bật vẻ tiều tụy.
Nhưng rồi, Dũng nhớ đến hệ thống Youtuber, nhớ đến số tiền một triệu đồng trong túi, nhớ đến những lời hứa hẹn về một cuộc sống mới. Một tia hy vọng nhỏ nhoi le lói bên trong hắn. Dũng quyết định, dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc. Hắn sẽ tìm hiểu về thế giới này, học hỏi những điều mới mẻ, và sử dụng hệ thống Youtuber để tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn cho chính mình.
Một phóng viên nhanh nhảu hỏi: “Bệnh tình của nghệ sĩ Hoàng Long trở nặng như thế nào, hai anh có thể cho chúng tôi biết tình hình cụ thể như thế nào được không ạ?”
Khi Dũng đang đứng bên cạnh quan tài thì một gã cao ráo bảnh tỏn, mặc áo tang, tiến về phía Dũng, gương mặt kênh kiệu của gã hất lên, nói: “Dũng, nhanh đến chỗ này có việc gấp.”
Quyết tâm đã có rồi. Hướng đi đã có rồi. Giờ thì phải tập trung tinh thần vào đám tang của người cha quá cố.
Hùng cũng là người hoạt động nghệ thuật nhưng đi một con đường hoàn toàn khác với cậu và má của mình. Hắn trở thành diễn viên rồi ca sĩ chuyên dòng nhạc trữ tình, bolero chứ không phải nghệ sĩ cải lương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa ngồi xuống, Hùng tranh quyền nói trước: “Tôi là Hùng cháu ruột của cậu Năm. Còn đây là Dũng, con… của cậu Năm. Hùng sẽ thay mặt gia đình, giải đáp những thắc mắc của các quý phóng viên.”
Ấy thế mà, Hùng lại vượt mặt Dũng, không hề nể nang gì, tranh quyền phát biểu, lại còn tự tiện nhận là mình sẽ thay mặt gia đình, giải đáp những thắc mắc của phóng viên.
Dũng siết chặt nắm tay, cố gắng trấn tĩnh lại. Hắn tự nhủ phải chấp nhận sự thật này, phải tìm cách sống sót trong thế giới xa lạ này. Nhưng làm như thế nào? Hiện tại hắn không biết làm như thế nào cả. Một cảm giác lạc lõng, bơ vơ dâng lên trong lòng Dũng, khiến hắn chỉ muốn thu mình vào một góc nào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hùng khóc càng dữ dội hơn, nước mắt chảy giàn giụa: “Cậu không nói được, cậu ghi vào tờ giấy cho anh Dũng xem. Cậu viết là ba muốn về, cho ba gặp Hùng, ba muốn về, ở đây ghê lắm. Những nét chữ nghuệch ngoạc của cậu. Nên mới thấy là… những giây phút cuối cuộc đời của cậu… Hùng cũng rất là vui… khi mà… cậu còn viết được tên Hùng…”
Gã vừa gọi Dũng với thái độ kẻ cả đó là Lê Tuấn Hùng, con trai của cô Sáu. Hùng phải gọi Dũng là anh mới đúng tôn ti trên dưới, nhưng xem ra, gã em họ này có tính cách vô cùng ngạo ngược.
Dũng chau mày, chậm rãi bước theo Hùng.
Chương 3: Quả Là Một Diễn Viên
Gương mặt Hùng đượm buồn, thể hiện một nỗi xót xa khôn tả: “Nếu nói về bệnh nặng của cậu… thì cậu phát hiện bệnh từ năm 2011. Cậu bị bệnh đại tràng. Cậu mổ đại tràng xong là sức khỏe hồi phục.”
Thời gian dần trôi, trời ngả dần về chiều, khách đến viếng t·ang l·ễ của nghệ sĩ Hoàng Long vẫn rất đông, không hề có dấu hiệu giảm sút. Trời càng tối thì người đến càng đông hơn chứ không hề ít đi.
Dũng ở bên cạnh, bị cảm xúc đau thương của Hùng l·ây n·hiễm mà cũng cảm thấy xúc động. Dũng mặc bộ đồ tang truyền thống, gương mặt thất thần. Cả hai chậm rãi tiến đến chiếc bàn, ngồi xuống cái ghế, gần đó có đặt di ảnh n·gười đ·ã k·huất. Trên bàn, những chiếc điện thoại ghi âm được đặt sẵn. Xung quanh hai người, có hàng chục phóng viên đứng vây quanh để quay phim chụp hình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt Hùng nhăn lại, ánh mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, đưa tay lên, chỉ chỉ vào phần bên cạnh cổ của mình: “Nhưng cuối năm 2015 thì cậu phát hiện một cái hạch ở phần cổ. Tới lúc này, cậu đi khám thì bác sĩ nói là cậu đã tới tình trạng xấu rồi. Bác sĩ có nói với gia đình như vậy. Sự kiên cường của cậu, động lực của cậu lớn lắm. Cậu phải khỏe, cậu sẽ là người đưa đò của con. Cậu sẽ đi hát. Cậu sẽ hát lại. Căn bệnh này làm cậu đau đớn lắm. Cậu vượt qua, cậu nghị lực…”
Hùng dừng lại, mắt liếc nhìn xa xăm, đặt một tay lên giữa phần ngực, nhấn nhấn vào, chầm chậm nói: “Đến năm 2014 thì cậu bị khối u ở đây, nó hành cậu, lại một lần nữa, cậu phải phẫu thuật ở chỗ này. Đến năm 2015 thì cậu ở nhà, cậu khỏe khoắn lắm. Cậu gọi điện cho gia đình đồ này nọ, cậu hỏi thăm đồ này nọ, nhiều lắm. Và lúc đó, cậu rất là khỏe khoắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở chữ “con” Hùng cố ý khựng lại, ngắt quãng, lộ vẻ như muốn nói gì đó, rồi chợt nhớ ra, lại không nói nữa. Đây chính là thâm ý của hắn, để mở đầu cho một chuỗi sự kiện phía sau. Chữ “con” này, cũng là phát pháo đầu tiên mà Hùng khai màn để nhắm vào Dũng.
Dũng thoáng nhíu mày nhìn gã vừa nói với mình. Mặc dù hai người bằng tuổi nhau, nhưng đúng ra gã đó phải gọi là anh Dũng, chứ không phải nói kiểu trống không như thế được. Bởi vì vai vế của gã đó là em họ của Dũng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt Hùng trở nên đỏ lựng, nước mắt đong đầy tròng mắt, tiếng nói ngắt quãng, những tiếng nói nghẹn nghẹn, cố gắng lắm mới có thể phát ra: “Vào khoảng thời gian gần cuối… cậu không nói được, cậu chỉ có thể viết, những chữ viết nguệch ngoạc… cậu ở bệnh viện… cậu không có muốn là đem cậu về nhà… cậu thường viết cho Hùng… cậu thương Hùng lắm… cậu phải thở ô xy… nếu đem cậu về nhà nằm thì không được… Hùng cũng muốn làm theo ý cậu… ở trong nhà này, cậu rất thương Hùng… bác sĩ không cho… Hùng luôn thương cậu… nhưng mà cuối cùng thì…”
Nghệ sĩ Hoàng Long có sáu người anh em, ông đứng thứ năm, trong nhà thường gọi là cậu Năm. Kế cậu Năm là cô Sáu, Nguyễn Mỹ Tuyết, kế tiếp là người em trai út, thường gọi là chú Bảy, Nguyễn Thành Đạt.
Trong đầu Dũng, mớ cảm xúc hỗn loạn cuộn trào. Nỗi sợ hãi trước c·ái c·hết, sự bàng hoàng trước sự thật mình đang ở trong một thân xác khác, sự trống rỗng khi không biết phải làm gì tiếp theo. Hắn nhớ nhà, nhớ chiếc máy tính quen thuộc, nhớ những bình luận vui vẻ của người xem trên kênh Youtube của mình. Tất cả những điều thân thuộc ấy giờ chỉ còn là quá khứ xa xôi.
Rất may, Dũng là phận làm con, nên chỉ phải đứng bên cạnh quan tài, không cần đi đâu cả. Mọi việc quán xuyến cho đám tang, đã có người trong gia đình lo lắng hết.
Một âm mưu bẩn tưởi đang dần được lộ ra, sóng gió gia tộc sắp ập đến với Dũng, mà Dũng vẫn ngu ngơ không hề hay biết.
“Có việc gì vậy Hùng?” Mặc dù Dũng cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn cố gạt sang một bên, cất tiếng hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.