Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 46 Ngươi gọi người thì ta cũng có thể.

Chương 46 Ngươi gọi người thì ta cũng có thể.


Khí thế của Lâm Tuyệt như hồng hoang mãnh thú, nương theo kiếm thức nộ phóng mà ra.

Đứng đối diện Lâm Tuyệt.

Lúc này bị che bởi hắc vụ đao khí, Vô Gian hoàn toàn không hề hay biết.

Chỉ nghe Lâm Tuyệt lời nói.

Hắn còn tưởng là đối phương đang cố gắng hư trương thanh thế.

Liền lớn tiếng cười nhạo nói: “Ha hả...châu chấu đá xe mà thôi! Mặc dù thực lực của ngươi để cho ta có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại tại đây.

Đứng trước ≪Thiên Ma Trảm Kích≫ của ta, tất cả đều hoàn với các bụi, nếu như ngươi hiện tại chịu quỳ...”

Vô Gian lời nói còn chưa có nói hết, liền trợn mắt kinh ngạc.

Sau đó liền...không có sau đó nữa.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Hắc vụ đao khí giống như bọt biển tan vào trong biển cả.

Bị kiếm khí của Lâm Tuyệt như hồng thủy thôn phệ lấy.

Lấy lôi đình tư thế một đường quét tới còn đang ngơ ngác Vô Gian.

Cuồng phong tàn phá.

Kiếm khí tung hoành chém nát toàn bộ vật cản đường.

Đem Vô Gian trong nháy mắt hóa thành cát bụi, tan biến trong hư vô.

Sau khi chạm đất, còn đem mặt đất chẻ đôi thành một đạo vết nức sau không thấy đáy.

Cây cối xung quanh đều bị cuồng phong gào thét thổi tung lên trời.

Đám ma tu cũng bị cuồng phong cuốn cho loạn thất bát tao.

Vài tên xuôi xẻo trong nháy mắt đều hôi phi yên diệt.

Hạ Ngưng Tuyết núp ở phía xa quan sát đều muốn kinh ngạc đến mắt chữ A mồm chữ O.

Nàng có chút không thể tin vào mắt mình.

Đây có thật là sư huynh mà nàng quen biết sao?

Tuy rằng nàng rất tin tưởng vào Lâm Tuyệt.

Và sự tự tin của Lâm Tuyệt cũng để nàng an tâm tuyệt đối.

Nhưng cũng không có nghĩ đến trường hợp này a!

Không phải nói là gặp nguy hiểm sẽ triệu hồi sư tôn sao?

Làm sao trở thành một kiếm đồ ma rồi.

Hơn nữa.

Cái dáng vẻ này...tại sao lại soái đến như vậy a!

Hạ Ngưng Tuyết giống như hóa thân thành tiểu mê muội nhìn Lâm Tuyệt không chịu rời nổi mắt.

Mà lúc này.

Lâm Tuyệt bề ngoài nhìn ra không có mảy may biến hóa.

Nhưng nội tâm rung động tất nhiên là tránh không khỏi.

Hắn nghĩ đến ≪Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật≫ uy lực sẽ rất mạnh.

Càng không ngờ tới lại mạnh đến như vậy!

Này một kiếm.

Đừng nói là kim đan kỳ viên mãn.

Cho dù là nguyên anh kỳ cũng khẳng định c·h·ế·t không có chỗ chôn.

Đổi lại.

“Đây mẹ nó cũng quá ngốn mana a! Chém một kiếm liền muốn bào đi hơn phân nữa linh lực.

Nếu như dốc hết toàn lực thi triển ra một kiếm, sợ rằng lấy ta bên trong linh lực e rằng chém không ra!”

Sau khi dùng thử một lần ≪Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật≫.

Lâm Tuyệt đại khái cũng rõ ràng được phần nào uy lực cũng như mức độ tiêu hao của chiêu này.

Hắn hiện tại chỉ có một chiêu một thức.

Cho nên không phải trường hợp đặc biệt, vẫn là không nên tự ý tùy tiện dùng.

Chém trúng không sao, nhưng nếu hụt một cái thôi liền coi như muốn xác định.

Đảo mắt nhìn xung quanh.

Phát hiện Hạ Ngưng Tuyết vẫn an toàn để hắn cũng an tâm, chỉ có điều ánh mắt của nàng nhìn hắn có vẻ gì đó cứ là lạ.

Lâm Tuyệt không có hạ xuống cùng nàng tụ hội mà tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Không có bất cứ cái gì dư thừa.

Lâm Tuyệt liền nâng kiếm xông đến còn lại vài tên ma tu còn may mắn sống sót.

“Không...không muốn!!”

“Aaaaa...tha mạng! Làm ơn đừng g·i·ế·t ta...”

Mặt kệ cho bọn hắn có kêu gào thê lương thảm thiết.

Lâm Tuyệt mặt đều không nhăn lấy một cái, như một cái chân chính tử thần gặt hái mạng của bọn hắn.

“Như vậy...nhiệm vụ liền xong sao?” Lâm Tuyệt có chút không xác định thầm nhủ.

“Nhiệm vụ lần này là giải quyết phiền muộn của Hạ Ngưng Tuyết, cũng không phải là đi chém lộn, thỉnh túc chủ làm rõ mục tiêu.”

Âm thanh có chút la lỵ ngọt ngào của hệ thống vang lên.

Lâm Tuyệt nghe vậy, ánh mắt khẽ đảo, miệng nhỏ run lên một cái.

“Phiền muộn? Vậy ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ xông vào ma môn cướp ra bà bà của nàng? Cái này nhưng là không được a!”

“Không cần túc chủ phải phiền phức như vậy, nhân gia hiện tại đang cách túc chủ ở hướng bắc khoảng cách chừng hơn một dặm.”

Hệ thống đột nhiên tốt bụng đưa ra nhắc nhở.

Lâm Tuyệt nghe vậy, không khỏi vui vẻ quá đổi.

Không do dự liền hướng thẳng về hướng bắc mà bay.

Không đến 5 giây.

Đúng vậy.

Khoảng cách chỉ có hơn một dặm.

Lâm Tuyệt chỉ cần dùng đến vài giây liền có thể đạt tới.

Nhìn đến cách đó không xa.

Một cái lão ấu đang nơm nớp lo sợ, đi đi lại lại như thể đang vô cùng sốt sắng chờ đợi ai đó đến.

Vì để cân nhắc an toàn, Lâm Tuyệt trước tiên dò xét thực lực của đối phương.

Thông qua ≪Nhãn Thuật≫.

Lâm Tuyệt biết đối phương gọi là Lý Thu Thủy.

Tu vi chỉ có luyện khí tầng 4.

Hắn vậy mới yên tâm.

Không có đi qua chào hỏi, liền xách đối phương bây đến chỗ của Hạ Ngưng Tuyết.

Mà Lý Thu Thủy bị Lâm Tuyệt túm lấy sau áo xách đi sợ hãi không thôi.

Kém chút nữa bị dọa ngất.

Khi nhìn thấy Hạ Ngưng Tuyết.

Nàng ta lại một bộ nước mắt nước mũi hướng Hạ Ngưng Tuyết cầu xin.

“Oa...tiểu Tuyết, làm ơn bảo hắn đừng g·i·ế·t ta...làm ơn a!”

Hạ Ngưng Tuyết nhìn thấy là bà bà của mình một khắc này.

Nội tâm cuối cùng kìm nén không nổi.

Cũng là bật khóc nức nở hướng Ly Thu Thủy ôm chầm lấy.

“Oa oa...bà bà, là bà bà thật sao? Tiểu Tuyết…tiểu Tuyết rất nhớ người a...”

Hạ Ngưng Tuyết âm thanh mang theo nức nở cùng nghẹn ngào, sau đó mặt đỏ không rõ do cảm xúc thổn thức hay là xấu hổ nhỏ giọng nói.

“Hắn, hắn sẽ không hại người, hắn…hắn là nam nhân của ta…”

Lão ấu nghe vậy, ánh mắt không khỏi lóe lên quang mang, sau đó rất nhanh liền ẩn xuống.

Đối với Hạ Ngưng Tuyết có thể cùng với bà bà của mình trùng phùng.

Lâm Tuyệt thật sự thay nàng vui vẻ.

Hắn cũng không có đi lên cùng các nàng góp phần, mà lẳng lặng đứng ở một bên mặc niệm lấy hệ thống.

“Hệ thống, ta đem bà bà của nàng cũng tìm đến, như vậy nhiệm vụ cũng nên hoàn thành a!”

“Nhiệm vụ là giải quyết vấn đề của Hạ Ngưng Tuyết, thỉnh túc chủ hiểu rõ và nghiêm túc thực hiện a!”

“Ta đây chẳng phải rất nghiêm túc thực hiện sao? Đem đám ma môn này diệt sạch, còn mang trở về bà bà của nàng, như vậy còn có vấn đề gì chưa làm xong sao?”

Đứng trước Lâm Tuyệt chất vấn, hệ thống cũng không có chịu phản ứng lại.

Đây để cho trứng dái của hắn có chút nhứt nhối.

“Ta rốt cuộc là thực hiện thiếu đi bước nào a? Vẫn là nên trực tiếp hỏi xem Ngưng Tuyết?”

Lâm Tuyệt có chút khó hiểu đưa mắt nhìn lên Hạ Ngưng Tuyết.

Trong phút chốc, hắn phát hiện cái lão ấu này ánh mắt nhìn hắn có chút không thiện ý.

Đây để cho Lâm Tuyệt không khỏi cảm thấy cổ quái.

Đương nhiên, Lâm Tuyệt chắc chắn sẽ không nghĩ rằng do hắn đa nghi.

Chỉ cần có một chút gì đó cảm thấy không đúng, hắn khẳng định sẽ đưa đối phương vào danh sách diện tình nghi.

Nghĩ như vậy.

Lâm Tuyệt một lần nữa nhìn chằm chằm vào lão ấu.

Sau đó tiến hành phát động thần thông ≪Đọc Tâm Thuật≫.

Môn thần thông này mỗi lần sử dụng đều tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.

Cho nên Lâm Tuyệt rất ít khi gặp ai đều sẽ lấy ra dùng.

Nhưng trường hợp này đương nhiên là không dùng không được a!

【Tiểu quỷ từ đâu xuất hiện, vậy mà dám làm hỏng kế hoạch của ta...

Hiện tại để ngươi đắc ý, đợi đến khi Dương trưởng lão tới cũng chính là ngày tàn của ngươi...

Còn có Hạ Ngưng Tuyết, ta nuôi dưỡng ngươi hơn mười năm trời, ngươi vậy mà dám ở sau lưng ta vụng trộm yêu đương.

Cái này nếu để cho thiếu ma chủ biết, ta đây chẳng phải c·h·ế·t không thể nghi ngờ?

Đã ngươi không biết điều, vậy cũng đừng trách ta tàn nhẫn...】

Ngọa tào!

Cái bà lão này đã vậy còn rất hỏng.

Không những xấu về mặt ngoài.

Bên trong vậy mà cũng xấu không tưởng.

Khoan đã!

Dương trưởng lão?

Mẹ nó!

Mụ ta ấy vậy mà trước đó liền đã gọi người.

Làm trưởng lão ít nhất cũng là nguyên anh kỳ đi.

Vậy còn ở lại nơi này chờ đợi cái rắm.

Không hề do dự.

Lâm Tuyệt liền cho lão ấu kia một cú đập yêu thương.

Một phát liền bất tỉnh nhân sự.

Hạ Ngưng Tuyết thấy một màn như vậy không khỏi choáng váng.

Vừa muốn há mồm liền bị Lâm Tuyệt đưa tay ngăn cản.

“Lát nữa ta sẽ giải thích, hiện tại nhanh chóng chạy a!”

Nói nói, Lâm Tuyệt liền lấy ra phi chu cực phẩm pháp khí.

Mang theo Hạ Ngưng Tuyết cùng với Lý Thu Thủy nhanh chóng chuồn đi.

Vừa định chạy trốn, hắn lại chợt nhớ ra.

“Ta tại sao phải chạy? Hắn có thể gọi người thì ta cũng gọi a!”

Nghĩ như vậy, Lâm Tuyệt một bên điều khiển phi chu, một bên lấy ra lệnh bài liên hệ với Âu Dương Hạo.

Chương 46 Ngươi gọi người thì ta cũng có thể.