Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Thùng Phúng Điếu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Thùng Phúng Điếu


Dũng bèn kiểm tra bằng cách lấy một quyển sách ra đọc, tự thấy mình có thể nhớ nhanh hơn trước đây. Có thứ đồ chơi này, sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều trong việc học tập và nghiên cứu.

“Thể lực: 27”

Bảng điểm kỹ năng lập tức thay đổi:

“Chiều cao: 1m72.”

Dưới ánh đèn le lói, những tờ tiền đủ màu sắc hiện ra trước mắt bà Tuyết, như mời gọi, như thôi thúc. Bà ta nuốt khan, lấy ra một chiếc túi vải đen đã chuẩn bị sẵn. Hai tay run rẩy, bà Tuyết bắt đầu vơ vội từng nắm tiền lớn, nhét đầy vào túi. Mồ hôi lấm tấm trên trán, bà Tuyết liên tục đưa mắt nhìn xung quanh, sợ có ai đó bất ngờ xuất hiện.

“Bà ấy làm gì giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?” Dũng thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc.

“Trí nhớ: 37”

“Đinh, nhiệm vụ mới của ký chủ là đăng video đầu tiên lên kênh Youtube.”

Dũng vươn vai một cái, bước khỏi giường, đi xuống dưới nhà để đi vệ sinh. Đồng hồ trên tường điểm 2 giờ 18 phút sáng. Căn nhà vẫn còn những tiếng tụng kinh gõ mõ từ cái máy phát thanh, cùng với những tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ cổ.

“Tại… tại ban ngày bận quá. Anh thấy đó, em bận suốt từ sáng tới tối khuya, lo ma chay đám tang cơm nước khách khứa này nọ. Em có rảnh lúc nào đâu. Tới giờ mới rảnh để đếm tiền nè.” Bà Tuyết liến thoắng đáp.

“Đinh, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tạo kênh Youtube.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cân nặng: 63 kg.”

Phải đợi có tiền mới được. Bây giờ Dũng rất nghèo.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Dũng thấy bà Tuyết rón rén lấy chìa khóa, mở cửa một căn phòng nhỏ, sau đó tiến đến chiếc thùng phúng điếu lớn đặt ở trong góc căn phòng. Hành động của bà Tuyết nhanh gọn và thuần thục, như thể đã được lên kế hoạch từ trước.

“Giới tính: Nam.”

“Thông minh: 38”

Video đầu tiên thì Dũng chưa có, hắn đợi lúc nào rảnh, sẽ nhờ người quay phim cho hắn làm video hấp dẫn một chút. Hiện tại hắn chưa mua được các công cụ hỗ trợ quay phim, do đó còn cập rập trong việc quay video. Có lẽ hẵn phải quay bằng cái điện thoại đỡ vậy.

“Sức mạnh: 31”

“Hồi phục: 28”

“Mở bảng thuộc tính.” Dũng lập tức hô lên trong đầu mình không chút do dự.

“Thông minh: 36”

“Thức tỉnh: 90”

Cuối cùng, Dũng nhấp vào nút "Lưu thay đổi" để hoàn tất quá trình tạo kênh. Một cảm giác phấn khởi dâng trào trong lòng hắn. Dũng đã chính thức có một kênh YouTube của riêng mình, một không gian ảo để hắn thể hiện bản thân, chia sẻ niềm đam mê và kết nối với cộng đồng.

Nội việc cắt ảnh người khỏi phông màn thôi là đã mệt mỏi rồi. Sau đó còn phải tạo hình ảnh sáng đẹp, màu mè, bóng bẩy, thêm khung, thêm viền. Ôi thôi, đủ các bước để có được một tấm ảnh bìa đẹp. Không phải là chuyện đơn giản.

“Ký chủ có thể hô lên trong đầu mở bảng thuộc tính, để cộng điểm cho những thuộc tính của mình.” Hệ thống đáp.

Khi Dũng tới cầu thang, định bước xuống thì khựng lại. Một bóng đen lom khom dưới ánh đèn mờ ảo khiến hắn tò mò. Nheo mắt nhìn kỹ, Dũng nhận ra đó là bà Tuyết, mẹ của Hùng, em gái của ba Hoàng Long.

Dũng nghĩ một hồi, bèn cộng 8 điểm vào kỹ năng trí nhớ và 2 điểm vào kỹ năng thông minh. Cái hắn cần bây giờ là hai kỹ năng trí nhớ và thông minh của mình trở nên vượt trội. Những kỹ năng kia để từ từ cộng điểm vào sau cũng được.

Khi ấy, Dũng chợt thấy một bóng người nữa đang tiến đến gần căn phòng nhỏ, lén quan sát bà Tuyết. Người ấy chính là ba nuôi Xuân Phương.

“Kháng bệnh: 32”

Điểm hệ thống còn dư: 10

Chương 7: Thùng Phúng Điếu

Hoàn thành các bước trên, Dũng được chuyển đến trang quản lý kênh. Tại đây, hắn có thể tùy chỉnh giao diện kênh, thêm các phần giới thiệu, liên kết mạng xã hội và bắt đầu tải lên video đầu tiên.

“Quốc tịch: Đại Nam.”

Bà Tuyết giật nảy mình, nhìn lại, mới thấy người vừa cất tiếng hỏi chính là ông Phương: “Em… em không làm gì cả.”

“Thức tỉnh: 90”

Thì ra không chỉ có một mình Dũng phát hiện ra hành động mờ ám của bà Tuyết, mà còn có cả ông Phương nữa.

“Hồi phục: 28”

Sau hồi lâu tạo ảnh bìa và ảnh đại diện bằng phần mềm Photoshop, Dũng cũng tự tạo cho mình được hai tấm hình ưng ý, mà không phải đi thuê mướn thợ sửa ảnh chuyên nghiệp gì cả.

“Thể lực: 27”

Dũng nhìn bảng điểm hệ thống, thấy điểm thức tỉnh của mình vượt trội hơn những điểm số khác. Điểm thức tỉnh là 90 điểm. Có lẽ nhờ đó mà Dũng không thấy buồn ngủ mấy. Mặc dù bây giờ đã hơn một giờ sáng nhưng hắn không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ.

“Kháng bệnh: 32”

“Trí nhớ: 29”

Điểm hệ thống còn dư: 0

Dũng hết sức hí hửng, được tiền lì xì, ai mà không mừng cơ chứ.

“Đinh, ký chủ được tặng 10 điểm hệ thống.”

Những đồng tiền lẻ rơi lả tả xuống sàn, bà Tuyết vội vã nhặt lên không sót đồng nào. Chỉ trong chốc lát, chiếc thùng phúng điếu đã trống trơn.

Ông Phương hừ một tiếng, bảo: “Mày đừng có tào lao với tao. Chuyện đếm tiền phúng điếu, không phải là chuyện nhỏ. Muốn đếm tiền thì phải có ba, bốn người cùng mở thùng tiền, rồi cùng đếm số tiền, ghi vào sổ. Viết danh sách những người đã từng bỏ tiền cho mình, để sau này mình đi trả nghĩa lại cho họ. Đếm tiền xong phải ký tên vào để xác nhận tổng số tiền. Ai đời có mỗi mình mày mở thùng tiền giữa đêm hôm khuya khoắt rồi mang lên đếm. Mày già bằng này tuổi rồi mà không biết những điều cơ bản đó hả?”

Sờ sờ vào túi quần, Dũng thọc tay vào túi, lấy ra hai tờ 500.000 đồng bóng loáng. Quả thực là tiền của hệ thống tặng trong gói quà tân thủ vẫn còn đây.

“Đinh, ký chủ hoàn thành nhiệm vụ mới, sẽ được tặng 10 điểm hệ thống.”

Những kỹ năng chỉnh sửa hình ảnh đã được Dũng luyện tập thành thạo trong kiếp trước. Đến thế giới này, hắn chỉ việc mang ra dùng. Không cần phải mò mẫm những bước cơ bản nữa.

Dũng thận trọng nép mình ở một góc khuất mà bà Tuyết không thấy được, theo dõi từng cử chỉ hành động của người em gái của ba mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bấy giờ, ánh mắt bà Tuyết đảo qua lại như thể sợ bị ai đó bắt gặp. Bà ta khẽ khàng đặt tay lên nắp thùng, ngón tay run run lần theo đường viền. Bà ta thọc chìa khóa vào ổ khóa mở thùng. Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên khi bà ta nhấc nắp thùng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà Tuyết vội vàng cột chặt miệng túi, vừa dự định đi lên lầu, thì có một giọng nói vang lên: “Tuyết, mày làm gì giữa đêm hôm khuya lắc khuya lơ vậy hả?”

Đây chính là sự thần kỳ của hệ thống chăng?

Dũng dành ra thời gian lướt sơ qua các tính năng và công cụ hỗ trợ của YouTube để tối ưu hóa kênh của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Họ và tên: Nguyễn Tuấn Dũng.”

“Tuổi: 25 tuổi.”

Bấy giờ, Dũng cảm thấy bộ não mình như có luồng điện xẹt qua rất nhanh. Khả năng ghi nhớ và hoạt động bộ não cũng tăng lên.

“Cái này… à…” Bà Tuyết nhìn vào cái túi, liền nói: “Cái này là em mang đi đếm tiền ấy mà. Không có gì đâu anh Phương. Anh đi ngủ đi, có gì để em lo cho, chuyện nhỏ thôi mà.”

“Đếm tiền? Đếm tiền gì giờ này? Mày cũng rảnh quá hả?” Ông Phương híp mắt, nghiêng đầu nói.

Còn nhớ ở kiếp trước, việc tự học tự mày mò vọc vạch các thao tác chỉnh sửa hình ảnh trên Photoshop đã ngốn của Dũng rất nhiều thời gian.

“Mày không làm gì? Vậy cái túi mày đang cầm là cái gì?” Ông Phương nhìn chằm chằm vào cái túi ở trên tay bà Tuyết.

Ngay lúc ấy, trong đầu của Dũng hiện ra một bảng thuộc tính như sau:

“Nhanh nhẹn: 20”

Dũng nghe thấy thế, liền hỏi: “Hệ thống, tao hoàn thành nhiệm vụ rồi hả? Bây giờ tao phải làm gì tiếp theo?”

Âm thanh của hệ thống vang lên đinh đinh đinh liên tiếp trong đầu của Dũng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhanh nhẹn: 20”

Kỹ năng

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Thùng Phúng Điếu