Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 24: Thiên Cung
- Này Lão Long, đây là Đông Hải, lúc trước ta ở Nam Hoang, hai cái mày có liên quan gì không?
Cậu đang bay đến Thiên Cung.
- Có, trung cấp vị diện này tỉ năm trước là bốn đại lục được ghép lại, là Nam Hoang, Đông Hải, Tây Thiên và Bắc Vực, bốn đại lục giao thoa với nhau, phần màu mỡ nhất là phần giữa bốn đại lục, gọi là Trung Châu.
Lão giải thích cho cậu.
- Mà Tây Thiên có liên quan gì đến phật pháp không?
- Liên quan mật thiết mới đúng, là đất của Phật, mà ta khuyên, nơi đó toàn mấy lão trọc đầu suốt ngày khuyên nhủ thôi, ta nói vậy thôi, chen vào mấy tên đó độ ngươi luôn cũng được, ha ha ha.
Lão nói xong, cười lớn.
Bay tận nửa ngày thì mới đến, Thiên Cung là một cụm rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ khác nhau hợp lại, được ghép lại với nhau nhờ tiến bộ trong kỹ thuật xây dựng cực tốt ở nơi đây, vì xung quanh toàn là biển nên đôi lúc có bão lớn, hay là các yêu thú ngoài biển gây ra s·óng t·hần nên bắt buộc phải nâng cấp cơ sở hạ tầng lên, các công trình ở Thiên Cung có thể nói là cực lớn, riêng tòa thành bao bọc lấy phần ngoài của cụm đảo nhằm chống lại các hải yêu cao giai thì cao trăm trượng, ăn sâu xuống đáy biển, bề dày của nó cũng gần chục trượng. Cách vài mét lại có một tháp canh, bên trong có khắc một loại văn tự mà khi hải thú cao giai xâm nhập, sẽ kích hoạt để hạ sát hải yêu đó. Lính canh thì rất nhiều, nhằm đảm bảo trị an, trật tự và có thể chi viện kịp lúc.
Cậu đáp xuống cảng, nơi đây cũng có rất nhiều tu sĩ nên việc cậu bay trên cao rồi đáp xuống thì chẳng ai lấy làm bất ngờ, họ đã quá quen với việc này. Khung cảnh hùng vĩ khi cậu ngước nhìn tòa thành Thiên Cung này từ dưới lên, lúc nhìn từ xa đã cảm thấy rất lớn, không ngờ lại to lớn đến mức này. Cậu tiến vào thành, đến cửa thì phải qua lớp an ninh để xem có phải t·ội p·hạm hay không. Cậu thông qua dễ dàng nhưng còn cách một khoảng thì bị chặn lại.
- Vị đây cho xem nhẫn thông hành.
Một người lính canh cản cậu lại.
- Ta mới đến, không biết có lệ này, cho hỏi là đăng ký ở đâu?
Cậu nói.
- Một tháng mười viên linh thạch hạ phẩm. Làm tại chỗ.
Người lính gác kia nói.
- Đây, một năm, đăng ký một năm.
Cậu lấy ra hai viên linh thạch trung phẩm.
- Đây, số tiền còn lại coi như mời uống nước.
Cậu nói nhỏ.
- Tên này được, đây, một năm, nhớ năm sau gia hạn tại đây.
Người lính gác được cậu cho thêm phí "uống nước" mặt vui vẻ cho cậu vào.
- Tên này cũng biết đối xử đấy.
Lão Long nói.
- Ha, ở đâu cũng vậy, khi nãy nếu ta chỉ đưa một tháng thì chắc chắn tên đó sẽ kỳ kèo rồi đuổi ta sang một bên, chịu lỗ một chút nhưng thu hoạch sẽ cao, bây giờ ta thoải mái ra vào.
Cậu nói với lão.
Đi vào trong thành, nơi đây có rất nhiều người, phàm nhân hay tu sĩ đều có, mọi người đều buôn bán qua lại, không hề có tí xung đột nào. Vì cậu mới đến nên sẽ có nhiều lính trực kiểm tra, cậu chỉ giơ ra một năm hạn ở lại thì ai cũng khá bất ngờ rồi cho cậu qua. Vì nơi đây toàn là biển, linh thạch khai thách một là ở các hòn đảo lớn, hai là tận dưới đáy biển, không như ba đại lục kia thì Đông Hải có đảo linh thạch là rất hiếm, đa phần toàn khai thác dưới đáy biển nên việc cậu đăng ký một năm thì cũng coi như cậu là người giàu có.
Cậu tranh thủ đi thăm thú nơi này, đâu là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự tự do sau rất nhiều năm. Đi khắp nơi xem trò vui, tòa thành này cực lớn nên được chia thành các khu khác nhau. Cậu đi xem múa lửa, xem hát, đi câu cá, đi xem đấu giá,... Rất nhiều thứ cậu muốn xem.
Lâu sau cũng dừng chân tại Thiên Cung, nơi đây tuy không cấm người qua lại nhưng tuyệt nhiên sẽ không cho người vào nếu không có lệnh. Cậu ung dung bước lên từng bậc cầu thang, thấy cậu là người lạ, hai lính canh có mặc giáp trụ vào cầm thương chĩa vào cậu.
- Tên kia, đây không phải chỗ để đi.
Họ nói với cậu.
- Có lệnh bài Long Đế. Ai muốn cản?
Cậu giơ tấm lệnh bài lên, dõng dạc nói.
Thấy lệnh bài này, hai người lính kia cũng lần đầu thấy nhưng khi họ được huấn luyện thì khi nhìn thấy lệnh bài này bất kể là thật giả chưa biết thì phải thông báo cho các trưởng lão của Thiên Cung, không được khán lệnh mà đuổi người cầm lệnh bài này.
- Đợi một chút...ta thông báo ngay.
Một người lính canh chạy vào bên trong.
Cậu cũng không vội, thư thả đứng đó đợi, tranh thủ nhìn ngó xung quanh, Thiên Cung này rất lớn, riêng cái vườn lúc nãy cũng đủ để xây dựng một thị trấn. Bậc thang cũng khá cao. Có những cây cột to lớn được khảm bằng xà cừ rất đẹp mắt. Cậu đứng đo một lúc thì có người đi ra.
- Nhị trưởng lão của Thiên Cung, Long Cực Thiên, xin nhận lệnh bài Long Đế, mời cậu vào Thiên Cung.
Một người thanh niên chừng hai mươi tuổi hành lễ rồi mời cậu vào.
Cậu không vì thế mà kiêu ngạo, nhìn tuy trẻ tuổi nhưng làm nhị trưởng lão của Thiên Cung ắt tu vi sẽ rất cao, và vẻ ngoài có khi chỉ là lớp bọc cho số năm mà người này sống. Bên trong đây như một cung điện nguy nga tráng lệ, rất rộng, cậu đang bước trên gạch làm bằng vỏ của một con hải yêu, nhìn sơ qua là biết giá cực đắt. Vài bước chân lại có một lính gác mặc giáp trụ đứng nghiêm trang. Đến cuối con đường của có một ngã ba, Long Cực Thiên dừng lại tại giữa ngã ba, cậu cũng dừng lại. Long Cực Thiên vận sức, sàn chỗ cậu và hắn đang đứng bỗng rung chuyển, lúc đầu cậu âm thầm thủ thế nhưng được Lão Long nói không cần thì mới thả lỏng đôi chút.
Sàn từ từ sụp xuống, như một chiếc thang máy. Xuống một lúc thì hiện ra trước mắt cậu là một lồng kính trong suốt, diện tích bằng chỗ cậu và hắn đang đứng. Khung cảnh dưới biển hiện lên, ánh sáng mặt trời chiếu xuống biển hiện lên một màu xanh dương mát mẻ, có đàn cá bơi qua bơi lại. Cậu trầm trồ thán phục kỹ thuật xây dựng tại đây. Xuống rất sâu, qua cả phần đáy biển một lúc sau mới dừng, đối diện cậu là một cánh cửa sắt, Long Cực Thiên ấn ngón tay vào một cái bảng, hắn đang quét vân tay. Cánh cửa từ từ mở ra, không hề nghe một tiếng động lớn nào.
- Đệt, đây như một bộ phim tương lai công nghệ cao vậy!
Cậu bất chợt suy nghĩ và thán phục.
Hắn dẫn cậu đi tiếp. Cậu hiện đang bước trên một loại hợp kim lạ, cậu cố ý dùng sức nhưng loại hợp kim này chẳng mấy tổn hại. Đến một cánh cửa lớn, hắn lần nữa quét vân tay, lần này hắn đứng ở ngoài, chỉ mời mình cậu vào. Bước vào trong thì nơi đây như là một căn phòng, có một hồ cá lớn ở giữa phòng. Có một nữ nhân đang đứng ở phần mép hồ đứng đó như là biết cậu đến mà đón tiếp.
- Lệnh bài Long Đế chỉ lấy ra một là dành cho hắn, hai là dành cho đệ tử của hắn.
Giọng nữ tử ấy phát ra, một giọng nói của phụ nữ trưởng thành nhưng thanh âm lại khá dịu dàng.
Nữ nhân kia quay đầu lại, một nhan sắc có thể nói là tuyệt thế giai nhân, có thể g·iết người bằng sắc đẹp ấy, nghiên nước nghiên thành.
- Tại hạ là đệ tử của Long Lão, Đoàn Bình An, tiền bối đây...
Cậu biết vị trí của mình nên hành lễ.
- Ha ha ha, ta tên Long Thiên Nhi, chủ mẫu của toàn bộ Thiên Cung ở Đông Hải này. Long Lão mà ngươi nói là chủ phụ của Thiên Cung.
Long Thiên Nhi nói.
- Lão Long, ông cũng được đấy.
Cậu nói với lão.
- He he, thế mới là ta chứ, chào hai tiếng sư mẫu đi.
Lão Long cười, nói với cậu.
- Thế đệ tử Đoàn Bình An, bái kiến sư mẫu.
Cậu hành lễ.
- Ha ha ha, đứa trẻ ngoan, ta do bận công việc quá nên không thăm mộ của lão ta, chắc cũng vài trăm năm rồi. Mà giờ ngươi là đồ đệ của lão...Nhìn qua nhìn lại thấy con dễ thương quá, trừ đôi mắt ra thì nhìn muốn nựng rồi.
Long Thiên Nhi nói, tiến lại gần cậu, tuy nói là vậy nhưng chỉ dừng ở việc nhìn, chỉ muốn nhưng vì giữ hình tượng nên thôi.
Cậu nghe được, bất giác lùi lại vài bước.
- Ha ha ha, Lão Long, ông ra đây đi, dưới Long Nhãn đại thành của ta thì ông không trốn đi đâu được đâu.
Long Thiên Nhi nhìn cậu nhưng nói với lão.
Lão Long từ từ hiện ra, nhìn bằng mắt thường thì chẳng thấy gì, đến cậu khi bình thường cũng chẳng thấy, đến khi mở hết công suất quét của thần thức thì mới có thể, mà Long Thiên Nhi này chỉ nhìn sơ qua một cái liền có thể nhìn thấy lão.