Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 18: Lời tỏ tình
Cô ta bị cậu đánh đến ngất đi, cậu lấy đan dược và lò luyện đan, ngoài mấy hai món này ra thì cậu chỉ lột sạch y phục để tìm xem có gì nữa không nhưng chẳng tìm được gì, treo ngược cô ta lên coi như trừng phạt.
Vùng đầm lầy này ngoài những con quái vật nhớt nhát ra, chỉ có vài ma cây hù dọa người khác. Cậu đi xung quanh chẳng thấy gì, lúc rời khỏi đây thì gặp mai phục.
Cậu ra khỏi khu đầm lầy, đi đến một cái bình nguyên, đang bay thì có vài viên hình cầu màu tím bay lên, chỉ nghe tiếng xì xì rồi nổ với âm thanh chói tai. Cậu rơi xuống đất, nằm bất động tại đấy. Từ trong những bụi cỏ cao thì có ba người đi ra, hai nữ và một nam, là người của Hợp Hoan tông.
- Sư tỷ thật cao minh, mai phục nơi đây chờ kẻ khác qua để đánh rồi c·ướp đồ.
Nam nhân duy nhất ở đấy cung kính với một nữ nhân.
- Đúng vậy, theo sư tỷ quả thật đúng đắn.
Nữ nhân đứng kế cũng cảm phục.
- Im nào, ngươi lại gần hắn xem có gì không.
Nữ nhân sư tỷ kia nhìn về hướng nam nhân kia, nói.
Nam nhân kia chỉ vâng một cái liền đi lại gần cậu. Tiến từ từ lại gần, hắn ghé sát mặt vào người cậu, cẩn thận quan sát xem có thứ gì quý giá không. Lúc nam nhân kia định ngóc đầu lên nói thì bị cậu kéo xuống, bẻ cổ nam nhân kia, không cho ý ới gì cả.
Thấy có động, nữ nhân sư tỷ kia lấy ra thêm một cái viên hình cầu màu tím kia, quăng về phía cậu. Nổ lần nữa, khói bụi tan đi thì chỉ thấy xác của nam nhân kia, đầu bị bẻ ra phía sau lưng, c·hết tại đấy.
- Hai vị mỹ nữ đây muốn gì ở một vị nam tử ta?
Cậu đứng phía sau lưng hai nữ nhân kia từ lúc nào.
- Ta là Vũ Nhi, sư tỷ, còn nữ nhân kia là Kiêu Diễm, người ngươi mới g·iết là La Minh. Bọn ta thuộc Hợp Hoan tông, ngươi chọc nhầm rồi!
Vũ Nhi bay lên, triệu ra một thanh kiếm, phóng về phía cậu. Kiêu Diễm cũng lao về phía cậu.
Vũ Nhi bay đến cậu vung kiếm chém ngang, Kiêu Diễm cũng chém về phía cậu tạo thành thế gọng kìm. Cậu nhảy lên, lấy kiếm đỡ nhát chém của Vũ Nhi. Thuận thế đạp đầu Kiều Diễm. Hai người họ lui về.
Kiều Diễm nhìn cậu với ánh mắt hận thù nhìn cậu. Vũ Nhi nhìn cậu, dùng Mị Đồng kéo cậu vào huyễn thuật. Vào trong huyễn ảnh, cậu thấy mình đang đứng ở một tòa tửu lâu và đang ngồi dùng rượu, đối diện là Vũ Nhi đang cất giọng hát và Kiêu Diễm đang múa theo lời hát.
Người hát người múa một lúc thì cả hai di chuyển về hướng của cậu, y phục từ từ cởi ra, lộ ra một thân hình nóng bỏng mà mọi nam nhân đều ao ước. Cậu chỉ ngồi đấy uống rượu, hai người vẫn múa ca trong tình trạng lõa thể. Vũ Nhi lại gần cậu, giọng ca khiến người ta xao xuyến, thêm thân hình khiến ai cũng rạo rực nhưng cậu chỉ lấy ra một hình cầu cỡ bàn tay.
*Bùm* âm thanh p·hát n·ổ,bụi ớt bay tứ tung, cậu nhanh đã di chuyển ra xa, nhìn hai người họ người ho người dụi mắt, lúc sau chỉ ngồi đó khóc. Bụi tan đi dần dần, cậu cũng lại gần, hai người giờ quá cay mắt và cay mũi theo nghĩa đen.
- Sao, hai vị cô nương xin đẹp đây muốn nữa không? Ha ha ha.
Cậu nhìn về phía hai người, mỉa mai rồi cười một tràng.
- Ngươi...quá đáng...mỹ nhân đẹp như vậy lại không thương hoa tiếc ngọc gì cả...
Vũ Nhi ngồi đấy khóc rồi nói.
- Ha ha ha.
Cậu cười vô sỉ nhìn về phía hai vị cô nương.
Sau vài tiếng chim kêu, chỉ thấy hai nữ nhân bị trói lại, cậu kiểm tra từng người một, bỏ qua thân hình nóng bỏng ấy, cậu lột từng mảnh quần áo ra, lấy ra được vài đan phương luyện đan của Hợp Hoan tông cùng với Bạo Lôi Châu của Vũ Nhi.
- Hai vị cô nương đây tự mở trói, ta không tiện, mà giờ nhìn hai cô cũng hơi...à mà thôi, hoa hồng có gai, chạm vào không cẩn thận thì lại đau tay. Ha ha ha.
Cậu nhìn tình trạng thân một nơi, y phục một nơi mà bị xé toạt ra của hai vị mỹ nhân này, cười một tràng rồi bay đi.
- Diệp Bất Thiên mà nhìn thấy lại nói ta vô sỉ, ha ha ha.
Cậu vừa nghĩ vừa không nhịn được cười.
Cậu phóng thần thức ra khắp bình nguyên này, không thấy thứ gì cả nên cũng bỏ qua tất, bay tiếp. Nơi tiếp giáp nữa với bình nguyên là rừng, bao quanh là các cây to lớn và có các loại yêu thú sinh sống.
Cậu bước cẩn thận, quang sát xung quanh thì thấy một con yêu thú c·hết đanh nằm đó. Lại gần thì cảm nhận được linh lực của Thanh Vân toát ra với lại yên đan cũng lấy đi nên cậu dễ dàng suy ra là nàng ấy đã đến đây.
Đi vài bước nữa thì một cảnh tượng hãi hùng, vô số xác yêu thú nằm la liệt, yêu đan thì mất hết, có vài con b·ị đ·ánh văng lên tận mấy cành cây cao. Hàng chục cái cây bin ngã, phần thân có vết chém.
- Ha ha, Thanh Vân chơi toàn lực hay sao mà lại làm nên cảnh tượng này, có hơi b·ạo l·ực nha.
Cậu chỉ lắc đầu.
Đi thêm chục bước nữa thì gặp một con yêu thú đang gặm một xác c·hết của một người, nhìn y phục là đệ tử của Thiên Nguyên tông. Con yêu thú ấy mình hổ đầu người, phần đuôi là đuôi bọ cạp, nó toát ra khí tức của một đại yêu nhưng linh trí chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ, không thể nói.
Cậu nhìn nó một hồi, đánh giá một lúc thì rút kiếm ra, phóng Bạo Lôi Châu về phía con yêu thú ấy, kích linh khí khiến nó nổ tung khiến cho phần đuôi của nó đứt lìa, mình hổ của nó b·ị t·hương lộ ra cả phần xương. Nó đau đớn nhìn về phía cậu rồi gào lên, toát ra uy áp nhưng cậu chẳng hề ảnh hưởng, lấy kiếm phi đến đâm vào người nó.
Kiếm đâm ghim chặt vào phần thịt, nó đau đớn giãy giụa gầm về phía cậu, cậu nhét vào mồm nó đ·ạ·n ớt cay rồi rút kiếm lùi ra xa. Lần nổ này khiến phần hàm của nó gãy mất, không gầm được nó chỉ bất lực đứng đó run rẩy. Cậu chỉ thở dài rồi phi đến c·hặt đ·ầu nó.
- Mới chỉ thành đại yêu không lâu, gặp phải ta thì coi như ngươi hết số.
Cậu nói.
Lấy phần yêu đan rồi lục soát người tên đệ tử Thiên Nguyên tông kia rồi đi mất. Rời khỏi khu rừng này vì cậu thấy Thanh Vân dường như đã dọn dẹp hết.
- Giờ chỉ còn núi thôi, ba khu kia đã đi qua.
Cậu nhìn bản đồ, bay theo.
Ở chỗ Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi đang khá căng thẳng, hai người đang phải chống lại ba phe Hợp Hoan, Thiên Kiếm và Thiên Nguyên, mỗi phe có hai người. Diệp Bất Thiên triệu ra Huyền Vũ để chống cự, Trần Kim Nhi triệu trệu ra Chu Tước để t·ấn c·ông, hai người phối hợp rất ăn ý.
Hai đệ tử của Thiên Nguyên tông và một đệ tử của Thiên Kiếm tông bị hai người hợp lực hạ sát, còn lại ba người thì khá khó khăn do linh lực của Diệp Bất Thiên cũng gần hao cạn, chống cự không được lâu.
Lúc hai người tuyệt vọng thì một thân ảnh từ phía trên lao xuống. Là Đoàn Bình An đến ứng cứu. Cậu thả Bạo Lôi Châu xuống chỗ hai người Hợp Hoan tông, đá bay đệ tử của Thiên Kiếm tông.
- Diệp đệ, có sao không?
- Không, không sao, chỉ cần nghỉ một lúc là được.
Hai người nói chuyện với nhau.
Trần Kim Nhi dìu Diệp Bất Thiên ngồi xuống, hộ pháp cho cậu, còn Bình An thì ứng chiến. Hai người Hợp Hoan tông kia tuy không c·hết nhưng một người đã b·ất t·ỉnh, chỉ còn một người, lúc cậu tiến đến thì ả lại dùng Mị Đồng nên vẫn như cũ, bị cậu đánh rồi lột sạch đồ để c·ướp pháp bảo và đồ vật có giá trị. Người bị ngất kia cũng không ngoại lệ, trừ cái bị cậu đánh.
Đệ tử Thiên Kiếm tông kia thì vẫn đứng dậy nhưng hơi choáng, lúc chạy trốn thì bị cậu đoán được nước chạy, chặng đầu lại, hắn vẫn cố chống cự nhưng bị lệch cảnh giới nên cậu cũng không tốn mấy thời gian.
Về lại chỗ Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi, hồi phục cũng dần ổn, cậu để lại cho hai người một viên Bạo Lôi Châu rồi rời đi để tìm Thanh Vân.
Ở chỗ Thanh Vân thì tập hợp cũng khá nhiều cao thủ Cao Thiên tại đấy, những người theo nàng đều c·hết cả, chỉ còn mình nàng vẫn đứng đấy chống cự. Lúc nàng sắp không chống đỡ được thì có vài viên Bạo Lôi Châu bay đến, nổ văng mấy tên kia đi, hình bóng cậu hiện ra.
Nhanh ôm lấy Thanh Vân rồi dùng Gia Tốc Phù bay đi. Thanh Vân lúc này b·ị t·hương khá nặng, sắp ngất đi. Cậu chỉ tìm đại một hang động dìu nàng vào, bên ngoài sắc trời cũng xế chiều, hang động này thông đến một cái giếng trời tự nhiên nên cậu quyết định đốt lửa trại tại đây.
Thanh Vân uống vài viên Trị Thương Đan của cậu đưa, vận công chữa trị, còn cậu có đem theo một ít gạo nên nấu cháo. Đến tối, không khí lạnh truyền đến, chỉ có chỗ gần lửa mới đem lại hơi ấm. Hai người ngồi đấy, v·ết t·hương của Thanh Vân cũng gần như chữa khỏi. Dùng bữa xong, cậu dọn dẹp còn Thanh Vân ngồi đấy, ngước nhìn lên bầu trời. Cậu cũng ngồi kế Thanh Vân, cùng nhau ngắm sao.
- Này, ta thấy trời hôm nay khá đẹp dù đang ở trong cấm địa.
Thanh Vân nhìn lên bầu trời, nói với Bình An.
- Đẹp thật nhưng ta có một chuyện muốn nói.
Bình An ngồi đó.
- Chuyện gì?
Thanh Vân hỏi.
- Ta yêu nàng, Thanh Vân.
Cậu lấy hết can đảm nãy giờ, bỏ qua trái tim mình đang đập loạn nhịp.
- À, hả?
Nàng nghe được lời tỏ tình này, phút chốc đỏ mặt, ôm mặt lại.
- Hơn hai trăm năm rồi không...không có ai nói như vậy...
Nàng thẹn thùng nói.
- À, hai trăm...
Cậu mới nói thì bị Thanh Vân một quyền đánh ra xa.
- Thật b·ạo l·ực...
Cậu văng dính vào vách đá.
- Ta cũng...yêu...chàng...
Khuôn mặt ửng đỏ của nàng hiện rõ.
Cậu lại gần, chủ động ôm lấy Thanh Vân, nàng cũng không chống cự gì. Hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên giữa hai người. Đến sáng, độc giả nghĩ gì đen tối? Lúc tối là vậy nhưng lúc ngủ lại đuổi cậu nằm bên ngoài, còn Thanh Vân vào lều.