Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Truyền tống trận bí ẩn

Chương 15: Truyền tống trận bí ẩn


- Dùng Khống Vật Thuật tạo ra các sợi dây chắc chắn quấng chặt, dùng cả cơ thể để nâng lên, thật ngoài ngươi ra cũng không có mấy ai có thể làm.

Thanh Vân đứng đó quan sát cậu, khen ngợi.

- Thanh Vân sao, cô đứng đó từ lúc nào?

Cậu đứng dây, hỏi nàng.

- Thì sao, ta phụ trách ba người, trong đó có ngươi, ta phải trông chừng chứ.

Nàng đáp.

Nhìn cơ thể săn chắc khá đồ sộ của cậu, Thanh Vân chốc hơi đỏ mặt, quay sang chỗ khác. Cậu thấy vậy cũng cười, lấy cái áo từ trong túi trữ vật ra, mặc vào.

- Khụ khụ, việc này coi như bỏ qua, ta không truy cứu nữa, giờ ngươi có thể đi được rồi.

Nàng ho vài cái bảo cậu đi.

- Tên này cũng tự biết chịu trách nhiệm, hai cái hố này ta vẫy tay là hồi phục ngay nhưng hắn khiến ta bất ngờ, một ngày là có thể làm xong.

Nàng đợi cậu đi xa, thầm khen ngợi, miệng còn nở nụ cười:

- Đoàn Bình An, tư thật không nhìn nhầm ngươi mà.

Cậu đi về, nằm trên giường, giờ cậu chẳng quan tâm có gì trong bụng hay không, ngủ một giấc rồi tính. Cậu ngủ một mạch đến gần chiều, đến khi tiếng gõ cửa phát ra, khiến cậu tỉnh giấc.

- Sư huynh, sư huynh.

Là Diệp Bất Thiên gõ cửa.

Cậu rời khỏi chiếc giường của mình, mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa.

- Chuyện gì?

Cậu mặt vẫn chưa tỉnh, hỏi Diệp Bất Thiên.

- À, ta thấy huynh cả buổi chưa đến nên xem huynh có chuyện gì không ấy mà.

Diệp Bất Thiên gãi đầu.

- Không có gì đâu, chỉ là cơ thể ta quá mệt thôi.

Cậu nói.

- Giờ chắc huynh cũng đói nhỉ, đi ăn không? Ta mời.

Diệp Bất Thiên mời cậu.

Lúc đầu còn mắt nhắm mắt mở, ngáp lên ngáp xuống, lúc sau nghe đến "ta mời" thì như được thêm năng lượng.

- Đi!

Cậu nhanh chóng thay đồ, phút chốc đã chuẩn bị xong.

Diệp Bất Thiên chỉ lắc đầu nghĩ:

- Sư huynh thật hơi vô sỉ đấy.

Sức ăn của cậu thật đáng kinh, ăn một lúc đã sắp cạn túi tiền của Diệp Bất Thiên, cậu tuy ăn như chẳng quan tâm đến xung quang nhưng vẫn nhìn thấy vẻ hơi tiếc của Diệp Bất Thiên, cuối cùng thì cậu cũng trả hết chầu này.

Xong việc thì ai về nhà nấy. Cậu thì đi dạo vài vòng để khuây khỏa, đang đi thì ánh mắt của cậu nhìn thấy một cái cây quen thuộc.

Cây thân và lá nhỏ, trái thì có màu xanh màu đỏ, hình như răng hổ, là trái ớt. Cậu nhanh tiến lại gần. Ngắt một quả cho lên miệng cắn một cái, rất nhanh vị cay nồng đến miệng của cậu. Nhanh chóng, cậu nhấc cả cây lên đem về trồng.

- Kết hợp lại thì có thêm đ·ạ·n hơi cay rồi, thêm một bảo bối khống chế, ha ha ha.

Cậu vừa đi vừa nghĩ.

Cây ớt được cậu trồng ở gần cửa sổ, tưới nước vào, trong đầu cậu nghĩ ra vô số món ăn liên quan nhưng bỏ qua, để việc tu luyện lên làm đầu.

Hiện tại Cao Đạo sơ kỳ của cậu đang cần rất nhiều linh khí mới có thể đột phá, linh khí quanh đây thật không đủ để cậu hấp thu. Đến cả nguồn linh khí trong viên đá cũng có hạn mỗi ngày.

Đến sáng, cậu tập trung tại chỗ luyện công của ba người, Thanh Vân đứng đó từ lâu, tiếp đến là cậu, tiếp nữa là Trần Kim Nhi và cuối cùng là Diệp Bất Thiên. Vẫn như mọi hôm thì cũng xong, cậu thay vì tiếp tục luyện tập thì đi đến Tích Điểm Lâu.

- Trà hôm nay tạm ổn nhưng ngươi sao lại vào đây?

Thanh Vân đang ngồi thưởng trà, ánh mắt nhìn về phía cậu đang đứng đó.

- Hả, đây là nhiệm vụ của ta, dán trên bảng nhiệm vụ đấy.

Cậu chăm thêm trà, nói.

- Vậy, ngươi ngồi uống trà với ta đi.

Thanh Vân vẫy tay, cái ghế ở góc tường bay đến.

- Định gài ta sao? Ta không có ngốc đâu. Nhiệm vụ là đứng đây chăm trà, hết thì thôi, ta có tâm trong nghề nên đừng làm thế.

Cậu từ chối.

- Ha, có tâm cái gì? Mau ngồi!

Nàng vẫy tay, một luồng linh khí hóa thành sợi dây trói cậu lại, ép cậu ngồi xuống.

- Thánh nữ thật chủ động, cái này ta không phản kháng được rồi.

Cậu cười.

- Được rồi, về việc miếng ngọc bội ấy thì ngươi tính sao, nó là miếng ngọc bội trong bí cảnh ta lấy được, lúc chạy thì vô tình kích hoạt nó.

Nàng nói về miếng ngọc bội.

- Tư cũng không biết. Cái này thần bí không rõ, như có ràng buộc gì đó. Ta thử bẻ hay dùng kiếm chém đều không thể làm nó nát.

Cậu nói, tay hiện ra miếng ngọc bội.

- Lại là văn tự, văn tự thần bí này chứa đựng gì đó, đến cả ta cũng không nhìn thấu.

Nàng cầm miếng ngọc bội lên, nhìn tổng thể.

- Tông chủ nói ta tìm miếng ngọc bội này nên ta chỉ nói là có người khác c·ướp đi, việc này chỉ có ta và ngươi biết thôi.

Nàng nhìn cậu.

Cậu ngước nhìn xung quanh, nơi đây đã bao bọc lại một thứ như là tấm màng từ bao giờ.

- Trước hết vẫn như cũ đi, giờ ta xong việc ở đây rồi, à, trà này ngon đến độ say ngất lòng người thưởng thức.

Cậu thu miếng ngọc bội vào, thu dọn mọi thứ và nói một câu.

Thanh Vân như đã biết ẩn chứa trong câu nói ấy, mặt bình thản ngồi đấy. Đến khi cậu đóng cửa lại thì lúc sau có một tiếng gõ cửa.

- Thanh Vân Thánh nữ, muội có ở đấy không?

Một giọng nam phát ra.

- Ta hiện không có tâm trạng, phiền Thiên huynh đi chỗ khác.

Nàng vẫy tay, tấm màng kia từ từ biến mất, cánh cửa như tự động khắc một trận pháp.

- Vậy Thiên mỗ ta đợi muội.

Hình ảnh của nam nhân kia hiện ra, một nam tử thân hình mảnh khảnh, tóc đen buộc gọn, khuôn mặt thư sinh, y phục màu tím.

Lần này cậu đi ra khỏi tông môn vì có nhiệm vụ thảo phạt yêu thú, đây cũng là lúc cậu đánh giá tổng thể sức mạnh và tu vi của mình, người phi thẳng qua rừng qua núi, đôi lúc áp sát gần mặt sông hay hồ để nghịch.

Đến một khu rừng lớn, theo bản đồ nhiệm vụ mà Tích Điểm Lâu phân phó thì đúng là nơi đây. Cậu cẩn thận bước vào. Nơi rừng cao cây lớn này luôn âm thầm hiểm nguy.

Vào sâu thêm chút nữa, cậu phóng thần thức của mình lan tỏa ra khắp nơi. Từng lá cây rơi, từng hoạt động xung quanh đều bị cậu nắm rõ. Thần thức của cậu chạm đến một thứ thì bị chặn lại.

Thần thức phác họa thứ bị chặn đó là một con quái hình người, có một mắt, tay chân đều có móng vuốt, răng nanh, da màu đỏ tía, luồng linh lực màu đen hắc ám bao trọn lấy nó.

- Theo như ghi chú thì nó đã ăn hơn trăm người, đã mở linh trí và biết suy nghĩ nhưng không nói được, có thể uy h·iếp cả một thôn làng. Ha ha, tận hai mươi điểm, đến đây, điểm tích lũy của ta!

Cậu phóng ra ác ý đánh thức nó. Đánh hơi được ác ý và mùi thịt người quanh đây, nó từ từ ngồi dậy, hiện ra dưới bụng nó là vài cái đầu lâu người còn dính vài mảng thịt.

Cậu rút kiếm ra, thủ thế sẵn sàng. Một cơn gió vù vù lao đến chỗ cậu, tiếng gào của nó vang lên khiến cho chim chóc và các con vật nhỏ bé xung quanh chạy đi. Tiếng chân của nó chạy đến, nó to gấp ba lần cậu, là một yêu thú hóa người bị gián đoạn.

Nó vồ lấy nhưng cậu tránh ra được, còn tặng cho nó một đường chém vào lưng khiến nó gào lên đau đớn. Nó cào lên không khí, nhờ linh khí hóa thành năm đường cào lao về phía cậu.

Cậu cũng chém năm đường kiếm khí trả lại cho nó, hai luồng linh khí va vào nhau rồi biến mất, cậu cũng biến mất theo, thân ảnh cậu nhanh đến độ nó cũng không phát giác được gì. Cậu đáp lên lưng nó, đâm một kiếm vào mắt.

Nó giãy liên tục nhằm đá cậu xuống, hai tay nó cứ vồ lên lưng của mình để đuổi cậu đi. Cậu lấy ra từ trong túi trữ vật một hình cầu to bằng nắm đấm, nhảy lên chọi về phía nó.

Quả cầu ấy chạm vào người của nó, p·hát n·ổ, lan ra một lớp bụi màu đỏ, khiến cho mắt và mũi con quái ấy cay không thể nào hơn, nó vật vã gào lên, tay chân nó đánh đấm loạn xạ.

- Thử nghiệm thành công, xem ra mấy tên ta ngại chiến đấu thì có thể dùng cái này để chạy hoặc cầm chân lâu hơn tý.

Làn bụi ớt đấy dần dần tan đi, cậu bước gần lại, con quái vật ấy giờ thì cũng quằn quại với bột ớt cay. Cậu dùng Tam Bước Sát c·hặt đ·ầu nó, máu bắn khắp nơi. Nó tuy đầu đã rơi nhưng vẫn gào lên một tràng thật to rồi c·hết.

Cậu rạch một đường ngay bụng, cho tay vào tìm thứ gì đó. Hai viên yêu đan màu đen được cậu lấy ra, tuy khá to nhưng nhớt nhát nhầy nhụa và mùi cũng khó mà chịu được. Lúc lấy ra cậu cũng ọe ọe vài cái rồi cho một viên vào túi trữ vật.

- Khá hời, con này chắc là hai con quái hợp lại chưa hoàn thiện nên có tận hai viên yêu đan. Một viên để nộp lấy điểm, một viên thì ta hấp thụ.

Cậu suy nghĩ, thoắt cái đã bay đến một phần vách núi khá cao, gió ở đây lồng lộng mát mẻ.

Cậu ngồi xếp bằng xuống, tay kết ấn, viên yêu đan kia bay lơ lửng lên trước mặt cậu. Nhắm mắt lại, luồng yêu khí nồng nặc được cậu từ từ thanh tẩy thành linh khí rồi hấp thụ. Một viên yêu đan của đại yêu này ẩn chứa rất nhiều linh khí khi thanh tẩy.

May mắn là hai con đại yêu kia hợp nhất không thành nên dẫn đến sức mạnh giảm xuống, thêm vào đó là không thể tiến hóa thành yêu soái, có khi là yêu vương, đến đấy thì cậu cũng khó làm gì được.

Linh khí dồi dào được cậu hấp thu liên tục, từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối, cậu không động đậy, viên yêu đan lớn ban đầu được cậu hấp thụ giờ chỉ còn như một hạt gạo nhỏ.

- Hấp thụ nhiều vậy chỉ lên được trung kỳ Cao Đạo, không biết Khai Thiên tiêu tốn thế nào.

Cậu mở mắt, trời cũng rạng đông, cậu ngồi cũng trùng hợp là mặt quay ngay hướng đông.

Cậu ngồi đấy hấp thụ linh khí buổi sáng sớm. Đến khi mặt trời ló dạng hết thì cậu cũng đứng dậy, giãn cơ đơn giản rồi phóng thần thức một lần nữa ra xung quanh.

Dao động thần thức và phác họa lại trong đầu, tuy không có màu sắc nhưng những đường vẽ trong đầu có thể làm cậu hình dung ra được. Thần thức chạm đến một thứ gì đó rất đậm đặc linh khí khiến cậu phải dừng phóng thần thức lại.

Cậu nhannh chóng bay đến đó, cậu đáp xuống gần đấy, tiến lại gần thì là một cái truyền tống trận rất lớn, khắc các văn tự gì đó không giống với văn tự được khắc của Đông Cực tông. Nhìn nét một chút thì cậu cũng nhìn ra.

Vậy mà là nét chữ Nôm của Việt Nam. Cậu khá bất ngờ, cậu có học qua chữ Nôm nên có thể đọc và dịch cơ bản.

"Đông - Hải - Truyền - Tống"

Cậu chỉ dịch được bốn chữ, còn lại bị thời gian ăn mòn không nhìn rõ.

- Đông Hải, là biển Đông!

Cậu thốt lên.

- Hiện tại không biết truyền tống trận này có an toàn hay không, đặt một truyền tống phù ở đây đi, thêm trận pháp che mắt bên ngoài nữa, đợi khi ta mạnh hơn để khám phá thêm.

Cậu nói xong, tay dán một tấm phù, tay lấy ra bốn cái cờ, giăng bốn góc. Tay kết ấn, một trận pháp che mắt được dựng lên.

- Cũng coi như là đường chạy trốn khi xảy ra bất trắc.

Cậu phi lên không trung, vừa quan sát xung quanh vừa suy nghĩ.

Chương 15: Truyền tống trận bí ẩn