Chương 45 Có thể đánh liền đánh, tuyệt không nói nhảm.
Chọn lựa tốt một chỗ thoáng mát bóng râm, Lâm Tuyệt liền đặt mông ngồi xống.
Hắn hiện tại cũng không vội, dù sao hắn là biết đám kia có khả năng truy tung tung tích của Hạ Ngưng Tuyết.
Cho nên chỉ cần ôm cây đợi thỏ, đám ma môn kia sẽ tự động xuất hiện.
Lâm Tuyệt lần này lựa chọn một nơi rừng núi hẻo lánh mà không phải là bên trong đông dân thành trì.
Hắn tuy rằng không phải là cái người tốt, nhưng cũng không muốn chiến đấu lan đến người dân vô tội.
Dù sao, lần đầu đánh nhau tránh không khỏi không kiểm soát được bản thân, chém bạy chém bạ là điều không thể lường trước.
Địch nhân không chém lại chém người dân, cái này có chút không thể nào nói nổi a!
Hơn nữa, Lâm Tuyệt lần hành động này đánh chủ yếu là đánh nhanh rút nhanh, tránh cho gặp phải thị phi không đáng có.
Đương nhiên, hắn cũng cảm thấy dạng này đơn thương độc mã dễ dụ ma môn hành động hơn, tránh cho đợi đến đêm dài lắm mộng.
Quả nhiên.
Chờ đợi không quá nữa canh giờ đồng hồ.
Lâm Tuyệt liền phát hiện xung quanh lục tục ngo ngoe vài bóng người.
Tuy rằng Lâm Tuyệt tu vi mới chỉ là trúc cơ kỳ viên mãn.
Nhưng thần hồn của hắn cùng với người khác so ra mạnh hơn đâu chỉ chênh lệch gấp mười lần.
Người khác còn chưa phát hiện ra hắn vị trí cụ thể, hắn cũng đã đem người ta gia phả một mạch điều tra rõ ràng.
Dựa vào thần thông 《Nhãn Thuật》 Lâm Tuyệt liền có thể nhìn ra bọn hắn tu vi cũng như thực lực mạnh yếu.
Mạnh nhất là một tên có thực lực kim đan trung kỳ, gọi Vô Gian.
Cũng là người mà Lâm Tuyệt nhìn thấy ở trong đoạn ký ức của Hạ Ngưng Tuyết.
Bên cạnh đó, còn có 10 tên trúc cơ kỳ ma tu.
Thực lực có chút không đồng đều.
3 tên trúc cơ kỳ viên mãn.
5 tên trúc cơ hậu kỳ, cùng 2 tên trung kỳ.
Công pháp cũng chỉ là huyền cấp mà thôi, độ thành thục cũng chỉ đạt tới tiểu thành.
Cùng Lâm Tuyệt so sánh, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Chậc chậc chậc...Ta chỉ biểu hiện ra tu vi trúc cơ sơ kỳ, bọn hắn ấy vậy mà vác nguyên đội hình như vậy đến chiếu cố ta, đây là coi trọng ta hay vẫn là xem thường ta đâu!?”
Lâm Tuyệt không khỏi tắm tắc vài câu, sau đó nhếch miệng, cười nói: “Bọn hắn tới.”
Nghe vậy, Hạ Ngưng Tuyết không khỏi căng thẳng lên, vừa muốn mở miệng nói gì đó thì Lâm Tuyệt đưa tay ngăn cản: “Không cần phải khẩn trương, ta đây nắm chắc, một hồi muội nên trốn liền trốn, không muốn bị vướng vào, nghe rõ a!”
Hạ Ngưng Tuyết há há mồm, nhưng nhìn vào khuôn mặt tự tin của Lâm Tuyệt để nàng không khỏi an tâm hơn rất nhiều.
Sự tự tin để nàng cảm thấy chỉ cần Lâm Tuyệt tại, liền trời sập cũng không thể làm khó được hắn.
Nàng cũng dần dần bắt đầu mù quáng tin tưởng Lâm Tuyệt, trịnh trọng gật đầu một cái.
Cũng ngay lúc này.
Một đạo âm thanh cười cợt nhã vang lên.
“Khái khái khái, không nghĩ đến a Ngưng Tuyết, ngươi vậy mà như thế không kịp chờ đợi dẫn dụ được hắn ra bên ngoài, ta còn tưởng sẽ phải đợi thêm cái một tuần nữa tháng đâu!”
Theo đạo âm thanh vang lên.
Mười tên ma tu còn lại cũng lần lượt xuất hiện bao vây lấy Lâm Tuyệt, muốn đem tất cả đường lui của hắn đều cho chặn lại.
Nghe đối phương lời nói, Hạ Ngưng Tuyết không khỏi nội tâm trở nên căng thẳng.
Lâm Tuyệt ở một bên nắm lấy tay nhỏ của nàng, đối với nàng lắc lắc đầu ra hiệu.
Sau đó một mặt chăm chú nhìn vào Vô Gian, đối với hắn nhe răng cười nói.
“Ngươi cái miệng tiện này để cho ta cả ngày hôm qua đều là nhớ tới đâu!”
Vô Gian nhìn Lâm Tuyệt có chút ngạc nhiên.
Cái này xuất hiện tràng cảnh có chút không giống như hắn tưởng tượng a.
Tại sao đối phương lại bình tĩnh như vậy?
Biểu hiện giống như đã biết trước được hắn xuất hiện đồng dạng.
Có chút bất quá hợp lý a!
Theo nguyên bản chẳng phải nên là bối rối sao?
Vô Gian não bộ có chút load không kịp, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc là thiếu sót ở bước nào.
Mà đứng cách xa đối phương khoảng chừng 30m.
Lâm Tuyệt lúc này liền động.
Có thể ra tay tuyệt không nói nhảm.
Sư tử vồ mồi đều dùng toàn lực.
Ba loại linh căn đạt đến trúc cơ kỳ viên mãn trong nháy mắt toàn bộ bạo khởi.
Dựa vào địa cấp cực phẩm thân pháp, Lâm Tuyệt tốc độ gần như đạt đến tình trạng na di.
Trong chớp mắt liền xuất hiện ở trước mặt một tên ma tu trúc cơ trung kỳ.
Đối phương lúc này còn chưa kịp phản ứng liền đã bị Lâm Tuyệt dùng kiếm như đao chém bay đầu.
Chưa đợi máu tươi phun trào, Lâm Tuyệt lại một lần nữa sử dụng 《Thiên Lý Bách Bộ》 dịch chuyển đến một tên ma tu khác.
Kiếm ảnh lóe lên, tên ma tu trúc cơ trung kỳ thứ hai còn chưa kịp hét thảm liền đã bị chém đôi người.
“Cái gì? !!”
“Ngươi...!!”
“Mẹ nó! Nhanh, nhanh trở về!”
Đám ma tu còn lại lúc này kịp phản ứng, vội vàng tề tụ lại một chỗ, một bộ sợ hãi đề phòng nhìn chằm chằm Lâm Tuyệt.
Mà lúc này, Vô Gian cũng định thần lại.
Hắn ban đầu mục đích cũng là đem đối phương bắt trở về ma môn, sau đó hỏi ra bí mật cũng như tung tích của Vương Tiêu Dao.
Nhưng Lâm Tuyệt không nói không rằng, đi lên liền động thủ.
Chỉ chớp mắt liền đem hai tên đồng bọn của hắn chém g·i·ế·t.
Cái này để hắn tức giận không thôi.
“Cẩu tạp chủng! Ngươi làm sao dám? !!!”
Quát lớn một tiếng, Vô Gian xách lên đại đao, nhún nhảy một cái xông tới bổ vào đầu của Lâm Tuyệt.
“Chỉ chém được hai tên thôi sao!” Lâm Tuyệt có chút tiếc nuối, sau đó liền nhảy người lui về sau một khoảng cách nhẹ nhỏm tránh né công kích của Vô Gian.
“Sư huynh...” Hạ Ngưng Tuyết đứng từ xa quan chiến nội tâm không khỏi vì đó siết chặt.
Nhìn thấy hắn nhẹ nhỏm tránh né công kích, nàng cũng là nhẹ nhỏm thở phào lấy một hơi.
Nội tâm cũng vì đó mà sinh ra không nhỏ hưng phấn.
Mặc dù Lâm Tuyệt trạng thái lúc này nhìn đến vô cùng nghiêm túc, nhưng thần thái lại cho thấy tuyệt đối tự tin.
Mang cho Hạ Ngưng Tuyết cảm giác tồn tại vô địch.
Để nàng từ ban đầu lo lắng biến thành sùng bái.
“Dám g·i·ế·t người của ta, ngươi đây là không biết chữ c·h·ế·t viết như thế nào sao?”
Nhìn thấy một đao bổ hụt, Vô Gian không khỏi tức giận nhìn chằm chằm Lâm Tuyệt.
Lâm Tuyệt cũng không quản đối phương hò hét, mà duy trì một đoạn khoảng cách, chuyên chú quan sát từng bước động tĩnh của bọn hắn.
Lâm Tuyệt tuy rằng tự tin vào thực lực của mình.
Nhưng cũng không muốn cùng kim đan trung kỳ Vô Gian ngạnh kháng.
Bởi lúc nảy ra tay chém g·i·ế·t hai sinh mạng.
Liền để nội tâm của hắn sinh ra một tia nao núng.
Chính bởi vậy mới không muốn cậy mạnh.
“Cứ nghĩ là sẽ không sao, nhưng khi nhìn thấy máu tươi vẫn khiến cho nội tâm nôn nao a!
Hô!
G·i·ế·t một tên cũng là g·i·ế·t, g·i·ế·t hai tên cũng là g·i·ế·t, vậy liền g·i·ế·t đến quen thuộc liền tốt!”
Lâm Tuyệt ở trong lòng cho mình động viên.
Sau đó lại một lần nữa gia tốc, bỏ qua Vô Gian tìm đến cái khác con mồi.
Hắn lần này nhắm đến một tên tu vi trúc cơ kỳ viên mãn, bởi vì vị trí đứng của đối phương vừa vặn gần hắn nhất cũng là lẻ loi nhất.
“Ngươi...?!!”
Bị xem như là con mồi để tên ma tu này vô cùng tức giận, nhưng đợi hắn kịp phản ứng muốn công kích Lâm Tuyệt thì đầu đã lìa khỏi cỗ.
Lâm Tuyệt lại một lần nữa đơn giản nhất chiêu miễu sát.
Không có dùng đến bất kỳ một chiêu một thức hoa mỹ nào.
Chỉ đơn giản là lợi dụng tốc độ cùng độ sắc bén của cực phẩm pháp khí lấy mạng đối phương.
Đây để còn lại đám ma tu trúc cơ kỳ sợ hãi muốn c·h·ế·t.
Lâm Tuyệt hiện tại thật giống như tử thần cầm lấy liêm đao.
Chỉ cần hắn để ý ai, người đó tất phải c·h·ế·t.
Cả đám nhao nhao lui về sau một đoạn, không dám cùng Lâm Tuyệt cách nhau quá gần.
Cái này cấp bậc chiến đấu đã vượt qua khỏi phạm trù của bọn hắn.
Mà lúc này, Vô Gian đã nổi giận muốn điên.
Đối phương ấy vậy mà dám xem hắn là không khí.
Cái này để hắn làm sao có thể chịu nổi?
“Cẩu tạp chủng, c·h·ế·t đi cho taaaaaa!!” Vô Gian hét lớn lên một tiếng, sau đó lại một lần nữa xách lên đại đao hướng Lâm Tuyệt chém ra ba đạo đao khí.
“Tam Thức Lôi Đao!”
Nhìn đến ba đạo đao khí ẩn chứa lôi điện dài khoảng chừng 2 trượng nối đuôi nhau chém tới.
Lâm Tuyệt không suy nghĩ nhiều liền nhún người nhảy lên trời né tránh.
Ầm!
Đao khí chém trượt, mạnh mẽ đánh xuống đất tạo nên một tiếng nổ lớn.
Xung quanh bụi đất còn ẩn ẩn có vết tích tàn phá của lôi điện.
Nhìn thấy công kích đánh hụt, Vô Gian cũng không có bởi vậy mà đình chỉ.
Ngược lại, hắn càng trở nên hung hăn càn rỡ: “Hiện tại ngươi còn có thể trốn đến nơi nào?
Thiên Ma Trảm Kích!” Vô Gian lại một lần nữa quát lên tên chiêu thức.
Đại đao trong tay hắn bỗng nhiên bao phủ một tầng ma khí.
Đao khí giống như hắc vụ hướng đến bên không trung đang không ngừng lơ lững Lâm Tuyệt.
“Hừ! Được nước lấn tới, đến mà không trả liền không phải đạo, chỉ hy vọng sau cú này ngươi vẫn có thể còn sống đi!”
Nói nói, Lâm Tuyệt khí thế đột nhiên thay đổi.
Ban đầu, Lâm Tuyệt hoàn toàn không có ý định dùng đến đại chiêu.
Hắn chỉ muốn lợi dụng tốc độ đem đối phương cho g·i·ế·t sạch, sau đó bắt sống Vô Gian hành hạ một trận.
Nhưng đối chiến cùng cao thủ kim đan trung kỳ để hắn biết được ngạnh kháng là thật không tốt.
Chênh lệch một đại cảnh giới không phải lợi dụng thể lực cùng với tốc độ là có thể bù đấp.
Tuy rằng có thể sẽ không thua, nhưng nếu như không nắm chắc chắn 100%.
Lâm Tuyệt tất nhiên sẽ không thử.
《Bạch Ngân Kiếm》 không ngừng chấn động run rẩy giống như chịu phải áp lực cực lớn.
Sau đó nhìn như đơn giản vung ra một kiếm tùy ý.
“Trảm Thiên!” Lâm Tuyệt mặt không đổi sắc đọc lên chiêu thức.