Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 33: Mỹ nhân ngư
Đây chỉ là một vòm trời nhỏ, theo bản đồ mà cậu được cho thì còn vài cái vòm trời nữa như vậy, phân bố gần nhau và được các thông đạo dẫn đi. Cậu không vội mà dạo đi ở đây, như là tản bộ mà thong thả, những thứ cậu biết cũng như nhìn vẫn là quá ít, ai có thể nghĩ rằng là sẽ có một nơi như này ở dưới đáy biển sâu u ám này, cũng như là áp suất khủng kh·iếp dưới đây mà cậu chẳng cảm nhận được dù chỉ một chút. Nhìn lên bầu trời, nếu nhìn kỹ thì mới ồ lên là có các hệ thống thời tiết phức tạp được lập trình, cậu mơ hồ không biết đây là thế giới kiểu cổ trang hay là tương lai máy móc. Riêng cái tàu ngầm lúc nãy cũng đã chứng minh khoa học kĩ thuật ở đây rất cường thịnh, chỉ là được cân bằng và ẩn đi. Nơi đây giống như những thôn quê, trẻ con thì nô đùa, người lớn thì đi làm việc, cậu bước trên con đường bằng đất mà đi, bất giác cũng đi qua bên kia mái vòm, có một cửa thông đạo được canh gác nghiêm ngặt, cậu phải chứng minh mình là người của Thiên Cung mới dễ dàng cho qua, còn lại phải kiểm tra gắt và lâu hơn.
Các thông đạo rất dài nên có một đoàn tàu vận chuyển như tàu điện ngầm ở Trái Đất, tàu di chuyển rất nhanh và rất êm, hầu như chẳng có bất kỳ rung lắc nào, bên trong mỗi khoang đều rất sáng, có những chỗ ngồi riêng tư hoặc công cộng rẻ hơn, cậu đương nhiên sẽ tiết kiệm tiền của Thiên Cung nên mua luôn chỗ riêng tư. Tàu đi khoảng một tiếng là đến cậu đi xuống, nơi cập bến này như ở Nhật lúc cậu đi du lịch ở đấy, đi theo chỉ dẫn thì leo cầu thang, cài chục bậc thì đến nơi soát người, xong thì đi qua cửa.
Mái vòm cậu đến là trung tâm của Thủy Cung Thành, như là một thành phố phát triển, có các nhà cao tầng cũng như hệ thống đèn hiệu khiến cậu ngỡ như mình đang đứng ở thành phố Hồ Chí Minh, chỉ có đều là ở đây một âm thanh xe cộ cũng không có, mọi người ở đây một là đi bộ, hai là dùng pháp khí hoặc tự thân phi hành, ba là dùng các phương tiện di chuyển công cộng. Cậu bước lên một phương tiện như là một chiếc xe buýt, chỉ là nó không có bánh mà được nâng lên bởi một loại văn tự được khắc bên dưới, chỉ cần truyền linh lực vào là có thể điều khiển, cậu nhìn thấy một cái hòm sắt, biết rằng sẽ mất phí nên nhìn người đi trước bỏ vào đấy một viên linh thạch hạ phẩm thì cũng làm theo, cậu chọn một chỗ ngồi thuận tiện quan sát ra ngoài mà ngồi xuống.
Cậu nhìn ra bên ngoài, có đủ các công trình kiến trúc, các nhà hàng, quán xá các loại, ngoài Nhân Ngư tộc thì cũng có vài người là Nhân tộc của cậu. Phương tiện dừng lại, cậu bước xuống, đảo mắt nhìn xung quanh, theo vị trí được đánh dấu mà đi, mò mẫm một lúc thì mới đến được trung tâm của mái vòm này, cậu định bước vào thì bị quân lính ở đấy chặn lại.