Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Cần Phải Có Đồng Minh
Tuy nhiên, người đối diện là ông Phương thì bà Tuyết lại không dám làm vậy.
Dũng biết ông Phương ngoài việc là một người trọng tình trọng nghĩa, thì ông còn là một người rất thông minh và sắc sảo. Khả năng quan sát và những cái nhìn của ông luôn rất đúng trọng tâm. Mời ông Phương làm quân sư cho mình là sự lựa chọn rất đúng đắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông nhíu mày, nói tiếp: “Không, không chỉ ở góc phòng có thùng phúng điếu. Mà phải đặt camera ở nhiều nơi trong căn nhà. Có lẽ là phải dùng kế trong thực có hư, trong hư có thực. Trong căn nhà chưa có chỗ nào có camera. Con cần phải lắp camera lộ thiên ở phòng khách và phòng ăn. Để chứng tỏ là mình có lắp camera. Nhưng con phải mua thêm camera loại nhỏ, giấu kín, lắp ở một số nơi mà nó không hề hay biết.”
Bà Tuyết cò cừa một hồi, không muốn mở thùng tiền, mà bị ông Phương ép quá, cũng phải mở thùng tiền ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đó là… do cái túi nhỏ quá, không mang đi đủ đó anh. Em định… định đếm xong, lại xuống lấy lên đếm tiếp.” Bà Tuyết đảo mắt, đáp.
“Đêm hôm qua, con đã thấy cảnh cô Sáu và ba ở chỗ thùng phúng điếu.” Dũng nói thẳng, không hề vòng vo tam quốc, tình cảm giữa hai ba con nuôi của bọn họ đã không còn gì phải nghi kỵ để mà nói gần nói xa gì nữa rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông Phương gật gù: “Vậy là con cũng đã thấy rồi. Con tính thế nào?”
“Làm chuyện ruồi bu, đi, muốn đếm tiền hả? Đi, đi với tao đi đếm tiền. Để tao gọi thêm người nữa.” Ông Phương cầm nguyên thùng phúng điếu đi trước, bà Tuyết lẽo đẽo theo sau.
Dũng vẫn thế, vẫn đứng bên cạnh quan tai của nghệ sĩ Hoàng Long, cúi đầu tạ lễ những người đến viếng ba của mình.
Mẹ con bà Tuyết và tên Hùng tham lam nham hiểm nhà này, đang tìm mọi cách để bòn rút ba Hoàng Long, y như những gì mà bọn họ đã từng làm trong quá khứ. Kể cả khi ông c·h·ế·t, bọn chúng cũng không tha cho ông.
Tuy ông Phương không phải là người trong gia tộc Nguyễn Tuấn, nhưng mà ông là tri âm tri kỷ, đắp chung chăn ngủ chung giường với nghệ sĩ Hoàng Long từ thuở thanh niên tới giờ, suốt mấy chục năm trời tâm đầu ý hợp. Tiếng nói của ông Phương cũng rất có trọng lượng trong nhà này.
Dũng đứng yên lặng một lúc, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ về những gì vừa chứng kiến. Hắn không thể tin nổi bà Tuyết lại có thể làm một việc khốn nạn đến như vậy. Số tiền phúng điếu đó là tấm lòng của mọi người dành cho ba Hoàng Long, vậy mà bà ta lại ngang nhiên lấy đi.
Bóng dáng hai người khuất dần sau cầu thang. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian, như thể chính căn nhà cũng đang kinh hoàng trước hành động xấu xa của bà ấy.
Dũng suy nghĩ một hồi, vẫn không biết phải làm gì cho phải. Hắn đành bí mật ghi nhớ toàn bộ sự việc.
Dòng người đông đúc đến viếng chật cứng hết nhà nghệ sĩ Hoàng Long. Phải đến giữa trưa, Dũng mới có thể lựa chọn khoảng thời gian nghỉ ngơi, liền kéo ông Phương vào phòng của mình để nói chuyện.
Bà Sáu Mỹ Tuyết thì khỏi phải nói. Còn chú Bảy Thành Đạt thì hắn cảm nhận có một sự xa cách nào đó, mà hắn không thể giải thích được. Tuy chú Bảy chưa bao giờ đánh đập hay mắng chửi Dũng từ nhỏ đến lớn, nhưng mà Dũng có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt cố hữu trong con người của chú Bảy đối với hắn.
Dũng lắc đầu: “Con cũng chưa biết, con đang muốn hỏi ý kiến của ba đây.”
“Thông cảm cái gì? Muốn đếm tiền thì tao gọi thêm người tới đếm.” Ông Phương lừ mắt, tiến tới chỗ thùng tiền, nói: “Mày mở thùng tiền ra cho tao coi.”
Nếu nói bà Tuyết còn ngán ai nhất trong nhà, thì chỉ có mỗi ông Phương mà thôi. Bởi vì ông Phương hiểu biết mọi chuyện trong nhà. Tật xấu hay những điểm yếu của ai ở trong nhà, ông đều biết hết.
Dũng nín thở, tim đập thình thịch. Hắn nép mình vào một góc khuất, không dám hó hé sợ bị phát hiện. Sau khi vét sạch thùng phúng điếu, bà Tuyết vội vã chạy lên lầu, biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Chương 8: Cần Phải Có Đồng Minh (đọc tại Qidian-VP.com)
Một mình hắn thì không thể đối chọi lại được với mẹ con nham hiểm bà Sáu và tên Hùng. Hắn cần có thêm đồng minh. Người đồng minh thân cận nhất mà hắn nghĩ đến đầu tiên, không ai khác chính là ông Phương, ba nuôi của hắn.
Nếu làm ầm lên thì cũng chỉ làm xấu mặt gia đình. Hoặc bà ấy có thể nói là mang tiền đi đếm, giống như là vừa trả lời ông Phương vậy, chứ không có ý gì cả. Bởi vì hiện tại, mọi chuyện tang gia trong nhà đều do mẹ con bà Sáu quán xuyến.
Trong dòng họ Nguyễn này, ở hàng người lớn, ngoại trừ ba Hoàng Long ra, chỉ có ba nuôi Xuân Phương là người yêu thương hắn thật lòng thật ý nhất.
“Trước tiên, ba nghĩ con phải lắp đặt một chiếc camera nhỏ giấu kín trong góc phòng, nơi nó thường lén lút mở thùng phúng điếu. Nếu nó dám lặp lại hành động đó một lần nữa. Ba sẽ cho nó biết mặt.” Từ “nó” của ông Phương ở đây là chỉ bà Tuyết, ông Phương đã coi khinh người em gái của tri kỷ Hoàng Long từ rất lâu rồi, những chiêu trò của bà Tuyết trong quá khứ luôn khiến cho ông phải khinh bỉ tận trong xương tủy.
Bà Tuyết là một người cực kỳ dữ dằn. Ngoại trừ nghệ sĩ Hoàng Long được bà nịnh nọt ton hót ra thì những người khác trong nhà đều bị bà chửi bới, thậm chị là đánh mắng không chút nương tay. Nếu không phải là ông Phương, đổi lại là người khác, đã bị bà chửi xối máu c·h·ó lên đầu, chửi để át đi hành động mờ ám của bà.
Trước kia, khi nghệ sĩ Hoàng Long còn sống thì tiếng nói của ông là lớn nhất. Ai ở trong gia tộc cũng phải nghe ông. Ba Hoàng Long mất, bây giờ trong gia tộc, tiếng nói của bà Sáu Tuyết là lớn nhất. Chú Bảy Đạt cũng phải nghe theo lời của bà Sáu Tuyết.
Từ hồi xưa, ông Phương đã rất thích xem phim Tam Quốc Diễn Nghĩa. Ông xem đi xem lại mấy lần. Người mà ông hâm mộ nhất là Quan Vân Trường. Trên avatar facebook của ông đặt luôn hình Quan Vân Trường. Ông còn lưu lại hình ảnh mình diễn vai Quan Vân Trường trong một vở cải lương và đặt làm hình nền trên facebook.
Thóp của bà Tuyết, ông Phương nắm được không ít. Ông Phương biết mọi chuyện thâm cung bí sử của bà Tuyết. Bà Tuyết không thể nói vớ vẩn qua loa hòng lừa gạt qua mặt ông Phương được. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái này… cái này… em gấp quá đó mà… mong anh thông cảm…” Bà Tuyết toát mồ hôi hột, lắp bắp nói.
Sáng ngày hôm sau, đám tang vẫn tiếp diễn như thường lệ. Nhờ vào kỹ năng thức tỉnh đạt tới 90 mà Dũng vẫn tỉnh như sáo, không hề có dấu hiệu buồn ngủ, ngái ngủ gì cả. Cơ thể vẫn khỏe mạnh như vâm, không xuất hiện hiện tượng đuối sức, mặc dù đêm qua Dũng đã thức rất khuya, thời gian ngủ rất ít.
Dũng lặng lẽ đi về phòng mình. Hắn phải tìm cách vạch trần hành động của bà Tuyết. Hắn suy nghĩ kỹ càng, biết rằng cần bằng chứng cụ thể để chứng minh những gì mình đã thấy. Với trí nhớ và sự thông minh được tăng cường thêm từ hệ thống Youtuber, hắn nghĩ rằng mình phải lập kế hoạch một cách hết sức cẩn thận.
Một cơn giận sôi sục dâng lên trong lòng Dũng. Hắn quyết định phải làm gì đó để vạch trần bộ mặt thật của bà Tuyết. Nhưng làm thế nào đây? Dũng biết nếu nói ra, chắc chắn sẽ không ai tin hắn. Bà Tuyết luôn tỏ ra là một người mẹ hiền thảo, một người em gái biết điều, trước mặt mọi người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.