Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44 Rời khỏi tông môn.

Chương 44 Rời khỏi tông môn.


Cùng Hạ Ngưng Tuyết một hồi giao lưu nhàn thoại.

Lâm Tuyệt cuối cùng cũng ổn định lại được nàng.

Nhưng hiện tại, hắn cũng không vội cùng nàng một chỗ đi gặp đám kia ma môn.

Dù sao, trên người của hắn hiện tại cũng không có một món pháp khí thuận tay.

Nói chính xác hơn là chỉ có bảo vật phòng ngự mà không có binh khí mang tính công kích.

Hơn nữa, hôm này số lượt cường hóa cũng đã dùng xong.

Lâm Tuyệt cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai hệ thống làm mới lắc xúc xắc.

Như vậy mới cảm thấy ổn thỏa.

Rất nhanh.

Thời gian một ngày liền cứ vậy trôi qua.

Đối với việc đi ra ngoài mạo hiểm, Lâm Tuyệt trong lòng đương nhiên cũng sẽ có một chút sốt sắng.

Nhưng nghĩ đến bản thân hắn có cực phẩm pháp bảo 《Chung Cực Chuông》.

Hơn nữa, chỉ cần giúp Hạ Ngưng Tuyết giải quyết được vấn đề liền có thể thu hoạch được hệ thống ban thưởng.

Cái này một lần ban thưởng, hệ thống ấy vậy mà có thể chịu bỏ ra tiên pháp cực phẩm làm phần thưởng.

Đây để cho Lâm Tuyệt thật sự có chút bất ngờ không dám nghĩ đến.

Dù sao, cái này hố hàng hệ thống thường ngày là vô cùng keo kiệt a!

Hỏi mới biết, thì ra là bởi vì lần này là lần đầu tiên Lâm Tuyệt đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng hoặc là nói hắn ở phương thế giới này lần đầu cùng đối phương chém lộn cho nên mới có thể phát động nhiệm vụ.

Đối với cái này, Lâm Tuyệt cũng cảm thấy vô cùng chí lí.

Dù sao cũng đều là lần đầu nha.

Không có nhiệm vụ, không có ban thưởng như vậy làm sao mà được.

Về phần pháp khí.

Lâm Tuyệt lần này cũng không có đi tìm tông chủ hỏi xin.

Mà là từ Hạ Ngưng Tuyết biết được bên trong tông môn có một nơi gọi là “Khu Chợ Tông Môn”.

Nơi này được xây dựng ở vị trí trung tâm tông môn, tiếp giáp giữa nội ngoại hai vực.

Bên trong có đầy đủ các loại nhu yếu phẩm tỉ như đan dược, công pháp, pháp khí, thịt ngon, rượu ngon...các loại cái gì có đều có.

Đương nhiên, những vật phẩm đó chỉ có thể từ điểm công hiến lấy ra trao đổi mới được.

Không cho phép thông qua con đường khác để thu mua.

Đúng vậy.

Tông môn không khuyến khích đệ tử dùng linh thạch để mua vật phẩm bên trong tông môn.

Cho nên mới lập ra điểm cống hiến, để đệ tử không ngừng vận động tích cực ra bên ngoài vì tông môn làm nhiệm vụ thu lấy điểm tích lũy.

Đối với những quy tắc này, Lâm Tuyệt hoàn toàn khịt mũi xem thường.

Hắn tuy rằng có cọng lông điểm cống hiến, nhưng là hắn có cực phẩm linh thạch a!

Hắn cũng không tin dùng cái này đổi không được đồ vật ở bên trong tông môn!

Quả nhiên cực phẩm linh thạch vừa ra, Lâm Tuyệt liền chính là đại gia.

Bên trong có cái gì đồ vật, Lâm Tuyệt chỉ cần muốn đều có thể lấy đi.

Đương nhiên, Lâm Tuyệt chắc chắn không phải loại kia vung tay quá trán.

Dùng một viên cực phẩm linh thạch, Lâm Tuyệt liền tùy ý lựa chọn vài kiện pháp kiếm nhìn đẹp mắt.

Ngoài pháp kiếm ra, Lâm Tuyệt còn có thể lấy thêm một kiện pháp khí thuộc loại phi hành.

Hình dáng giống như một chiếc phi chu.

Lâm Tuyệt hoàn toàn không quan tâm đến tính năng, chỉ quan tâm hình dáng có bao nhiêu ra sức liền được.

Vì dù sao, lấy về cũng cần hắn cường hóa.

Cho nên tính năng mạnh yếu không quan trọng.

Trọng tâm vẫn là ở chữ “Đẹp”!

...

Vô Danh Phong.

Trở về từ “Khu Chợ Tông Môn” Lâm Tuyệt liền một đường hồi phủ.

Sau đó mặc niệm lấy hệ thống tiến hành lắc xúc xắc.

Đinh!

【Chúc mừng túc chủ nhận được 3 lần cường hóa! 】

“Trời a!” Lâm Tuyệt không khỏi kinh ngạc, sau đó liền vui vẻ đối với hệ thống nói.

“Hệ thống, yêu c·h·ế·t ngươi a! Vậy mà cho ta 3 lần cường hóa!”

Hắn hôm nay dự định cường hóa pháp kiếm làm vũ khí.

Không nghĩ đến vậy mà hệ thống cho ra 3 lần cường hóa.

Vậy kiện phi chu kia hắn đồng dạng cũng có thể cường hóa a!

Gặp lúc nguy cấp liền có thể leo lên xe sang chạy trốn a!

“Ân! Còn lại một lần cường hóa liền để dành cho cơ linh đan a!”

Làm xong quyết định.

Lâm Tuyệt bắt đầu lấy ra một thanh hạ phẩm pháp kiếm.

Thanh kiếm lấy màu bạch ngân làm chủ đạo.

Hình dáng cũng không có quá nhiều nổi bậc.

Chủ yếu là được thiết kế rất tinh xảo.

Thân kiếm mảnh dài, có chút hơi cong lên.

Nhìn lên vô cùng ưu nhã.

Chuôi kiếm được khắc họa bởi rất nhiều đường vân.

Cầm vào khá là vừa vặn, không mang theo cảm giác trơn trượt.

“Hệ thống, cường hóa thanh kiếm này a!”

Lâm Tuyệt trong lòng mặc niệm lấy hệ thống.

Không qua bao lâu, âm báo thành công của hệ thống cũng vang lên.

Đinh!

【Trung phẩm pháp khí thành công cường hóa thành cực phẩm pháp khí】

Đinh!

【Phải chăng vì món cực phẩm pháp khí này đề tên? 】

Nghe vậy, Lâm Tuyệt có một chút lưỡng lự.

Nhưng bởi vì thanh kiếm này không có tên, cho nên Lâm Tuyệt không thể không làm gì hơn là đặt tên cho nó.

Đắng đo hơn mười giây suy nghĩ, Lâm Tuyệt mới mở miệng nói: “Vậy liền gọi là Bạch Ngân Kiếm a!”

Đinh!

【Đề tên thành công! 】

Cường hóa xong pháp kiếm.

Lâm Tuyệt lại tiếp tục cường hóa món phi chu kia.

Sau đó liền là đan dược.

Làm xong hết thảy.

Lâm Tuyệt mới hài lòng rời khỏi động phủ.

Lúc này.

Ở phía bên ngoài động phủ.

Hạ Ngưng Tuyết mặt lấy một thân hồng sắc váy dài.

Trang phục ôm sát thân thể để cho vóc dáng của nàng lộ ra phá lệ hoàn mỹ.

Nàng đứng lẳng lặng ở đầu gió, tóc mai cùng vũ y theo chiều gió không ngừng tung bay.

Lâm Tuyệt nhìn vào có chút nhập hồn.

“Sư huynh...!” Nhìn thấy Lâm Tuyệt đứng ở nơi đó không lên tiếng.

Hạ Ngưng Tuyết nhẹ giọng kinh hô một tiếng.

Lâm Tuyệt khẽ hấp một hơi, sau đó đi lên vuốt ve lấy tóc dài của nàng, ôn nhu nói.

“Sẽ không sao cả, tin tưởng ta a!”

“Ân...” Hạ Ngưng Tuyệt nhẹ giọng gật đầu.

Nàng tuy rằng rất tin tưởng Lâm Tuyệt, nhưng trong lòng lo lắng vẫn là không thể tránh khỏi.

Lâm Tuyệt cũng không muốn làm cái gì kéo dài thời gian.

Bởi vì càng kéo dài, Hạ Ngưng Tuyệt nội tâm sẽ càng lo lắng khổ sở.

Cái gì đến cũng sẽ đến, hẹn ngày không bằng đúng ngày.

Dù sao niềm tin của hắn cũng không đến từ tu vi mà là pháp bảo 《Chung Cực Chuông》.

Nắm trong tay 《Chung Cực Chuông》 quản đối phương là cái gì tu vi, Lâm Tuyệt đều không sợ.

“Được rồi, đi thôi!”

Nói nói, Lâm Tuyệt liền đứng ở phía sau ôm lấy eo nhỏ của nàng.

Hạ Ngưng Tuyết có chút xấu hổ thẹn thùng, nhưng vẫn là tế ra phi kiếm mang theo Lâm Tuyệt rời đi.

...

“Oa! Từ trên cao nhìn xuống, không nghĩ đến phong cảnh nơi này lại xinh đẹp như vậy!”

Ở trên cao phi hành, Lâm Tuyệt giống như một cái hiếu kỳ bảo bảo đảo mắt nhìn ngắm xung quanh tứ hướng.

“Ân! Thật sự rất xinh đẹp a!” Hạ Ngưng Tuyết cũng nhẹ giọng đáp lại, sau đó cũng có chút hiếu kỳ mở miệng hỏi.

“Sư huynh, huynh đây là lần đầu tiên rời núi sao?”

Lâm Tuyệt có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Đúng vậy a! Có phải hay không nhìn ta rất quê mùa?”

Nghe vậy, Hạ Ngưng Tuyết vội vàng lắc đầu nói: “Không, không hề! Chỉ...chỉ là muội cảm thấy cùng huynh đi chung như vậy để muội rất thỏa mãn, rất vui vẻ.”

Hạ Ngưng Tuyết nhạt nhòa cười, nhưng đáy mắt của nàng giấu không được vui vẻ.

Cùng với điệu bộ thẹn thùng xấu hổ càng khiến cho nàng trở nên đáng yêu cùng xinh đẹp.

Lâm Tuyệt tuy rằng lúc này đảo mắt nhìn ngắm bốn phía, nhưng trọng tâm vẫn luôn luôn đặt ở trên người của Hạ Ngưng Tuyết.

Cho nên, mọi cử chỉ hành động cũng như lời nói của nàng đều bị Lâm Tuyệt thu vào đáy mắt.

Lâm Tuyệt ôm sát lấy eo thon của nàng, nhẹ giọng nói: “Muội thật vui vẻ như vậy sao?”

“Ân!” Hạ Ngưng Tuyết thẹn thùng gật đầu.

“Thật ra, ta còn có rất nhiều cái lần đầu, muội có muốn hay không cùng ta nếm thử?” Lâm Tuyệt giọng nói ôn nhu truyền nhiễu.

Thổi ra hơi âm phủ xuống bên tai của Hạ Ngưng Tuyết.

Đây để cho nàng toàn thân căng cứng, khuôn mặt đỏ nay càng thêm đỏ mọng.

Lâm Tuyệt cảm giác nếu như hắn nói thêm bất cứ lời nào nữa, nàng muốn phải xì khói.

Vuốt vuốt nàng mũi nhỏ, Lâm Tuyệt cười lên phá lệ ấm áp nói: “Ha ha, Ngưng Tuyết muội thật đáng yêu a!”

Hạ Ngưng Tuyết lúc này bởi vì quá độ thẹn thùng mà không thốt ra được lời nào, lẳng lặng điều chỉnh phi kiếm một đường chậm rãi phi hành.

Nhưng có thể nhìn ra nội tâm của nàng là thật sự vui vẻ, không có như trước đó thấp thỏm lo lắng cùng bất an.

Từ lúc gia nhập vào Lam Hoàng Thiên Tông, Hạ Ngưng Tuyết cũng không có đi ra bên ngoài làm nhiệm vụ.

Vừa vào tông môn liền bị Lâm Tuyệt lừa phỉnh mất 2 năm thanh xuân, mỗi ngày đều cùng hắn tại một chỗ chém gió.

Kế tiếp 3 năm, bởi vì hận Lâm Tuyệt mà vùi đầu bế quan khổ tu.

Còn về thời gian trước đó ở ma môn, nàng căn bản không có tu luyện ma môn tâm pháp, bản thân không có tu vi cho nên cũng không có đi ra bên ngoài làm nhiệm vụ.

Chỉ có thể cùng bà bà của nàng một chỗ trồng trọt, chăn nuôi gia s·ú·c mà thôi.

Cho nên, mang theo Lâm Tuyệt, nàng cũng không biết muốn đi đến nơi nào.

Chỉ có thể một đường hướng hướng đông mà bay.

Đương nhiên, nàng cũng sẽ không dám mang Lâm Tuyệt rời đi quá xa.

Sau hơn một tiếng phi hành, cuối cùng hai người bọn họ cũng dừng chân ở một khu rừng cách xa ngoại ô vài dặm.

Bắt đầu chờ đợi đám ma môn kéo đến.

Chương 44 Rời khỏi tông môn.