Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Lão Long

Chương 23: Lão Long


Cậu đi đến một chỗ vắng, lách vào một con hẻm vắng vẻ, không có lấy một người. Năm tên kia tưởng cậu ngu, bám theo, càng lúc càng gần hơn. Bọn chúng đã quen với từng con đường tại đây nên phân tách ra, nhằm đưa cậu vào thế gọng kìm.

Cậu tiến vào hẻm, nơi đây tối tăm, chỉ có vài ánh đèn nhỏ không đủ chiếu sáng, hôm nay chẳng có ánh trăng nên càng tăm tối hơn.

- Chú em, xin dừng bước.

Một gã vai u thịt bắp đứng chặn trước mặt cậu.

- Anh đây đang thấy khó chịu, cần một ít khoản phí để làm dịu đi, chú em có không?

Hắn nói bóng nói gió.

Cậu chỉ thở dài, lách sang một bên rồi đi.

- Má nó, thằng mù này còn dám lơ?

Hắn triệt để tức giận, vỗ tay một cái, bốn tên còn lại ra mặt, chắn hết đường của cậu.

- Ha ha ha, ta mù thì sao? Biến đi nếu các ngươi muốn sống đến sáng mai.

Cậu cười.

- Đập nó, trên người nó có gì quý giá thì chia ra!

Hắn ra hiệu, bốn tên đồng loạt lao lên.

Cậu chỉ cười, nhảy lên khiến bốn tên úp mặt vào nhau, nhẹ nhàng đáp xuống, hai chân trụ thủ thế, tay trái để sau lưng, tay phải ra hiệu khiêu khích. Tên vai u thịt bắp kia tức giận, hắn hùng hùng hổ hổ lao đến cậu, nhẹ nhàng, cậu tránh qua một bên, tay phải nắm lấy cổ áo hắn, vật lên đằng trước, lấy chân đá vào mặt hắn, hất văng hắn đi ra xa.

- Nhìn tướng của mày làm tao nhớ đến một thằng béo đáng c·h·ế·t.

Cậu hơi nhíu mày.

Hắn bị cậu đá văng, gãy mấy cái răng nằm đó. Bốn tên kia thấy vậy cũng sợ hãi mà run lên. Cậu tiến từ từ lại chỗ bọn chúng. Bốn người đánh liều, chỉ là ỷ có bốn người, ắt sẽ đánh được một người, cậu cũng thấy thú vị, đánh nhây nhây một lúc xem sao. Bốn người dàn trận, nhìn thì tưởng hiểu biết gì nhưng chỉ đứng đó, hù dọa cậu, chắc vậy. Cậu thở dài, thoắt cái biến mất rồi đột ngột xuất hiện trước mặt một trên, đấm vào mặt hắn rồi biến mất, ba tên kia cũng như vậy, vỏn vẹn vài giây đã xử xong, lúc cậu đang phân vân làm gì với đám này thì nhìn lên vách tường có dán lệnh truy nã cho năm người, mô tả như hình thì cậu nhìn lại, y hệt bọn chúng.

- Có tiền rồi. Hề hề.

Cậu cười.

Ở một tòa nhà chấp sự của Thiên Cung trên đảo, giờ này cũng về đêm, có một người đang trực tại đấy, nhìn cảnh vật xung quanh cùng với vài cơn gió nhè nhẹ thoáng qua khiến cho hắn ngáp lên ngáp xuống, đôi lúc còn vô thức mà ngủ đi một lúc rồi tỉnh dậy. Tưởng rằng ca trực đêm nay sẽ như mọi ngày nhưng đến khi hắn nhìn ra ngoài đường, có một bóng người đi chậm rãi về phía hắn, hình như còn đang kéo thứ gì phía sau.

Là Bình An, cậu trói tay chân năm tên kia lại, cẩn thận bịt miệng từng người rồi nối dây, kéo từ từ đi, vừa đi vừa huýt sáo. Tên gác cổng kia lúc đầu nhìn thấy cậu thì lật đật đứng lên, lấy vũ khí ra thủ thế sẵn sàng ứng chiến nhưng khi cậu lại gần thì thấy cậu đang bắt năm tên đang bị truy nã ở đây nên cũng phần nào buông lỏng. Cậu kéo năm tên kia, giao cho hắn dưới ánh mắt sợ hãi và bất ngờ.

- Năm tên này theo như thông báo truy nã là khoảng trăm viên linh thạch hạ phẩm mỗi tên.

Cậu nói.

- Vâng vâng, đúng, năm tên là năm trăm linh thạch hạ phẩm, đợi một chút sẽ có.

Người kia đáp.

Nhanh cậu cũng lấy được số linh thạch của mình, cho vào túi trữ vật rồi biến mất, cậu lúc này đã ổn định được tu vi, lấy tờ giấy mà Phù Đổng Thiên Vương lúc trước, theo tọa độ và hướng đi mà tìm. Đến sáng, khi mặt trời lên, cậu đang đứng trên đỉnh một tòa tháp lớn trong một trấn nhỏ khác. Phóng thần thức cảm nhận thì có một hòn đảo nhỏ có phản phất một ít dao động lạ, thoắt cái cậu biến mất, đáp xuống đảo, xung quanh đảo này bao bọc bởi biển, vài chục hải lý mới có một hòn đảo tiếp nên xung quanh đây chẳng có lấy một người sống.

Cậu phóng thần thức ra xung quanh, nếu cảm nhận qua một lần thì chỉ thấy hòn đảo này bình thường, nhưng cậu phóng tận sáu mươi lần mỗi một giây nên toàn bộ biến động cho là nhỏ nhất cũng phát hiện, cậu tăng lên ba trăm lần mỗi giây thì phát hiện ra một loại linh khí khác lạ, không giống linh khí của thiên địa. Tăng lên một ngàn lần mỗi một giây thì mới nhìn rõ nó, là linh khí vô hình, do là có một tu sĩ đã c·h·ế·t ở đây nên linh khí trong người tan đi, một phần nhỏ còn đọng lại xung quanh. Cậu cảm nhận thì thấy nó quanh quẩn ở một cái hang nhỏ, đủ để một người đi vào. Phía ngoài hang phủ đầy dây leo nên nhìn bình thường sẽ chẳng biết chỗ đó có một cửa hang.

Cậu cẩn thận bước từng bước đi, đến gần cửa hang, cậu cắt đi phần dây leo rũ xuống, đi vào trong, bên trong khá nhiều chỗ rẽ nhưng chỉ có một hướng. Đi một lúc thì có cầu thang dẫn xuống dưới. Đi xuống tầm vài phút thì thấy một cánh cổng bằng đồng thau cực lớn, bên trên cks khắc rất nhiều họa tiết rồng đang uốn lượn. Cậu đẩy cửa, sức của cậu bây giờ có thể một đấm phá núi nhưng khi mở cánh cửa này ra lại khó khăn vô cùng, cậu phải gồng cơ lên cực hạn mới từ từ đẩy vào trong.

Phía bên trong là một không gian u tối do chẳng có ánh sáng nào lọt vào nhưng cậu chẳng để tâm vì cậu quan sát bằng thần thức. Bên trông chừng cao hơn cả cánh cửa bên ngoài, cực rộng như toàn bộ hòn đảo này chỉ là lớp bọc bên ngoài cho hang động này. Cậu đi xung quanh, đi một lúc thì có gì đó khiến cậu dừng lại, một thứ cao mười trượng, dài gấp đồi chiều cao, sờ vào cảm giác lành lạnh khó tả, cậu cố gắng mô phỏng lại từ phác họa, cố thêm màu sắc vào.

- Bằng ngọc thạch? Với kết cấu này phải cần lượng ngọc thạch là bao nhiêu chứ? Không phải bằng đá vì bề mặt cảm giác nhẵn nhụi, không có lấy một chỗ gồ ghề.

Cậu đặt tay lên cảm nhận.

- Nhóc, ê, nhóc.

Một giọng nói vang lên.

Cậu theo bản năng quay lại, thủ thế, thần thức cậu kích hoạt lên tối đa. Cảm nhận xung quanh không có lấy một sịn vật sống nhưng cậu cảm nhận được một loại sức mạnh thần bí.

- Ê.

Giọng nói ấy lại vang lên.

Cậu nhìn theo hướng giọng nói ấy. Thần thức quét liên tục mới nhìn ra một con rồng rất nhỏ, nhìn sơ qua lại nhầm thành một con rắn.

- Đây...

Cậu nhìn con rồng ấy.

- Đây đây cái gì, đây là mộ phần của ta, ngươi vào đây không xin phép còn nói!

Giọng nói ấy có hơi tức giận.

- À thì, theo tờ giấy này ghi là ở đây, nãy giờ ta đi vào vô tình vào đây.

Cậu nói, tay lấy ra tờ giấy lúc trước.

- Hừm...ừm, người bạn cũ nhờ vã, hầy, ta muốn yên ổn sao không được nhỉ? Mà thôi, cứ gọi ta là Lão Long đi.

Lão Long nhìn thấy tờ giấy, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

- Đây là mộ phần của ta, do cơ thể lúc trước đã tọa hóa, linh hồn ta vốn mạnh mẽ nên quanh năm chưa siêu thoát, chỉ quanh quẩn ở đây.

Lão Long nói.

- Vậy lúc trước lão là...

Cậu thắc mắc.

- Là một con rồng, ta là Long Tổ ở đây, đạt được danh Đế đầu tiên của tộc, cũng như thành thánh rồi thăng lên Long Thần. Tiếc là thời huy hoàng đã qua, người kế vị Long Thần cũng có.

Lão Long giải thích.

Lão Long ở dạng linh hồn, bay xung quanh cậu như quan sát gì đó, lão bay qua bay lại. Cậu thấy có hơi khó chịu:

- Lão Long, nãy giờ ông cứ bay qua bay lại xung quanh ta làm gì vậy?

- À, ta chỉ quan sát Thánh Long thể hiếm gặp thôi.

- Thánh Long thể? Là ta sao?

- Chứ còn ai vào đây?

Lão Long nói đến Thánh Long thể, cậu thắc mắc.

- Thánh Long thể trời sinh có thể trở thành Thánh, có khi là Thần, thậm chí Thần Vương. Lúc trước ta cũng thèm khát lấy thể chất đấy nhưng không thể. Người có Thánh Long thể có thể xem tương lai của Thánh Long thể đời sau khi đại thành. Tiếc cái Thánh Long thể đại thành là khi ngươi Khai Đế mà loại thể chất này vốn khắc Đế, rất khó đạt được.

Lão Long giải thích.

- Tiếc cái nhãn cầu ngươi bị phế, ta có Long Nhãn, nếu ngươi chịu làm đồ đệ của ta...

- Đệ tử Đoàn Bình An, bái kiến sư phụ!

Lão chưa kịp nói hết câu, cậu đã dập đầu bái sư.

- Ô, được, được, bái ta làm thầy, sau sẽ làm Long Thần...

- Ờ thì, ta thấy vừa nãy không quan trọng nữa, cáo từ.

Cậu nghe đến "sẽ làm" như là bắt buộc thì rút lời, quay đầu đi.

- Này...không làm Long Thần cũng được, ngươi mau quay lại.

- Đệ tử có mặt.

Lão Long không ép buộc tự nhiên cậu lật mặt tiếp. Lão chỉ cứng họng, thở dài với người đồ đệ này.

- Trước mắt ta có Linh Nhãn, có chín lần chuyển đổi, không yếu hơn Long Nhãn là bao. Nhưng ngươi bắt buộc phải Phong Thiên chứng đạo mới có thể. Trước hết ngươi đến Thiên Cung đi, có một người bạn của ta ở đấy. Có lệnh bài Long Đế của ta, sẽ rất thuận lợi.

Lão nói.

- Vậy lệnh bài ấy ở đâu?

Cậu hỏi.

- Nhớ không lầm thì ở vách đá này, ngươi đập ra là thấy.

Lão nói xong, chỉ về hướng vách đá kia.

Cậu tiến lại gần, dùng tay đấm từng quyền vào vách đá, lúc sau cũng lộ ra một cái hộp gỗ, cậu mở ra thì trong đấy có một tấm lệnh bài màu đen, có hai con rồng bao lấy viền, ở giữa khắc hai chữ "Long Đế".

- Long Đế, Lão Long, trước khi c·h·ế·t lão ở cảnh giới gì?

Cậu thắc mắc hỏi.

- E hèm...nói ra sợ ngươi hoảng, ta lúc trước là Đại Đế ở đây, xé vị diện này mà lên vị diện cao hơn, đạt được Thần vị Long Thần, không kịp xung kích cảnh giới nên dần c·h·ế·t đi, trở lại quê hương làm lăng mộ.

Lão vừa nói vừa tự hào.

- Vị diện?

- Không biết? Vị diện chia thành bốn cấp, hạ cấp vị diện, trung cấp vị diện, thượng cấp vị diện, cực cấp vị diện. Hiện nơi đây là trung cấp vị diện.

- À, hiểu rồi.

Lão giải thích với cậu.

- Hừm...nếu ngươi đồng ý, ta sẽ ký linh hồn này vào ngươi, như vậy có thể theo ngươi, ở trong này lâu cũng chán.

- Được.

Lão suy nghĩ một lúc, ra yêu cầu và được cậu chấp thuận.

Chương 23: Lão Long