Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Bị đánh cho không làm gì được

Chương 16: Bị đánh cho không làm gì được


Về lại tông môn, sau khi đổi yêu đan lấy điểm tích thì cậu đổi gần hết để lấy một lệnh bài nâng cấp trang bị miễn phí, kiếm của cậu hiện tại chỉ là phàm phẩm, có thể bị ăn mòn hoặc gãy bất kỳ lúc nào.

Lò rèn nằm ở phía tây của tông môn, do ngũ trưởng lão đứng đầu, theo bản đồ thì rất nhanh cậu cũng đến. Đáp xuống thì không khí nóng bức ngay lập tức ập vào, nơi đây đóng trên một ngọn núi lửa tự nhiên. Mọi vật liệu xây dựng ở đây đa phần là các kim loại, rất ít sử dụng gỗ.

Cậu đi vào bên trong, có nhiều tầng kiến trúc khác nhau, đa phần là nhiều cửa sổ và các máng nước vận chuyển liên tục để làm mát xung quanh, những người ở dây đa phần là các thợ rèn được tuyển chọn để phục vụ riêng cho Đông Cực tông. Được bao bọc bởi một pháp trận đặc biệt giúp hạn chế nhiệt lượng tỏa ra xung quanh.

Cậu để tấm lệnh bài và thanh kiếm của mình lên bàn và thêm vài viên linh thạch trung phẩm.

- Đúc lại thanh kiếm này từ phàm phẩm lên linh phẩm.

Cậu nói.

- Vâng, hẹn năm ngày sau quay lại lấy.

Người đàn ông chừng ba mươi tuổi đứng đó nói với cậu.

Cậu rời khỏi đây, khi rời khỏi phạm vi pháp trận thì mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu nhanh phi đến chỗ Thanh Vân. Cậu đi đến, Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi đã đứng đấy đợi.

- Đoàn Bình An, sắp muộn giờ rồi đấy.

Thanh Vân cũng đứng đấy, nói.

- Nếu mọi người đã đến đủ rồi thì hôm nay ta sẽ truyền cho các ngươi Đông Cực Đạo của tông môn chúng ta. Có thể chọn học cũng có thể chọn không. Tùy các ngươi.

Thanh Vân nói xong thì trên tay nàng hiện ra một cuốn sách.

- Nghe nói đây là đạo hoàn chỉnh của khai tông lão tổ khi thành đế tạo ra.

Diệp Bất Thiên nói nhỏ với cậu.

- Khai tông lão tổ? Vậy ông ấy đâu, từ lúc đến đây ta chưa thấy ai cả.

Cậu thắc mắc hỏi Diệp Bất Thiên.

- Nghe nói thọ nguyên lão đã cạn, dù sao thì gần cạn thọ nguyên thì mới nghĩ đến việc truyền thừa đạo của mình lại cho thế hệ sau.

Diệp Bất Thiên nói.

- Sống hàng hàng trăm vạn năm, đến lúc gần cạn thọ nguyên lại không đột phá được. Tiếc cho một vị đế.

Cậu suy nghĩ.

- Nói xong chưa?

Thanh Vân liếc hai người.

- Đông Cực Đạo chia làm mười tầng, mỗi tầng lại tăng thêm chiến lực. Cảm ngộ mỗi tầng mỗi khác nên không có chuyện cảm ngộ liên tục. Cảm ngộ đến viên mãn mười tầng thì có thể tay không xé trời xẻ núi chia sông tách biển. Tầng một đến tầng ba là dễ nhất, tầng bốn đến tầng sáu là cần sự kiên nhẫn, tầng bảy đến tầng mười viên mãn thì tùy vào độ may mắn của các ngươi. Ta giờ cũng chỉ đến tầng sáu.

Thanh Vân giải thích rõ cho ba người hiểu.

Ba người thì có hai người nhận truyền thừa, là Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi, riêng cậu thì từ chối vì mình muốn tu đạo riêng của mình, Tiêu Dao Đạo Quyết.

Hai người theo sự chỉ dẫn của Thanh Vân, ngồi minh tưởng gần một ngày mới vượt qua tầng một. Còn cậu do không học nên khi hai người họ cảm ngộ thì cậu với Thanh Vân luyện tập.

- Mới vài ngày thôi, tu vi của ngươi lại tăng thêm rồi nhỉ?

Thanh Vân đánh giá sơ bộ cậu.

- Quá khen, chỉ là vô tình có một vài thứ khiến ta tăng thêm một tiểu cảnh giới, không là gì cả.

Cậu đáp.

- Được, ta với ngươi không dùng kiếm, xem ngươi có thể chống cự được đến đâu.

Thanh Vân nói xong, tay kết ấn, một quả cầu phát sáng hiện ra, lao về phía cậu, tốc độ không cao, có thể nhìn thấy bằng mắt thường nên cậu nhẹ nhàng tránh đi nhưng đó chỉ là đánh lừa, Thanh Vân từ lúc nào đã ngay sau lưng cậu, một chưởng vào lưng đẩy cậu ra xa.

Cậu xoa xoa cái lưng của mình, quang sát lại một hồi thấy hình bóng Thanh Vân có gì đó không phải, mờ mờ như một bóng ma, cậu cười khẩy:

- Thanh Vân, có phải cô xem thường ta quá không?

Cậu nói xong, dậm chân mạnh xuống đất, khói bụi mịt mù tản đi hiện dưới chân và xung quanh cậu đều khắc trận pháp.

- Huyễn Ảnh Trận, cô thật biết cách đùa giỡn với người khác đấy. Từ lúc quả cầu kia chạm xuống đất là trận pháp đã được khắc lên, đúng không?

- Thật đáng khen, Bình An, ngươi có thoát ra được không đây?

Giọng của Thanh Vân vang lên nhưng không thấy nàng đâu.

- Ha, để ta nói với cô, đừng xem thường ai và đừng tin vào thứ mình đang nhìn, có khi là mình mới là kẻ bị thao túng.

Cậu nói xong, thân thể như những hạt cát, theo làn gió biến mất.

Thanh Vân hiện ra, nàng thắc mắc là tên Bình An đã biến mất ở đâu. Lúc nàng loay hoay quan sát xung quanh thì Bình An từ lúc nào xuất hiện kế bên nàng, gạc chân nàng. Khi nàng sắp ngã thì cậu nhanh lấy tay đỡ lấy, tay phải cậu nắm lấy tay trái nàng, tay trái của cậu đỡ lấy phần vai nàng.

- Thế nào?

Cậu đỡ lấy nàng, nói.

- Thế nào cái đầu ngươi, lại còn dám...

Nàng hơi ửng đỏ.

Cậu cũng đỡ nàng đứng lên.

- Lúc mà trận pháp được khắc ta nhanh đã dùng thế thân của mình đứng đó, còn ta ẩn đi khí tức của mình rồi đứng gần đó điều khiển, sao? Có phải ta quá thông minh không? Ha ha ha.

Cậu mặt đầy tự tin nói.

Nàng thẹn quá hóa giận, vác hẳn ra một thanh đại kiếm ra, rượt Bình An khắp nơi.

- Đứng lại đấy cho bổn nương! Ta phải đánh ngươi mới xong!

- Ta không đứng thì sao, có ngon rượt ta tiếp đi, ha ha ha.

- Ngươi...

Rượt khắp nơi, từ trong rừng đến thác nước đến khi về lại chỗ cũ, tốc độ phi hành của Bình An thật quá nhanh, cộng thêm Gia Tốc Phù của cậu lại thêm nhanh. Nàng không rượt nữa, thu kiếm vào.

- Ta đường đường là Thánh nữ Đông Cực tông, lại không đánh được một tên ngoại môn đệ tử...hức...hức...

Nàng đứng đó khóc.

Bình An thấy vậy không chạy nữa, lại gần nàng:

- Thôi, ta đây, đừng khóc nữa.

Tay cậu đặt lên vai nàng, Thanh Vân nắm chặt tay cậu, vẻ khóc lóc trước kia biến mất, thay vào đó là vẻ sát khí ngập trời.

- Đoàn...Bình...An...bắt được ngươi rồi!

(Tác giả chia buồn với Đoàn Bình An) Thanh Vân cầm chặt lấy tay cậu, xoay người đấm vào bụng cậu một cái, thuận tay làm một cú móc hàm, nàng dùng linh lực định cậu lại, phía sau lưng hiện ra cái vòng tròn lớn và hai cái vòng tròn nhỏ nằm trên đường tròn.

- Mẹ ơi, cô chơi thật đấy à?

Cậu run rẩy.

Cao Thiên nhị Thiên Động đánh Cao Đạo trung kỳ thì chỉ mong tên Cao Đạo ấy không c·hết thôi.

Từng chiêu trút xuống cậu, đánh cho bầm dập, đánh cho người cậu không còn sức để phản kháng nhưng vẫn chừa cho cậu hơi thở vì nàng chỉ muốn đánh cậu thôi, không muốn g·iết.

- Sao nào, thua chưa?

Nàng nói khi đánh cậu xong.

Cậu chỉ nằm đó, chống đỡ nãy giờ cũng thấm mệt, nằm đó. Lúc sau cậu cũng lấy lại sức, ngồi bật dậy, nhìn thấy hai người kia cũng đã cảm ngộ xong nhưng vẫn ngồi đó nhìn cậu vì dưới áp lực Thanh Vân đứng đó nhìn cậu nãy giờ cũng khiến hai người họ khó thở.

- Sư...sư huynh tỉnh rồi sao? Thánh nữ nhìn huynh nãy giờ luôn đấy, bộ khi nãy huynh chọc Thánh nữ sao?

Diệp Bất Thiên run rẩy nhìn cậu.

- Hôm nay kết thúc, các ngươi đi về đi.

Thanh Vân đi vào trong, khi cửa đóng lại thì khuôn mặt nàng đỏ lên, ôm mặt.

Diệp Bất Thiên đỡ cậu dậy, ba người cùng xuống núi.

- Ha, ta còn sống.

Cậu tuy b·ị đ·ánh bầm dập, nhưng vẫn nói được.

- Bị Cao Thiên nhị Thiên Động đánh như thế mà không phế thì huynh thật trâu bò.

Diệp Bất Thiên ngưỡng mộ.

- Đúng đấy, tuy không xuất toàn lực đánh nhưng lệch cảnh giới thì như vậy quá trâu bò.

Trần Kim Nhi cũng bội phục cậu.

Về đến tận phòng, cậu uống viên Trị Thương Đan của Diệp Bất Thiên cho, vận chuyển linh lực để chữa các v·ết t·hương. Cậu cũng tu luyện thêm mặc cho v·ết t·hương của mình.

Đến tận sáng, cậu cũng trị thương xong, giờ chỉ còn các vết sẹo nhỏ, sẽ hồi phục từ từ, hôm nay cậu nghỉ nên không có việc gì làm. Đến nhà ăn, cậu ăn đến độ mọi người ở đấy đều há họ mồm, sức ăn kinh người, số linh thạch đổi cũng rất nhiều nhưng cậu cũng không lấy làm tiếc.

Ăn xong, cậu về động phủ nhỏ của mình, ngồi trên cái ghế và mặt bàn có vô số giấy, đa phần là các loại bùa cậu luyện, đa phần sẽ nổ sau khi vẽ xong, chừng mười lá thì nổ hết chín lá, một lá còn lại do may mắn.

Bên vòng tròn cuối cùng của tông môn, nơi ở của tông chủ. Nói là nơi ở nhưng phong cách và bố trí lại giống một phủ đệ hơn, có vườn cây các loại, có ao có hồ, có dòng suối bắt ngang qua, ở giữa cái hồ sen rộng lớn có một cái nhà chòi nhỏ dùng để ngồi uống trà hay ngắm cảnh.

- Ngươi gặp ta có chuyện gì?

Lý Tử Xuyên ngồi đó, nói với bóng người đối diện.

- Lý tông chủ đừng nói thế, cha ta không tiện đến đây nên ta đến thay.

Bóng người hiện ra là họ Thiên lúc trước gặp Thanh Vân nhưng không thành.

- Thiên Tử Nguyên, cha ngươi không đến thì thôi, sao lại cho ngươi đến?

Lý Tử Xuyên nhấm ngụm trà, nói.

- Ta đến chỉ là thay lời cha ta chúc mừng Lý tông chủ thành công Khai Đế.

Thiên Tử Nguyên đứng dậy, hành lễ.

- Ha, chúc mừng, chẳng phải là mỉa mai ta hao gần hết thọ nguyên để lên Khai Đế hay sao?

Lý Tử Xuyên đặt chén trà xuống, luồng uy áp bao trọn lấy cả hồ sen.

- Không, cha ta chủ muốn chúc mừng thôi, ngài mau thu lại, ta không chắc sẽ gánh được áp lực này.

Thiên Tử Nguyên cúi người hành lễ.

Lý Tử Xuyên cũng thu lại uy áp, vẫy tay ra hiệu Thiên Tử Nguyên rời đi.

Hắn rời đi, tay ôm phần ngực của mình, luồng uy lực vừa nãy nếu hắn không nói thì sẽ bị đè đến c·hết.

- Lý Tử Xuyên, rồi ông cũng sẽ phải đồng ý thôi.

Hắn suy nghĩ, vẻ mặt hiện lên đầy ác ý.

Chương 16: Bị đánh cho không làm gì được