Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tru Thiên Lộ
Unknown
Chương 12: Chấp Pháp Đường
Huyền Phong rộng lớn, lại cao vô cùng nên mới được chọn làm nơi ở cho đệ tử ngoại môn, tưởng lão ngoại môn và các kiếm thị. Từ trên xuống dưới Huyền Phong trải đầy các động phủ cái nào cũng phòng ốc đầy đủ, linh khí dồi dào. Động phủ ở Huyền Phong chia ra ba đẳng cấp thượng, trung, hạ. Thượng cấp động phủ đương nhiên là dành cho trưởng lão ở, trung cấp là dành cho kiếm thị, hạ cấp mới là của đệ tử.
Nơi khác mà nói Trương Diệp hắn cái này thực sự là khó kiếm một động phủ có ba loại linh khi kim, hỏa, lôi. Nhưng ai bảo hắn gia nhập là gia nhập Thiên Kiếm Tông cơ chứ, đây là tông môn kiếm tu nên kim hệ linh khí đảm bảo luôn luôn có. Tuy nhiên động phủ hạ cấp của đệ tử ngoại môn thường phải ghép với hai người nữa thành nhóm ba người. Một phần vì không có nhiều động phủ cho mỗi người một cái, một phần để họ hợp thành một tổ đội cùng đi làm nhiệm vụ.
Trương Diệp tất nhiên sẽ có hai bạn cùng phòng. Hai người này nhìn qua cũng thật thú vị, một người đang không ngừng chống đẩy bằng một tay, một người lại nằm ăn hết món này đến món kia. Quả là hai thái cực.
"Tiểu đệ! Bổn đại gia là Dương Tiêu, gã béo kia là Mặc Tử. Bọn ta đều là Luyện Khí đỉnh phong đó, ngươi nên ngoan ngoãn làm đệ đệ đi! Hahaha!" Người nói là một tên cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn không khác gì một tên thất phu.
"Mặc kệ tên ngốc này đi, chúng ta đều là bằng hữu ngang hàng.
À phải rồi, ngươi tên gì?" Ngược lại tên béo họ Mặc này lại có chút ôn hòa hơn, có điều vừa ăn vừa nói liền hơi vô duyên.
"Hai vị sư huynh chiếu cố, ta tên Trương Diệp." Trương Diệp ôm quyền khẽ cúi đầu đáp.
"Trương Diệp...ngươi là tiểu tử gia nhập tông môn bằng hình thức giao đấu!
Ahahaha, vậy thì phải đấu với lão tử một trận!" Dương Tiêu nghe đến tên hắn liền nhận ra, lập tức phấn khích lấy ra đại đao chuẩn b·ị đ·ánh.
Bỗng đột nhiên tên mập rút trong ngực ra một tấm phù, ném một cái dính vào trán tên Dương Tu làm hắn đứng yên. Lại là Định Thân Phù, cái này Trương Diệp phải nói là nhìn đến phát chán rồi.
"Mặc huynh là Phù Sư hay là..." Trương Diệp nhìn thấy Mặc Tử dùng phù văn liền muốn hỏi. Ngộ nhỡ đối phương là Phù Sư thì hắn có thể hỏi một số chuyện về đãi ngộ của tu sĩ làm nghề phụ trợ ở trong tông môn.
"Phù Sư? Miễn cưỡng coi là vậy đi." Mặc Tử vuốt vuốt cằm một tí rồi gật đầu nói với Trương Diệp.
"Miễn cưỡng?" Trương Diệp hỏi.
"Ta...đang học làm Phù Sư thì đúng hơn. Trong số mấy vị ngoại môn trưởng lão có vị biết vẽ phù văn, thấy ta có thiên phú liền muốn dạy." Mặc Tử vừa nói vừa lấy thêm một miếng đùi gà nữa ăn ngấu nghiến.
"Ờm...Ươi ũng uốn àm ù ư à?" Không những thế hắn còn ngoặm miếng to rồi nói.
"Uhm....Phù Sư thì không nhưng ta muốn hỏi có vị trưởng lão nào biết trận pháp không?" Trương Diệp nói, hắn hình như cảm nhận đối phương nói nói còn văng miếng thịt vào áo hắn.
"Ồ cái này thì có, Trịnh trưởng lão đó. Ông ta là trưởng lão quản lý Chấp Pháp Đường, trận pháp tại ngoại môn đều do lão bố trí. Nghe nói là sự đệ của Chu trưởng lão nội môn quản lý Trận Pháp Điện.
Trịnh trưởng lão hình như có thể dựng được trận pháp ngũ phẩm đấy". Chớp mắt cái liền ăn xong miếng đùi gà to, tự nhiên nói lưu loát hẳn. Tên béo này có chút vô duyên nhưng tính tình ôn hòa, lại thêm cái gì cũng biết.
"Đa tạ Mặc huynh chỉ điểm." Trương Diệp ôm quyền, hắn sau đó sắp xếp đồ đạc một chút xong lập tức rời đi.
Dương Tiêu lúc này loay hoay mãi mới thoát được khỏi Định Thân Phù, hắn tức giận vác đại đao kề cổ Mặc Tử. Hắn cái này hiếu chiến nam nhân, bị cản lại khỏi một cuộc đánh nhau chính là muốn g·iết hắn a.
"Mãng phu, ta là muốn để hắn mạnh hơn rồi hai ngươi giao đấu." Mặc Tử khéo léo lấy miếng xương gà đẩy đẩy đại đao ra xa khỏi cổ mình rồi nói.
"Ờ người nói có lý." Dương Tiêu bỗng nhiên thấy hợp lý, hắn nghĩ kỹ lại khi hai bên tu vi bằng nhau hẳn phải làm một trận thống khoái lắm.
"Nhưng ngươi bảo hắn đi gặp học nghề, hắn thành tên mọt sách à.
Như vậy sao mà ta đánh?!" Dương Tiêu nắm chắc đại đao cắm xuống đất khó chịu.
"Ta đâu có bảo hắn đi gặp, là hắn muốn đó chứ.
Mà tí chỗ lủng này ngươi tự trả" Mặc Tử thở dài, hắn muốn về phòng ngủ rồi. Trước khi đi không quên chỉ vào lỗ hổng do đại đao của Dương Tiêu phá ra, nhắc nhở hắn đã nghèo thì đừng phá của công.
----------
Trương Diệp chưa phải là Trúc Cơ tu sĩ vì thế hắn chưa thể ngự vật phi hành, chỉ đành dùng trận pháp truyền tống để đến Thiên Phong. Nơi đây quang cảnh thực sự choáng ngợp. Ở chính giữa đỉnh núi là một cái sân lớn được đúc bằng ngọc thạch màu xanh lục huyền bí lại còn có hoa văn bắt mắt.
Phía xa xa hắn liền thấy một cánh cổng vô cùng to lớn so sánh được với cổng của Thương Gia Thành, cánh cổng này không có cửa mà bên trong nó chỉ có một vòng xoáy màu xanh nhạt đang lưu chuyển. Đó hiển nhiên là thông đạo duy nhất dẫn đến nội môn, thường xuyên có người ra ra vào vào cánh cổng này.
Nội môn và ngoại môn bị ngăn cách bởi một màn sương vô cùng dày đặc, tuy nhiên không có nghĩa là đi qua màn sương là đến nội môn. Thực tế vị trí chính xác của nội môn ở đâu không đệ tử nào biết, họ chỉ biết ngoại môn ở đâu. Nói cách khác nội môn nằm ở một nơi hoàn toàn khác, màn sương kia chỉ là ngụy trang khiến người ta tưởng rằng nội môn ở phía sau đó. Đây là cách mà Thiên Kiếm Tông bảo vệ đạo thống của mình mấy chục vạn năm chưa từng bị công phá.
Quay lại với Thiên Phong, nơi đây tất nhiên không chỉ có sân lớn và cổng là bắt mắt mà tam đường cũng nhìn vô cùng uy phong. Hướng tây bắc, bên cạnh thông đạo vào nội môn chính là Nhiệm Vụ Đường, cũng là nơi đông đệ tử ra vào nhất. Phía tây thì chính là Vấn Đáp Đường, nơi này lại ít người hơn một chút. Nhưng đó đều không phải mục tiêu hôm nay, cái chúng ta quan tâm là công trình phía đông bắc của Thiên Phong: Chấp Pháp Đường.
Nơi đây cho người ta cảm giác uy nghiêm khó tả, kiếm thị đứng canh ngoài cổng mặt mày đều rất nghiêm túc, ai thấy cũng không dám đụng vào. Hẳn là người xây Chấp Pháp Đường nghĩ nó chưa đủ đáng sợ, ngoài cửa lớn còn có hai bức tượng đá hình thần thú Bệ Ngạn, cái này chắc là răn đe mọi người đừng có phạm điều sai trái...
Trương Diệp chỉ vừa mới bước lại gần cửa lớn thì đột nhiên thoáng cảm thấy sát ý, hắn phản xạ rất nhanh lấy ra Huyền Thiết Kiếm nhưng vẫn chưa đủ nhanh. Từ bao giờ đã có hai vị kiếm thị một trái một phải kề kiếm vào cổ hắn, hơi lạnh từ kiếm tỏa ra khiến người sởn gai ốc. Tuy nhiên hắn biết sát ý của họ chỉ là đe dọa chứ không phải làm thật, vì thế rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.
Kiếm thị thấy Trương Diệp nhanh như vậy đã lấy được bình tĩnh, có chút ngạc nhiên. Vị ở bên trái mặt nghiêm nghị nói:
"Ngươi đến đây làm gì? Lệnh bài đâu?"
Mặc dù đang ở trong Thiên Kiếm Tông nhưng đi đâu vẫn cần đưa ra lệnh bài, để tránh có k·ẻ g·ian đột nhập. Bởi vì lệnh bài được thấm nhuần linh khí của người chủ ngay từ giây phút họ tiếp nhận nó nên rất khó để làm giả. Trương Diệp động tác nhẹ nhàng lấy lệnh bài thân phận ra từ trong ngực áo rồi nói:
"Đệ tử muốn tìm Trịnh trưởng lão hỏi ngài ấy về trận pháp thuật."
Hai vị kiếm thị nghe Trương Diệp nói rồi nhìn nhau một khắc, sau đó một vị phóng ra một cái tiểu phi kiếm bay vào trong Chấp Pháp Đường. Đây là pháp khí truyền tin đặc thù của Thiên Kiếm Tông mô phòng lại hình dáng của pháp khí huyền thoại của vị khai tông lão tổ nhưng bé hơn rất nhiều. Thứ đồ này chỉ có người sở hữu lệnh bài thân phận của Thiên Kiếm Tông mới dùng được. Có thể thấy độ bảo mật của Thiên Kiếm Tông rất cao.
Một lúc sau một cái tiểu phi kiếm bay từ trong Đường ra hạ bên tai một vị kiếm thị, người này nghe âm thanh truyền trong kiếm một lúc này đánh mắt ra hiệu với vị kiếm thị còn lại. Sau đó hai người lập tức thu kiếm, chớp mắt cái như một làn gió biến mất để lại Trương Diệp ngơ ngác. Cái này chắc là cho phép hắn đi vào rồi.
Cổng vào đáng sợ bên trong chắc chắn sẽ phải đáng sợ, mặc dù bên ngoài tưởng như Chấp Pháp Đường làm từ gỗ nhưng bên trong bốn bức tường đều bằng đá tạo cảm giác lạnh lẽo. Bên trên tường ở hai bên đều khắc toàn bộ nội quy của tông môn. Chữ khắc trên đó không hề tầm thường, có thể tự thân phát ra kim sắc lại còn có thể hằn sâu vào trí nhớ của người đọc.
Ở phía tường đối diện cổng vào khắc hình tượng vị khai tông lão tổ chân đạp lên xác của biết bao yêu tộc, ma tộc mà trên tay cầm pháp khí chứ danh "Tề Thiên Thần Kiếm" phát ra hào quang vô cùng uy phong lẫm liệt. Bên dưới chân tường có một cái bục vô cùng cao, người đến đều phải ngẩng đầu lên nhìn. Trên bục có một cái bàn thạch nhìn thì tầm thường nhưng lại tỏa ra uy áp khiến kẻ bước vào Chấp Pháp Đường đều phải e rè, tuy nhiên bàn thạch lại bị đặt lên một đôi dày.
Trương Diệp nhìn nghiêng ngó dọc vẫn cứ là ra một đôi dày đang được đặt lên bàn, hình như có ai đó đang gác chân lên bàn. Bỗng toàn thân hắn như có cái gì đó nắm lấy, dẫy dụa cũng thấy không được. Hắn sau đó từ từ bị đưa lên đối diện với bàn thạch, lúc này liền thấy chủ nhân của đôi chân đang gác lên bàn kia là một lão nhân.
Người này y phục hiển nhiên là đạo bào ngoại môn trưởng lão, khuôn mặt y có chút giống người bảy mươi tuổi nhưng tóc vẫn chưa bạc hết mà chỉ bạc hai bên mai. Tu sĩ Nguyên Anh mà nhìn già như vậy, nói rõ y dừng ở cảnh giới này khá lâu, ít nhất cũng ngàn tuổi rồi. Trương Diệp không cần nghĩ nhiều liền nhận định luôn đây là vị Trịnh trưởng lão trong mồm Mặc Tử.