Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tru Thiên Lộ
Unknown
Chương 16: Thanh Thụ Sơn.
Ngày hạ sơn đi làm nhiệm vụ đã đến, Trương Diệp đã hoàn thành chuẩn bị trận pháp cần thiết. Trận công kích như cũ vẫn là Đả Cẩu Trận, trận phòng thủ thì hắn liền chọn Thủy Bích Trận vì lần này đối phó chính là yêu thú nên dùng trận này phòng hờ gặp yêu thú tam giai từ đâu nhảy ra cũng như là tránh bị yêu thú vây công.
Đội hình được phân công rất rõ ràng, khoảng t·ấn c·ông sẽ để cho Đường Nhị làm chính, Hàn Tiêu, Long Nghị và Công Tôn Kiều phụ trợ cho y. Thương Thanh Tâm và Dương Kiều Anh người trước phụ trách hồi phục cho đồng môn, người sau phụ trách hỗ trợ phòng ngự. Về phần Trương Diệp, vai trò của hắn chính là ở giữa giúp được ai liền giúp.
Trương Diệp có thể t·ấn c·ông với Tử Vân Kiếm, Oanh Lôi Chỉ, Đả Cẩu Trận. Hắn cũng có thể phòng ngự tốt với Lưu Ly Kính, Thủy Bích Trận. Nhưng hắn lại không thiên về bất cứ một mảng cụ thể nào mà mọi mặt đều có. Vậy nên hắn liền bị xếp vào ở giữa hai loại, luân chuyển qua lại tùy trường hợp. Còn khi chưa giao tranh thì hắn sẽ đảm nhận trính sát bởi vì hắn có Đạp Vân Ngoa.
Tiểu tử Trương Diệp có thể đảm nhận nhiều khía cạnh vì hắn mượn đến ba món pháp khí nhị phẩm của Tàng Khí Các, cộng thêm trận pháp nữa. Nhưng những người khác tại sao không giống Trương Diệp đầy đủ mọi mặt mà thiên về một thứ? Tại vì khía cạnh mà họ dựa vào hoàn toàn có cơ sở để dựa vào.
Đường gia chuyên về ám khí, Công Tôn gia hỏa pháp vô cùng lợi hại, Long Nghị có phụ thân là linh thú hộ sơn truyền dạy, Hàn Tiêu không chỉ có ngũ linh căn mà còn được truyền thừa đạo pháp tuyệt học Tam Thanh Toái Không Kiếm của Hàn gia. Dương gia thổ pháp phòng ngự chắc chắn, xứng danh mai rùa cứng nhất Đông Vực, Thương Thanh Tâm tuy không có thủ đoạn công kích trấn gia của Thương gia nhưng có dị linh căn quang hệ hồi phục bá đạo.
Họ có thứ để dựa vào, vì thế liền dựa vào khả năng của bản thân chứ không dựa vào pháp khí hay trận pháp. Trương Diệp có Oanh Lôi Chỉ mạnh mẽ lại còn bắn xa, nhưng hắn linh khí không nhiều nên không thể cứ làm một tên xạ thủ đứng sau bắn mãi được. Oanh Lôi Chỉ không dùng liên tục được, Tử Vân Kiếm cũng không giúp hắn nâng khả năng t·ấn c·ông lên quá nhiều tại căn bản hắn vùi đầu tu luyện chứ không học kiếm pháp gì.
Chính vì thế hắn không hoàn toàn tự tin vào những khả năng mình có, như thế sẽ dẫn đến một là hắn làm ít mà được thưởng bằng đồng môn, hai là hắn vô dụng chỉ khiến người khác vướng chân. Do đó mới phải tìm đến pháp khí và nghe theo Trịnh trưởng lão dùng trận pháp, nâng cao giá trị bản thân lên. Hắn chuẩn bị đầy đủ mọi mặt bởi vì tu sĩ sau này sẽ không phải lúc nào cũng đi cùng đồng bọn như này, sẽ có lúc phải một mình. Đến lúc đó ngươi chỉ biết làm con rùa hoặc chỉ biết làm lưỡi kiếm nhìn thế nào cũng không đủ.
Quay về với nhiệm vụ hôm nay, bảy người bọn họ sử dụng trận pháp truyền tống ở Hoàng Phong để dịch chuyển xuống chân núi. Sau đó liền vào thành dưới núi thuê xe ngựa để tiến về Thanh Thụ Sơn. Nếu đều là Trúc Cơ vậy liền có thể ngự kiếm phi hành tăng tốc độ nhưng đến sáu người đều là Luyện Khí Cảnh, ngoài Đường Nhị biết ngự kiếm thì Long Nghị cũng có thể dựa vào một nửa huyết mạch Kiếm Giao mà bay nhưng năm người còn lại đi bộ thì lại không hay.
...
Bốn ngày sau, Thanh Diệp trấn, Thanh Thụ Sơn.
"A..cuối cùng cũng đến nơi, ngồi liền tù tì bốn ngày quá ê mông rồi." Công Tôn Kiều uể oải đi xuống xe ngựa. Nàng cái này hoạt bát nữ tử cũng biến thành bộ dạng thiếu sức sống, nhưng đó chẳng qua là nàng ngồi trên xe chán không có gì làm nên mới thế. Những người khác đều không mấy mệt mỏi, thần sắc vẫn bình thường.
"Kỳ lạ..." Đường Nhị bước xuống xe nói, mặt y lộ ra biểu cảm cẩn trọng.
"Ừm, trong trấn lại không có người nào..." Trương Diệp xuống ngay sau y, hắn đồng dạng nhận ra sự bất thường này.
"Thanh Diệp trấn không tính lớn nhưng đến một tiếng trẻ em cũng không có như này..." Dương Kiều Anh cũng rất nhanh nhận ra bất thường.
"Có mùi máu!" Đột nhiên Long Nghị quát lên trong xe, sau đó lập tức vụt ra ngoài lao đi về phía trong trấn.
Đám người còn lại nhìn nhau một giây sau đó lập tức đuổi theo sau. Đuổi một hồi họ cuối cùng cũng nhìn thấy Long Nghị đang đứng trước cửa một căn nhà, tay phải bám vào khung cửa. Đám người chạy lại mới phát hiện ra tay hắn nắm đến muốn nát bét chỗ khung cửa đó rồi.
"Long sư đệ, có chuyện gì-" Đường Nhị đến đầu tiên, y đặt nhẹ một tay lên vai Long Nghị. Nhưng ngay khi y nghiêng đầu vào bên trong nhà nhìn thì liền câm nín không nói tiếp được.
Trương Diệp dùng Đạp Vân Bộ đến đằng sau Long Nghị, nhưng bị hai cái đầu che chắn chưa có nhìn được vào trong.
"Long sư đệ..." Vừa nói câu này Long Nghị liền quay đầu lại, Trương Diệp nhận ra ánh mắt sư đệ mình trợn trừng, sống mũi nhăn lại, khóe miệng nhấc lên để lộ răng nanh nhọt hoắt. Giây phút Long Nghị quay đầu lại hắn liền có thể nhìn vào trong, cảnh tưởng trong đó khiến hắn cứng họng.
Đập vào mắt hắn chính là cảnh máu me be bét bắn tung tóe khắp một gian phòng, dưới sàn liền một người phụ nữ thân thể bị cắt đôi nằm bất động. Liếc sang tường nhà thấy một bãi máu thịt trộn với xương cốt giống như bị thứ gì đó ép bẹp lên tường. Mới nhìn đến đây trái tim Trương Diệp đập liên hồi, hơi thở trở nên gấp gáp. Hắn rất nhanh sau đó phát hiện trong góc tối của nhà còn một thứ gì đó giống như đầu người...còn rất bé.
Những người sau lần lượt đuổi đến nơi, Đường Nhị lập tức tỉnh lại ngăn chặn họ lại gần. Hắn sau đó cũng kéo hai người Trương Diệp cùng Long Nghị ra rồi đóng cửa nhà lại. Chú tâm của hắn đặt vào trên người Long Nghị. Không phải hắn là con ông cháu cha nên mới quan tâm mà bởi vì huyết mạch yêu thú trong hắn.
Thanh Lân Kiếm Giao dù có là linh thú đi chăng nữa thì gốc gác vẫn là yêu. Bản năng của nó đã bị áp chế nhưng di truyền xuống Long Nghị thì lại không giống như vậy. Xe vừa đến cửa trấn hắn liền ngửi được mùi mà lao đi, đến nơi cảnh tượng trong nhà quá kinh hãi lập tức đánh thức nhân tính hắn.
"Mọi người mau tập trung lại!" Đường Nhị quát lớn.
"Yêu thú g·iết người?" Hàn Tiêu hỏi. Hắn không có nhìn thấy cảnh trong nhà nhưng dù sao máu me nhiều như vậy, mùi rất nồng.
Đường Nhị khẽ gật đầu, sau đó liền thấy mấy nữ đệ tử sốc mà ôm miệng lại. Họ đã đến muộn.
"Máu- Dấu vết còn mới, yêu thú hẳn là chỉ vừa mới trốn đi. Mọi người nâng cao cảnh giác!" Đường Nhị quả nhiên là bậc sư huynh, có kinh nghiệm.
Mọi người tuân theo mệnh lệnh của y, li khai căn nhà có biến rồi trở lại giữa trấn. Sau đó từng người chuẩn bị v·ũ k·hí, còn có sẵn sàng thi triển đạo thuật bất cứ lúc nào. Trương Diệp bên này đặt xuống Thuỷ Bích Trận tuỳ thời kích hoạt.
"Trương sư đệ, đệ và Long Nghị đi trinh sát xung quanh!" Đường Nhị thấy mọi người chuẩn bị xong lập tức hướng Trương Diệp nói.
Trương Diệp gật đầu đồng ý, sau đó hắn dặn dò lại phương pháp kích hoạt trận pháp rồi lập tức cùng Long Nghị rời đi. Ngoài Đường Nhị thì Trương Diệp và Long Nghị là hai người nhanh nhất, mà trường hợp yêu thú đã phát hiện ra họ mà còn ẩn nấp thì đi một người thực sự nguy hiểm. Bản thân Đường Nhị là người có chiến lực cao nhất, lại thêm có kinh nghiệm vì thế ở lại chỉ huy đại bộ phận thành viên.
Long Nghị và Trương Diệp hiểu ý, hai người kề vai nhau cùng di chuyển mà không tách mỗi người một phía. Họ phóng nhanh lướt qua từng căn nhà, nhãn pháp của tu sĩ có thể chớp mắt nhìn thấu các ngóc ngách.
"Long sư đệ, ngươi có nghĩ...yêu thú cố tình dụ chúng ta đến đây?" Trương Diệp vừa chạy vừa nói.
"Sao huynh nghĩ vậy?" Long Nghị khó hiểu hỏi.
"Đệ nghĩ...tông môn sẽ đánh giá sai tình hình để chúng ta đến muộn sao?" Trương Diệp nghiêm túc nói.
Long Nghị nghe đến đây liền hiểu, tông môn tất nhiên có thể tính được tốc độ di chuyển của họ mất bao lâu đến nơi, lại tất nhiên biết họ đến lúc đó còn kịp không. Khả năng làm nhiệm vụ của Thiên Kiếm Tông trước giờ chưa từng muộn, nhiệm vụ không đệ tử nào nhận liền có kiếm thị lo. Thời gian được tính toán phù hợp với tình huống của nhiệm vụ để không xảy ra chuyện xấu.
Nếu Nhiệm Vụ Đường tính sai thời gian là điều không thể...vậy có nghĩa thông tin họ nhận được về nhiệm vụ này là sai.
"Nhưng...cũng có thể là trấn chủ nhầm lẫn." Long Nghị mặt hơi căng thẳng nói.
"Có thể, nhưng cũng có thể là yêu thú ép hắn làm thế.
Nên nhớ trấn chủ là Luyện Khí Cảnh...khả năng đánh giả của hắn sẽ không kém đến thế chứ?" Trương Diệp cau mày nói, hắn thực sự đang tưởng tượng đến một viễn cảnh tồi tệ.
Long Nghị nghe Trương Diệp nói xong liền lập tức thấy không ổn, quả thật khó có thể nhầm lẫn. Mà nếu yêu thú ép trấn chủ gửi sai tin tức, vậy Nhiệm Vụ Đường cũng không cách nào biết được. Đây là điều chỉ có người đến trấn rồi mới nhận ra, cũng là vào bẫy rồi mới biết...
Đột nhiên hai người Trương Diệp, Long Nghị lập tức mặt biến sắc. Long Nghị vội vàng điểm lên sừng kiếm giao trên đầu, rút ra biến nó thành một lưỡi kiếm rồi hắn phanh lại. Trương Diệp bên này cấp tốc rút trong nhẫn trữ vật ra Lưu Ly Kính, trực tiếp truyền linh khí vào thôi động rồi chuyển nó đến phía sau hai người.
Keng!
Lưu Ly Kính vừa từ bé hoá to lập tức bị v·a c·hạm bởi thứ gì đó sắc nhọn. Hai người bọn họ rất nhanh nhìn ra kẻ t·ấn c·ông là thứ gì. Vật này từ đầu đến chân lông đen mọc kín, hai bàn tay mọc ra bộ vuốt sắc vô cùng sắc bén, hai con mắt nó loé lên một màu đỏ tươi kinh dị, đầu sói nhe ra hàm răng sắc nhọn còn dính máu.
"Ma Lang Thú!?" Long Nghị cau mày quát lớn. Thứ này không phải yêu tộc gì cả, mà là ma tộc!