Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Đánh c·h·ó, c·h·ó mách chủ

Chương 14: Đánh c·h·ó, c·h·ó mách chủ


Hai người kia cũng biết, vội tránh sang một bên xem. Cậu đi đến, tay cầm thanh kiếm đã theo cậu rất lâu. Thanh Vân tay cầm thanh kiếm, miệng chê cười:

- Phàm phẩm thôi mà cũng dám lấy ra so kiếm sao?

- Phàm phẩm chẳng sao, cành cây hay ngọn cỏ cũng có thể làm kiếm!

Cậu dõng dạc nói.

- Hay cho cành cây ngọn cỏ cũng có thể làm kiếm, xem chiêu.

Nàng nói xong, lao về phía Bình An.

Nói là lao về phía cậu nhưng thân thủ của nàng thanh thoát nhẹ nhàng tựa như cánh hoa bay trong gió. Nhưng khi kiếm chạm kiếm thì lại cứng rắn và nặng nề vô cùng.

Cậu khổ sở đỡ kiếm, nhanh cũng quen với nhịp điệu của Thanh Vân. Cậu lùi về sau vài bước.

- Nhất bước củng cố, nhị bước khai kiếm, tam bước g·i·ế·t người!

Cậu nhẩm trong miệng rồi bước ba bước về phía Thanh Vân.

Bước đầu tiên bước xuống khiến cho mặt sân chỗ chân cậu giẫm có vài vết nứt, bước thứ hai không thấy vết nứt nữa nhưng lại có cảm giác nhẹ nhàng và thanh kiếm của cậu vung lên, bước thứ ba vừa đúng bước gần đến chỗ Thanh Vân.

Ba bước nhanh chóng chỉ trong một cái chớp mắt, cậu vung kiếm chém ngang nhưng Thanh Vân đã tránh đi được, nàng xoay người đá vào bụng của cậu, văng ra xa.

- Tam Bước Sát, ngươi lại có thể học được bộ kiếm pháp khó học này. Khá khen cho ngươi đấy.

Thanh Vân thu kiếm lại, khen ngợi cậu, miệng khẽ cười.

Cậu chỉ gãi đầu cười. Hai người kia cũng chung số phận bị đá bay ra xa như cậu, riêng chỉ có Diệp Bất Thiên là trụ lâu hơn một chút. Đánh xong ba người, Thanh Vân cho ba người tự học tự cảm ngộ rồi đi vào trong.

Giờ ở đấy chỉ có ba người cậu, Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi.

- Đoàn huynh, huynh có cách luyện tập nào nữa không? Ba người chúng ta thay phiên nhau đọ kiếm cũng khá chán.

Diệp Bất Thiên nằm trên đất, nhìn lên bầu trời hỏi cậu.

Cậu nhìn xung quanh, đầu nhảy số.

- Có, nhưng không biết hai người dám không.

- Có sao?

Cậu cười, hai người kia hiếu kỳ hỏi.

- Cái huynh nói là đây sao?

- Sư huynh nhìn vậy nhưng ác độc hơn cả Thánh nữ kia nữa!

- Im lặng nào, ta cũng như mấy người thôi.

Hai người Đoàn Bình An và Diệp Bất Thiên đang đứng trên một cái tảng đá lớn, nước từ thác đổ ầm ầm xuống đầu hai người. Cậu và Diệp Bất Thiên thì cởi trần, còn Trần sư muội thì ngồi một bên cỗ vũ.

Các cơ bắp của hai người không ngừng gồng lên chống đỡ sức ép từ nước chảy xuống, thả lỏng một khắc thôi cũng đủ để người bị cuốn theo dòng nước.

- Sư huynh, huynh nghĩ ra cách tra tấn này hay đấy, mai mốt ta trưởng thành...thì có thể dùng cách này tra tấn người khác.

Diệp Bất Thiên hai tay nắm chặt lại, gồng mình, vừa nói vừa thở.

- Tra tấn cái đầu ngươi, cách này dùng để luyện sức ép cho cơ bắp, à phải la lớn lên, chỉ có thế mới biết ngươi chưa ngất, ha ha.

Cậu cũng như Diệp Bất Thiên kia, khác cái cười ha hả.

Trụ cũng gần nửa tiếng, hai người nằm co ro trên đất, còn Trần Kim Nhi thì hiếu kỳ thử nhưng chỉ được vài chục giây thì bị cuốn đi, cũng nằm đấy.

- Lạnh...lạnh quá.

Diệp Bất Thiên người run rẩy.

- Lạnh cái gì, nhanh lên đây ngồi.

Cậu đang ngồi kế đống lửa mới nhóm, thư thái nướng cá.

Diệp Bất Thiên ngồi dậy, lại gần đống lửa, áp sát vào dù lửa rất nóng. Khuôn mặt xanh ngắt hồng hào trở lại.

Hai người ngồi ăn cá nướng của cậu, ai cũng tấm tắc khen ngon. Ba người đang ngồi ăn cá thì một giọng nói cất lên:

- Tìm thấy ngươi rồi, tên Đoàn Bình An kia!

Ba người cùng quay đầu về hướng giọng nói kia phát ra, là tên Cổ Nguyên Thành kia, phía sau còn có một người nữa.

- Bị ta đánh chưa sợ hay sao mà còn kêu hỗ trợ đến nữa?

Cậu thư thái nướng cá, chẳng mấy quan tâm đến.

- Ngươi...

- Được rồi, ngươi là Đoàn Bình An đúng không? Cổ Nguyên Thành là đệ đệ của ta, ngươi đánh nó cũng như đánh ta.

Tên Cổ Nguyên Thành kia định nói nhưng người phía sau chen ngang lời nói của hắn.

- Ô, đấu võ đài vốn để giao lưu sức mạnh, không lẽ lên đó đấu võ mồm? Ngươi thân là sư huynh của tên đó mà lại bị mấy chuyện vặt vãnh này?

Cậu bỏ cái xiên cá nướng xuống, đứng dậy nói.

- Thì sao? Ngươi đánh nó, ta đánh ngươi!

Tên sư huynh kia dường như không giữ được bình tĩnh.

- Nhìn y phục và dáng vóc thư sinh mà lại chấp chuyện này? Hầy...

Cậu mỉa mai.

Tên sư huynh kia không nói nữa, rút ra hai con dao găm, phóng về phía cậu.

- Ta đánh c·h·ó, c·h·ó mách chủ, chủ đánh ta, ta đánh chủ. Suy đi nghĩ lại việc ta đánh chủ cũng không khác mấy khi ta đánh c·h·ó. Ha ha ha.

Cậu cười thống khoái.

Né hai con dao găm kia, cậu phi tới chỗ tên sư huynh, một quyền vào mặt hắn, quay người đá bay tên Cổ Nguyên Thành kia ra xa. Cậu nhấc cổ áo tên sư huynh kia lên, giáng thêm vài quyền nữa. Giờ nếu so về quyền cước thì cậu có đến chín phần tự tin.

- Ta không đánh người vô danh, xưng tên ngươi ra đi!

Cậu giáng vài quyền xong hất hắn ra vài bước.

- Ta nói cho ngươi biết, ta là đệ nhất thiên tài ở đây, Vương Phong Hầu!

Hắn ôm mặt, mũi và miệng dính đầy máu nói.

- Ta nhổ, đệ nhất thiên tài cái gì? Đệ nhất thiên tai thì ta còn tin, tưởng chủ thế nào, hóa ra chỉ hơn một con c·h·ó của nó. Ha ha ha.

Cậu nhổ một bãi nước bọt, cười to, Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi đứng đấy cũng cười theo.

Quá mất mặt mũi, Vương Phong Hầu vận sức, tụ linh khí ở hai bàn tay. Từ nhỏ bằng một hạt bụi từ từ lớn dần lớn dần, cho đến khi to bằng cả bàn tay cậu.

- Ha ha ha, xem chiêu thức tạo nên danh hiệu của ta đây!

Vương Phong Hầu cười lớn.

- Hả, xong rồi sao? Nãy giờ ta tưởng ngươi đang sợ bất động rồi chứ?

Cậu đang ngồi đó nướng cá.

Tên Vương Phong Hầu kia vận chiêu mạnh như thế nào nhưng mànãy giờ trôi qua đã gần mười phút, đến tên Cổ Nguyên Thành kia cũng tỉnh dậy rồi chuồng đi. Giờ chỉ mình hắn đứng đấy.

- Xem chiêu!

Hai quả cầu từ tay hắn bắn về phía cậu, tuy vận chiêu hơi lâu nhưng sức công phá thật không thể ngờ đến, chỉ nghe một tiếng "uỳnh" xung quanh bị tàn phá, cũng khiến cậu suýt bị hủy đi lớp giáp của mình.

- Tên này không nhây được, lúc nãy không huy động kịp bộ giáp này thì chắc cũng mất vài miếng thịt!

Cậu thầm nghĩ.

- Này, chỉ vậy thôi?

Bên trong thì hơi e sợ nhưng bên ngoài thì chẳng hiện ra tí sợ hãi nào.

Cậu phóng về phía Vương Phong Hầu kia, hai chân đá vào bụng hắn, lấy đà bật lên, hai tay nắm lấy hai tay của hắn, quay hắn vài vòng rồi buông tay ra, hắn bị lực quán tính văng đi rất xa.

Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi đã nhanh tránh ra rất xa, nhìn thấy hai cái hố lớn, ba người bất giác lạnh sống lưng.

- Đoàn...Bình...An!

Một giọng nữ quen thuộc.

- Ha...ha...là Thanh Vân Thánh nữ đây mà...

Cậu từ từ quay người lại, run rẩy nói.

- Ngươi thật biết gây rắc rối đấy, chấn động lớn đến như vậy, ta cố tình không quản nhưng không phải mấy tên trưởng lão kia không quản, ngươi đấy, giờ thì hay rồi, hai cái hố to chấn kinh như vây...hừ...hừ...không phạt không được, ngày mai gánh đất lấp hai cái hố lớn này, không xong biết tay của bổn nương...

Thanh Vân véo tai của cậu, lớn giọng mắng mặc cho cậu miệng kêu "ta vô tội" với "đau, đau".

Hai người kia tuy không bị liên lụy nhưng cũng bị Thanh Vân lườm một cái khiến hai người cũng sợ đến bất động. Cậu đứng đấy thở dài, vẫy tay ra hiệu cho hai người kia đi về, còn mình thì đứng đấy suy nghĩ.

- Hai cái hố lớn này một mình gánh cho một năm thì chắc chỉ được một hố, có thể dùng Khống Vật Thuật không? Thôi, phải làm mới biết, suy nghĩ chi nhiều.

Cậu lên kế hoạch.

Sắc trời lúc chạng vạng một màu cam tuyệt đẹp, mặt trời xuống dần, xuống dần, các ngôi sao cũng từ từ hiện lên, sắc trời đẹp, không gian yên tĩnh có thể động lòng vài thi sĩ làm thơ.

Chợt mặt đất rung chuyển, "uỳnh uỳnh uỳnh" âm thanh liên tục phát ra cứ như động đất, một tảng đất to lớn lơ lửng trên không hiện ra, được mắc bởi vô số đường sáng như sợi dây, phía trên có một pháp trận nhỏ, phía dưới thì một bóng hình đang bật nhảy, là Đoàn Bình An.

Cậu nhảy lên rồi đáp xuống tạo ra tiếng động "uỳnh uỳnh" nãy giờ. Từ lúc lên Cao Đạo đến giờ thì thể chất của cậu cũng theo đó phát triển theo. Sức bền lẫn sức mạnh tăng theo cấp số nhân. Cậu vừa bật nhảy mặc cho đang phải gánh lấy một tảng đất rất to và nặng. Cậu cười thống khoái, mồ hôi nhỏ từng giọt nhưng khuôn mặt cậu như có chuyện vui cười liên tục.

- Sảng khoái, tuy mệt nhưng cảm giác rất sảng khoái, từ lúc đến thế giới này đến tận bây giờ mới có cảm giác thế này, hơi thở nhanh nhưng không mất sức, vả lại còn sung mãn hơn. Chắc là lượng Adrenaline đang cao, cá là lúc nữa sẽ nằm tại chỗ đây.

Cậu vừa bật nhảy vừa nói.

Đến chỗ hai cái hố, cậu nhanh đã lấp và san phẳng một cái. Nằm ngửa ra đó, cơn mệt mỏi đã đến, cậu nhanh uống cạn vài bình nước, vận sức ngồi dậy, xếp bằng bắt đầu thổ nạp.

Cậu dựa vào linh khí để chữa trị cơ bắp, cơn nhức mỏi dần dần tan biến đi, cậu ngồi dậy tiếp tục lấp hố. Đến rạng sáng cũng xong hai cái hố, cậu nằm đó, tay chân bủn rủn, sức bền và sức mạnh sau khi làm cải thiện hơn đáng kể.

Cậu ngồi dậy thổ nạp tiếp, cơ thể cậu vốn đã vượt xa người bình thường, giờ cậu có thể hoàn toàn tự tin khi giao đấu cùng cấp bằng quyền và cước.

Chương 14: Đánh c·h·ó, c·h·ó mách chủ