Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 32: Nhân Ngư tộc
Thiên Cung Thành hôm nay sắc trời không được đẹp cho lắm, nhìn xa xa sẽ thấy mây đen trùng trùng, nhìn kỹ hơn thì sẽ thấy mưa ở phía đấy, trên biển đang động rất nhiều, vô số tàu thuyền đang tức tốc vào thành, không ai biết được hôm nay sẽ như thế nào.
- Lạc Nhất Thiên, ngươi điên cũng phải phải thôi, giờ này còn ngồi đấy câu cá!
Giọng người lái thuyền vang lên, thuyền thuộc dạng nhỏ nhưng cũng đủ để ba người chen vào mà vẫn chưa chật, một người đang ngồi đấy câu cá, vẻ đắc ý.
Người lái thuyền chỉ thở dài, mặc cho người kia ngồi đấy thả câu mà bơi thuyền vào Thiên Cung Thành. Lúc này gió lớn cũng nổi lên, những bộ y phục đang được phơi khô cũng được thu vào, mọi người đều đóng cửa sổ lại, khóa chặt, trên đường vắng hơn hẳn. Tiếng còi báo động vang lên đến từng ngóc ngác của ngoại thành Thiên Cung, đây là nơi giáp bờ biển cũng như là hàng phòng tuyến ở đây, bình thường sẽ góp vai trò kinh tế cho Thiên Cun.
Nước biển từ từ rút ra phía biển, một cơn sóng thần hiện lên, rất cao, cửa thành của Thiên Cung Thành đóng lại, cửa rất dày, chiếm phân nửa chiều trộng của thành. Dồn dập ập vào liên tục nhưng vẫn chẳng hề gì cho bức tường kiên cố. Nhưng gió vẫn lọt vào, gió mạnh khiến cho những chiếc xe đẩy chưa kịp lấy vào bị cuốn đi.
Lúc sau tiếng còi biến mất nhưng mọi người vẫn không ra khỏi nhà mà ngược lại khóa chặt cửa hơn. Sau cơn sóng thần này là những con hải yêu vạn năm mượn lực mà tấn công, chúng hung hãn lấy thân đập vào bức tường. Những phù văn trên những tòa gác bắt đầu phát huy, tỏa ra một tấm hào quang bao bọc lấy cả bức tường phía trên lẫn dưới biển.
Tam trưởng lão cũng nhanh có mặt, thiết lập trận pháp bao lấy những nơi hiểm yếu, tuy tam trưởng lão cũng thuộc hàng ngũ cường giả nhưng vẫn không dám đánh những con hải yêu vạn năm này. Bày bố xong thì bắn lên trời pháo hiệu, một đường sáng từ phía Thiên Cung bay ra, đáp xuống biển, chỉ nghe thấy tiếng "uỳnh uỳnh" phát ra kèm theo âm thanh gào lên của những con hải yêu vạn năm kia. Là Long Thiên Nhi, cô hiện có tu vi Đế Cảnh Cửu Bước, có thể nói là dưới Đại Đế thì cô vô địch. Với sức mạnh của Long tộc vốn xưng bá biển cả nên mấy con hải yêu này chỉ là cho cô khởi động.
Cậu ngồi trên phía tường thành, tay cầm hộp bánh mới mua, ngồi nhìn về phía Long Thiên Nhi đang đánh mà quan sát, cậu vừa ngồi vừa thưởng thức miếng bánh vừa xem, cuộc chiến thế này không xem thì phí. Đang đứng xem thì có một mảng thịt hải yêu bay về hướng cậu, bỏ miếng bánh xuống, nhảy cao lên.
"Long Thần Đại Pháp - Hỏa Long - Quyền Hỏa Bạo"
Hai tay cậu bao quang bởi ngọn lửa, thoáng qua có thể thấy một bộ giáp tay màu đỏ, cậu đấm vào mảng thịt ấy, bốc cháy rồi tan biến cho thấy sức nóng khủng khiếp.
- Liên kết cơ thể ổn, Thánh Long thể liên kết qua cơ thể này không có gì đáng lo.
Cậu đánh giá cơ thể một lúc.
Lúc này Long Thiên Nhi cũng bay lên, với bộ Long Giáp màu trắng ngọc tuyệt đẹp cùng với đường cong quyến rũ kia có thể khiến một nam nhân bình thường si mê. Lúc này biển cũng tĩnh lại, sóng biển cũng vỗ nhẹ nhàng, mọi thứ trở lại bình thường. Cửa thành cũng từ từ mở ra cùng với binh lính thẳng hàng mà di chuyển. Cậu và tam trưởng lão cùng nhau vớt xác của những con hải yêu này lên, Long Thiên Nhi thì đã quay về và bàn giao lại cho hai người. Xác của hải yêu vạn năm da có thể luyện thành giáp, mỡ có thể cháy rất lâu, xương làm vũ khí và nội đan đương nhiên trân quý vô cùng, người của sàn đấu giá Thiên Cung cũng đến. Mất tận hai ngày mới hoàn thành xong mọi việc.
Ba ngày sau, cậu đứng ở cảng cùng với vài lính của Thiên Cung, ở cảng này không nhận thuyền của thương nhân, cũng không nhận thuyền của người ở Thiên Cung Thành mà là nơi nhận các tàu ngầm. Một con tàu từ từ trồi lên mặt biển, lộ ra một hình dáng khổng lồ của mình, được gia công bên ngoài bằng hợp kim và khắc thêm một lớp phù văn bảo vệ, cánh cửa bằng hợp kim từ từ mở ra, cậu hào hứng đi vào, bên trong không chật chội mà ngược lại khá thoải mái, lối đi đủ cho ba người, ánh sáng được phát từ những lá bùa phát sáng được thay mỗi ngày, phòng của cậu tương đối rộng, ngồi xuống giường, kế bên có cửa sổ bằng kính ba lớp chịu lực.
Lúc lâu sau thì tàu chìm dần dần xuống, cậu nhìn khung cảnh bên ngoài thay đổi một lúc thì nằm xuống giường, tàu lặn đến Thủy Cung chưa tính đến việc tránh các hải yêu thì phải mất đến hơn một ngày mới đến, cậu nằm xuống, nhắm mắt lại, lần nửa mở mắt ra thì mình đang nằm trên giường ở đảo của mình, đương nhiên đây là bản thể, cậu vươn vai một cái rồi đứng dậy.
- Tiểu tử, thuật luyện rối của ngươi cũng rất thành thạo nhỉ, có thể...luyện cho ta để ta nhập vào không?
Lão Long dạng linh hồn đứng gần cậu, nói.
- Sư phụ, linh hồn của ông cường đại khó tan biến, lấy mấy con rối kia cho ông nhập vào khác gì hủy đi đâu, muốn thì phải có thi thể của người tu vi là Khai Đế mới miễn cưỡng để ông nhập vào nhưng chẳng thể thi triển pháp lực, chỉ nhập vào để đi lại thôi.
Cậu nói vài lời dập tan đi ý nghĩ của lão.
- Hầy, lão phu thật sống quá lâu rồi sao, hầy, đáng lý ta có thể sống lâu hơn nữa nhưng lại không được, biết vậy chẳng ham tu luyện làm chi, chỉ việc ta là Long tộc có thể sống vạn năm là bình thường.
Lão đi ra ngoài, ngước nhìn bầu trời rồi than thở.
- Thôi đi, ông có thiên phú tu luyện đương nhiên sẽ có lòng tham nâng cao tu vi, chưa hồn bay phách tán coi như may mắn.
- Bắt bẻ? Thôi, chuyện đó không nói nữa, Thủy Cung tương truyền có một loại quặng cứng cáp vô cùng, không gì có thể hủy được cũng như dung luyện, nhưng ta có cách dung luyện nó, ngươi lần này xuống đấy có thể thu hoạch thứ quặng đó về đây, xong ta sẽ chỉ.
Lão ngồi trên cái ghế, nói.
- Chuyện đó để sau, lần này xuống dưới là làm rõ chuyện Thủy Cung dần không có cống phẩm nào nữa cũng như có vài cuộc xung đột bên dưới, chuyến này là làm rõ mọi chuyện xong báo cáo cho sư mẫu.
Cậu cũng ngồi xuống đối diện với lão, thuận tay rót trà rồi cung kính đưa cho lão, hai người cùng uống.
Sau một ngày liên tục di chuyển, tàu ngầm của Thiên Cung cũng sắp đến Thủy Cung, đây là một tòa thành dưới đáy biển sâu, không gian u tối không thể phân biệt là ngày hay đêm, chỉ có thắp sáng bằng những viên ngọc phát sáng và những loại thực vật có thể phát sáng mà làm đèn. Một tòa thành cực lớn bao hết cả một khu vực như cái bát úp ngược, cửa tàu ngầm từ từ kết nối với cái ống dẫn, hai cái dính chặt lại nhau, nước được rút ra hết, cậu cũng tỉnh dậy, bước đến phía cửa tàu, mở ra, cậu theo thông đạo mà đi, mọi người trên tàu cũng theo đó mà theo, mọi người được kiểm tra qua một lượt rồi tập trung trước một cánh cửa bằng sắt cực lớn, tiếng động cơ chạy, cánh cửa cũng từ từ mở ra, ập vào mắt mọi người là một khung cảnh như ở trên đất liền, có nhà, có đường đi, có cây, có hoa, có cả bầu trời trong xanh, có luôn cả gió và mặt trời đang chiếu xuống, cậu ồ lên một tiếng rồi bước đi.
Khác hẳn với bên ngoài như một vùng không gian u ám, ở đây như đất liền, khác là có vài sinh vật trông giống như con người mà có vảy cá, vài người có mang cá hay là có đuôi cá. Những người ở đây theo sách mà cậu đọc gọi là Nhân Ngư, họ vốn là loài cá nhưng học được một ít pháp thuật nên hóa người, họ không học bài bản nên có vài phần là cá không hoàn thiện, họ có thể trở về bản thể cũng như hóa hình. Đây là tầng lớp hạ tầng, là thường dân ở đây, trung tầng là những quý tộc, họ được ưu ái hơn là có thể tu luyện, háo hình gần như hoàn chỉnh, chỉ là vài tháng phải xuống nước, ít hơn thường dân là phải mỗi ngày xuống nước một lần, do là như vậy nên có một bộ môn bơi lội rất thịnh hành nơi đây. Cao hơn nữa là thượng tầng, là tầng lớp thuộc hoàng tộc của Nhân Ngư, hoàn chỉnh về mọi mặt của cơ thể, rất giống con người, nếu không thể hiện ra thì không cách nào phân biệt.