Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Phù Đổng Thiên Vương

Chương 19: Phù Đổng Thiên Vương


Trời đã sáng nhưng Thanh Vân dường như vẫn chưa tỉnh dậy, phải nói tối hôm qua thật là quá sốc với nàng, cả hai người đều tim loạn nhịp mà đập, cậu đoán giờ chắc nàng đang xấu hổ ôm gối vào mặt.

Cậu tranh thủ lúc này rời khỏi đây một lúc để thám thính xung quanh, cũng như đặt tại đây một pháp trận có thể cảm nhận bất kỳ ai đi vào hay tác động đến, lúc đó cậu sẽ hết tốc lực mà trở về. Khu núi này cũng quá lớn, không tính phần trung tâm thì khu vực này cũng là lớn nhất.

Một ngọn núi rồi hai ngọn núi, cậu cẩn thận quan sát từng ngọn núi, đi đến đâu cẩn thận đến đấy, có gặp vài con sơn yêu nhưng chỉ ở đại yêu đẳng cấp, chỉ có vài con yêu soái nhưng dường như chưa ổn định nên cậu cũng chỉ mất thêm thời gian để xử lý. Có vài con mạnh quá thì cậu ra bài chuồn, chạy đi mất.

Khắp nơi đây cậu cũng thám thính hết, lúc định trở về thì lại gặp một hang động lạ, bên ngoài có khắc gì đó, cậu tiến lại gần, hình thù được khắc tuy đã phai mờ theo năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn và sờ vào để hình dung. Cậu nhìn qua, một hình ảnh đã rất lâu rồi cậu chưa xem lại, là hình con hạc được khắc trên trống đồng Đông Sơn mà lúc trước cậu có nhìn qua lúc đi xem ở bảo tàng.

- Hạc, là chim hạc, phong cách khắc họa này không lẫn đi đâu được!

Cậu vui mừng vì điều gì đó.

Tiến vào bên trong, khá tối nên cậu lấy cây đuốc ra, dùng Khống Hỏa Thuật đốt lên, hình ảnh được chạm khắc và vẽ trên vách đá là hình ảnh sinh hoạt thường ngày của người dân Việt Nam xưa. Cậu càng nhìn càng muốn đi sâu hơn, âu cũng là cảm giác khi gặp lại thứ của đất nước mình.

Hết đường đi tối tăm ấy thì hiện ra trước mắt cậu là một cái động phủ lớn, có cái giếng trời như được ai đó cố tình đục chứ không phải của tự nhiên. Cậu nhìn xung quanh, nơi đây dường như chẳng có người ở cũng rất lâu nên bụi và mạng nhện bao lấy bàn, ghế, tủ sách,...

Cậu đi đến cái giếng trời kia, bên dưới giếng trời có trồng một bụi tre đang xanh mướt. Nhìn sang trái thì có một bài thơ được khắc lên bằng chữ Hán được cậu đọc lại rồi dịch ra vì lúc trước có tìm hiểu sâu về chữ hán.

" Tam tải tiềm long thế vị tri,

Nhất triêu phấn khởi đại sự vi.

Kim tiên phá lỗ thiên thanh chấn,

Thiết mã đằng không cổ kim kỳ.

Việt điện kiền khôn lưu vĩ tích,

Ân giao thảo mộc thức dư uy.

Chí kim từ vũ tùng phong động,

Do tưởng đương niên đắc thắng quy."

Là bài thơ của cụ Cao Bá Quát.

- Phù Đổng Thiên Vương? Là Thánh Gióng!

Cậu kinh ngạc thốt lên.

Nhìn sang phải thì thấy một hình vẽ một thiếu niên cưỡi ngựa sắt, trong tay cầm kiếm đang đánh giặc Ân. Cậu đi lại gần, nhẹ chạm tay sờ vào vách đá, bỗng một đạo kim quang bay vào mắt cậu, nó đang xâm nhập vào thức hải.

Bên trong thức hải, cậu cố không cho xâm nhập nhưng lại bất lực, nó tiến vào trong nhưng lại không có xảy ra chuyện gì, không có bài xích cho cậu. Bên ngoài, một tiếng hí dài của ngựa vang lên, cậu theo phản xạ lấy kiếm ra thủ thế.

Xuất hiện trước mặt cậu là một ngựa sắt cao mười tám thước, một thanh kiếm sắt dài bảy thước, có một vị nam tử ngồi trên đấy, lúc sau nhảy xuống, dáng vóc cao hơn mười trượng, thân hình cường tráng. Nam tử kia nhìn cậu:

- Thấy tướng nhà trời, sao không hành lễ?

Một luồng uy áp cực mạnh như đè nén lục phủ ngũ tạng của cậu, khiến cho cậu thở cũng rất khó.

- Xin Phù Đổng Thiên Vương tha tội, hạ nhân là con cháu của hậu duệ con Rồng cháu Tiên, xin diện kiến ngài!

Cậu vội hành lễ.

Phù Đổng Thiên Vương vẫn vài phần không tin, cậu cũng hiểu ý, lấy ra con dao nhỏ, chích vào phần đầu ngón tay lấy ra một giọt máu, giọt máu ấy không rơi xuống mà trôi nổi từ từ tiến đến chỗ của Phù Đổng Thiên Vương.

- Tuy dòng máu không còn thuần nhưng ta chắc ngươi chẳng phải bọn phương Bắc!

Phù Đổng Thiên Vương đã tin cậu, uy áp cũng biến mất, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

- Thưa là do đã rất lâu rồi, cộng thêm đã bị phương Bắc đô hộ hơn ngàn năm nên dòng máu thuần cũng rất khó nhưng con dân vẫn không quên gốc gác của mình.

Cậu cung kính hành lễ.

- Chuyện đã qua, nhắc lại cũng không làm được gì cả nhưng ngươi vẫn nhớ nên cũng khá khen, nhưng sao ngươi lại đến được đây?

Phù Đổng Thiên Vương nhẹ giọng lại nhưng áp lực vẫn khiến cậu không đứng thẳng người được.

- Thưa là do một viên đá thần bí đưa con đến đây, không biết lúc nào đã bước vào con đường tu sĩ.

Cậu nói.

- Ha ha ha, con dân lạc đến đây, gặp được ta cũng coi như là duyên, lúc nãy ta có ký phần hồn của mình vào ngươi, lúc gần cửa tử có thể cứu một mạng.

Phù Đổng Thiên Vương cười lớn.

- Tạ ơn ngài.

Cậu cung kính.

- Được rồi, lúc về trời ta vô tình lạc đến đây, đã rời đi rất lâu rồi, đây chỉ là một tàn hồn nhỏ của ta vô tình để lại, ký vào ngươi như sự gặp gỡ. Ha ha ha.

Phù Đổng Thiên Vương nói xong, cười lớn rồi tan biến từ từ.

Lúc này cậu cũng đứng thẳng được, uy áp vừa nãy khiến cậu kinh sợ. Bỗng cả cái động phủ rung động, việc Phù Đổng Thiên Vương biến mất vì ký vào cậu khiến cho nơi đây không còn chống đỡ nên sập. Cậu chỉ kịp thu lấy bụi tre rồi bay ra ngoài. Ra bên ngoài thấy nơi đây đã biến mất, cậu chỉ thở dài, rồi quay lại chỗ Thanh Vân.

Lúc này Thanh Vân cũng đã ra khỏi lều, trùng hợp là cậu cũng quay về kịp lúc, cậu thu dọn mọi thứ, cùng Thanh Vân bay đi tìm Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi. Lúc khởi hành thì Thanh Vân có chủ động nắm tay cậu, lúc đầu cậu khá run nhưng cũng từ từ quen, Thanh Vân nhìn bộ run rẩy của cậu, khẽ cười.

Cậu nhớ chỗ hai người kia, bay đến, Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi cũng ngồi đấy từ hôm qua, v·ết t·hương của Diệp Bất Thiên cũng hồi phục, thấy hai người, Thanh Vân nắm chặt tay cậu một lúc rồi e thẹn buông ra. Cậu chỉ lắc đầu cười. Diệp Bất Thiên cũng nhìn thấy, chờ cậu đáp xuống rồi khoác vai:

- Sư huynh, hay đấy.

Diệp Bất Thiên biết nhưng không nói ra, Bình An cũng cười, ra hiệu im lặng.

Bốn người cùng nhau đi đến phần trung tâm của cấm địa, bên trong đã tập hợp đủ bốn phái, trong đây do có bốn phái cùng có mặt nên việc hỗn chiến rất có khả năng xảy ra nhưng trải qua việc chiến đấu bên ngoài nên cả bốn đình chiến, chỉ phân chia bảo vật bên trong. Nhanh thì mặt trời lặng xuống, một lực hút tất cả ra bên ngoài, trở lại bình nguyên, đứng trên đồng cỏ xanh mướt.

Bốn phái chia nhau ra đi về, không ai muốn gây chiến. Bên trên con thuyền đang bay, lúc trước đông đúc nay chỉ còn bốn người, cậu vẫn đứng ở mạn thuyền, ngắm nhìn cảnh vật về đêm, Thanh Vân lại gần cậu, nắm lấy tay, đây cũng là lần đầu hai người cùng lộ ra tình cảm. Diệp Bất Thiên đứng núp phía sau, nhìn hai người.

Trần Kim Nhi cũng đứng đó xem, hai người nhìn nhau rồi nhìn về phía Thanh Vân và Đoàn Bình An, cùng nhau cười, hai người họ cũng hiểu ý đi ra chỗ khác, không làm phiền cậu và Thanh Vân.

Lúc này Lý Tử Xuyên đang ngồi trên một vách núi cao, xung quanh tựa như không lấy một tiếng động như là e sợ gì đó, hắn từ từ ngồi dậy, ánh mắt bỗng dao động, quay đầu về phía sau, Thiên Tử Nguyên đứng đó từ lúc nào.

- Tông chủ, ngài đã quyết định chưa, việc ngọc bội ấy rất quan trọng với ngài thì ta cũng đã biết, kẻ đang giữ nó thì cũng đã nói, không biết...

Thiên Tử Nguyên hành lễ.

- Việc này ta tự có tính toán, thế giới này là vậy, ngọc bội đó ắt hẳn đã khắc vào nó, cho nên ta đành phải ác độc một chút.

Lý Tử Xuyên bình tĩnh nói.

Thiên Tử Nguyên cũng chỉ từ từ lui đi, miệng vẫn còn cười, Lý Tử Xuyên thở dài nhìn lên bầu trời.

- Thế giới này vốn không có tình người gì cả, chỉ có lợi ích đặt trước, tình cảm đặt sau. Ha ha ha.

Hắn nói rồi cười một tràng.

Vài ngày sau thì thuyền của họ cũng trở lại Đông Cực tông, bốn người bước xuống, cậu nhìn cảnh vật xung quanh tự nhiên hít một hơi thật sâu. Bốn người theo chỉ thị đi vào, xác của mấy người kia cũng được đem ra và mai táng theo quy định của tông môn.

Cậu không vội trở về mà đứng đợi Thanh Vân làm xong báo cáo cho tông chủ, hai người đi đến một đường không có người, Thanh Vân mới từ từ nắm tay cậu, Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi thì cũng hiểu ý đi đường khác.

- Nàng còn sợ sao?

Cậu nắm lấy tay nàng, hỏi.

- Sợ chứ, một Thánh nữ của Đông Cực tông, là người trong mộng của bao nam nhân tại đây, giờ lại nắm tay tình tứ với một người thì chàng hỏi xem có gây ra một trận cuồng phong hay không?

Nàng nhẹ giọng đáp.

Hai người nắm tay nhau mà đi, cả hai đều muốn thế này thật lâu nhưng cũng đã đến động phủ của cậu, Thanh Vân chỉ cười, hôn vào má cậu một cái rồi bay đi, cậu sờ vào má của mình, khẽ cười.

Cậu hiện đã có thể chạm đến Khai Thiên nhưng có vài vấn đề khiến việc chạm đến rất khó, cậu ngồi đấy suy nghĩ, lâu cũng không có giải pháp nên cậu lấy mấy cây tre lúc trước ra xem, quả thật những cây tre này rất cứng, vật phàm không thể làm xước được nó. Trong đầu cậu suy nghĩ ra rất nhiều cách để luyện chế, ngồi một lúc thì bên ngoài cửa sổ có con chim bồ câu bay đến.

- Đoàn Bình An, đệ tử ngoại môn thuộc quản lý của Thanh Vân Thánh nữ. Mau đến chỗ tông chủ, ngài có thông báo. Nhanh chóng khởi hành.

Nói xong liền bay đi, cậu cũng nhanh chóng đến đấy.

Chương 19: Phù Đổng Thiên Vương