Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Hàn trưởng lão

Chương 19: Hàn trưởng lão


Vào giây phút những móng tay sắc nhọn của Ma Lang Thú sắp chạm đến ngực của Hàn Tiêu, một luồng kim quang xuất hiện khiến người người lóe mắt. Ánh quang tản đi lộ ra cảnh tượng đòn t·ấn c·ông chí mạng của Ma Lang Thú bị cản lại bởi vô số sợi xích màu bạc tỏa ra linh quang cuốn lấy toàn thân nó. Những sợi xích này đều bắt nguồn từ kì lạ ánh sáng sau lưng Hàn Tiêu, mà hắn thì đã b·ất t·ỉnh lúc nào.

Ma Lang Thú lúc này gào rú điên cuồng, những sợi xích thuận theo nó vùng vẫy xiết chặt khiến toàn thân nó đau đớn. Mặc kệ bí pháp càng b·ị đ·ánh càng điên cuồng, nó cứ ở đó mà điên cũng không phá được dù chỉ một sợi xích. Cứ như vậy Ma Lang Thú c·hết một cách đau đớn, bị xích xiết đến thịt nát xương tan chỉ còn lại một bãi thịt vụn dưới đất.

Địch nhân đ·ã c·hết, những dây xích kì lạ cũng biến mất còn Hàn Tiêu thì gục xuống đất ngất lịm đi. Quan sát một cảnh vừa rồi mấy con Ma Lang Thú xung quanh có chút e sợ đều thu tay không t·ấn c·ông trận pháp nữa. Mà tên Tam Nhãn Ma Lang Thú thì cũng không ngồi im nữa mà khóe miệng khẽ cười.

"Hahaha, Hàn gia! Là Tù Thiên Xích của Hàn gia!

Tùy chỉ là bản mô phỏng nhưng...uy lực này dù là ta cũng khó tiếp nhận." Ba mắt nó mở to nhìn lên thân thể Hàn Tiêu, giống như nhìn thấy kẻ thù.

"Năm xưa dám đánh ông đây, nay ta diệt đi thiên kiêu này của các ngươi!" Tam Nhãn Ma Lang Thú rú lên vui sướng. Nó thừa biết Tù Thiên Xích, năm xưa tộc nhân của nó bị Hàn gia lão tổ dùng thứ đồ này tru sát xuýt chút diệt tộc mà nó cái này tiểu nhân vật thì may mắn sống sót. Ăn quả đắng như vậy nó tất nhiên cũng tìm hiểu về Hàn gia liền biết Tù Thiên Xích là pháp khí trấn tộc của họ. Thứ như vậy dù là bản mô phỏng thì cũng không xuất hiện tùy tiện trên một tiểu từ tầm thường.

Tên nhóc kia rất có thể là đối tượng quan trọng, thậm chí là được Hàn gia coi như thiên kiêu toàn lực bồi dưỡng. Thấy như vậy nó liền muốn trả thù, ta không đánh được các ngươi vậy liền đánh con cháu ngươi đi! Tam Nhãn Ma Lang Thú lập tức phóng nhanh đến trước mặt Thủy Bích Trận, không hề làm màu khua tay múa chân mà một quyền toàn lực đấm trận pháp này vỡ tan thành trăm nghìn mảnh rơi xuống.

Bốn người trong trận, hai người có năng lực chiến đấu đều b·ất t·ỉnh, một người co lại run sợ liền chỉ còn Thương Thanh Tâm trụ lại. Mấy tên Ma Lang Thú kia thấy lão đại phá được trận liền ùa vào, bọn nó hai người mỗi người tóm lấy cho mình một nữ nhân. Dương Kiều Anh hoảng loạn thi pháp linh tinh rất nhanh b·ị đ·ánh ngất, Thương Thanh Tâm biết chút kiếm pháp nhưng Ma Lang Thú mạnh mẽ hơn nàng nên đồng dạng bị tóm.

Tam Nhãn Ma Lang Thú bàn tay to lớn cầm lên Hàn Tiêu, lộ rõ sử nhỏ bé của nhân loại với hắn. Móng tay của nó kề sát vào cổ Hàn Tiêu, tương tự như ban nãy ánh quang lóe lên rồi thiết xích từ sau lưng hắn tủa ra nhưng lần này lại không lập tức cuốn lấy tiêu diệt Tam Nhãn Ma Lang Thú.

"Quả nhiên..." Nó lập tức hiểu ra vấn đề, thứ đồ chơi này nếu người khác muốn ra đòn chí mạng với Hàn Tiêu mà không có sát ý vậy thì liền xuất hiện hù dọa chứ không lập tức t·ấn c·ông. Nếu không thì đệ tử trong tông muốn luận kiếm đều bị bóp c·hết rồi.

Sau đó nó lập tức vẩy ngón tay, một thứ đồ nhỏ từ trong lỗ tai nó bay ra rồi biến lớn thành một cái hồ lô. Đại hồ lô này xem chừng có thể thu vào vật sống, xem ra Tam Nhãn Ma Lang Thú muốn đem Hàn Tiêu về, từ từ dày vò hắn. Chỉ cần không phải nó mang theo sát ý ra tay, vậy thì không lo bị Tù Thiên Xích t·ấn c·ông.

Ý nghĩ nó khẽ động, nắp hồ lô bật ra ngoài sau đó một luồng xích khí giống như lốc xoáy tuôn ra. Xích khí bao lấy toàn thân Hàn Tiêu trong bàn tay nó rồi từ từ nâng hắn lên, muốn thu hắn vào trong.

Bỗng nhiên vào đúng lúc này một thanh phi kiếm từ đâu phi tới, tốc độ vô cùng nhanh đâm xuyên qua hồ lô khiến xích khí dừng lại tan biến. Kiếm này quá nhanh, Tam Nhãn Ma Lang Thú thậm chí còn không nhận ra nó phi đến, hồ lô vỡ rồi hắn mới phát hiện ra. Nhưng nhận ra rồi hắn lập tức biến sắc, người ra chiêu này tuyệt không tầm thường.

"Không lẽ-" Nó vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng lời còn chưa nói xong nó liền im bặt. Một thanh phi kiếm khác từ khi nào đã xuyên qua đầu nó để lại một miệng v·ết t·hương mỏng như tờ giấy nhưng vô cùng chí mạng. Thân thể Tam Nhãn Ma Lang Thú vô lực ngã ngửa ra đằng sau, bàn tay đang nắm chặt Hàn Tiêu buông lỏng khiến hắn ngã xuống.

Nhưng ngay lập tức một thân ảnh xuất hiện, người này bạch bào tinh khiết cùng mái tóc đen tuyền như gỗ mun, khuôn mặt nam nhân nhưng đẹp không tì vết còn đẹp hơn nữ nhân. Hắn thân này tuyệt mỹ đứng trên một thanh phi kiếm khí thế bá đạo tựa như Kiếm Tiên, nhẹ nhàng đỡ lấy Hàn Tiêu.

Mấy tên Ma Lang Thú khác đang mải mê ngắm nghĩa nữ nhân nhân tộc trong tay lúc này mới phát hiện lão đại cứ như vậy c·hết rồi. Chúng còn chưa kịp ho he gì hai thành phi kiếm ban nãy lập tức rút ra khỏi mặt đất mỗi thanh chớp mắt xuyên qua đầu từng con một. Một tên Ma tướng, hai tên Ma binh đều bị miểu sát không có cơ hội phản kháng.

Hàn Tiêu lúc này mơ hồ tỉnh dậy, tầm nhìn của hắn hư hư ảo ảo nhưng rất nhanh nhận ra người đã cứu mình.

"Tuyệt bá phụ?"

Lời này vừa nói ra vị nam nhân kia liền gật đầu, sau đó tay khẽ chạm vào giữa chán hắn khiến hắn lập tức ngủ đi. Cùng lúc đó, tay còn lại khẽ đưa lên, linh khí cuốn quanh.

Từ một nơi nào đó trong trấn, có hai người trẻ tuổi bị cách không kéo đến. Đương nhiên là Long Nghị cùng Trương Diệp, hai bọn hắn vốn đang muốn chạy thoát khỏi đây thì tự nhiên bị mạnh mẽ lực lượng lôi đi, vô lực phản kháng.

Bỗng Long Nghị nhận ra nam nhân kia, hô lên:

"Hàn thúc thúc?

Quả thật là người!" Hắn vui mừng khi nhận ra đối phương, lập tức buông lỏng cảnh giác.

"Hàn...thúc thúc?" Trương Diệp nghi hoặc trong đầu. Hắn rất nhanh hiểu ra thân phận đối phương, đối với Long Nghị luôn quen thuộc với các trưởng lão trong tông môn thì gọi hai chữ thúc thúc liền hợp lý. Đối phương lại còn họ Hàn, vậy liền là tộc nhân đồng tộc với Hàn Tiêu đi. Vừa là trưởng lão Thiên Kiếm Tông, vừa là người Hàn gia suy ra là người mình, có thể tin tưởng. Vì thế hắn lập tức thu lại pháp khí, theo sau Long Nghị đến bên đó.

Hàn Tuyệt bên này ý niệm khẽ động, hai cái kia phi kiếm liền quay lại lơ lưng sau lưng hắn. Sau đó song mục lóe quang mang, y đem toàn thân Hàn Tiêu đều kiểm tra. Thương tích khá nặng nhưng có thể xử lý được, hai viên linh đan từ trong ngực áo bay ra được đưa vào mồm hắn, Hàn Tuyệt còn vận linh khí giúp hắn luyện hóa dược hiệu.

Thấy hai người Long Nghị ôm quyền kính cẩn chào hắn cũng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đẩy Hàn Tiêu vào tay họ. Cơ thể Hàn Tiêu tựa như chiếc lá trôi nổi trong không trung xong nhẹ nhàng được Long Nghị cùng Trương Diệp đỡ lấy.

Về phần Hàn Tuyệt, y lần nữa song mục hiển quang mang kiểm tra ba người còn lại. Hai người Thương Thanh Tâm, Dương Kiều Anh thương thế nhẹ không cần y ra tay nhưng cái kia Đường Nhị lại không tốt số như vậy. Một tay bị phế, nội thương nghiệm trong, lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều b·ị đ·ánh đến muốn nát. Hàn Tuyệt ấn đường cau lại sau đó mang theo cái này Đường Nhị đang trong thương phá không mà đi.

Trương Diệp: ...

Thương Thanh Tâm: ...

Long Nghị: ...

"Y không đưa chúng ta cùng về sao?" Trương Diệp mặt khó hiểu quay sang hỏi Long Nghị.

"A..haha...Y chính là như vậy..." Hắn cũng miễn cương cười ngượng.

"Y từ khi vào tông môn đã một mực chỉ có tu luyện, nửa năm Trúc Cơ, hai năm Kết Đan, tám năm Nguyên Anh, ba mươi hai năm Hóa Thần, một trăm hai mươi tám năm Hợp Thể. Bằng vào y tuổi chỉ mới một trăm bảy mươi đã thành tựu Hợp Thể Cảnh tất cả là nhờ cẩu tu...à ý ta không phải chửi y!" Long Nghị hai tay chống nạnh mặt chán nản nói.

Trương Diệp nghe cũng đến ngốc luôn, Hàn Tiêu cái kia thiên linh căn tiểu tử nửa năm mới có Luyện Khí lục tầng mà Long Nghị thể chất nhân yêu kết hợp cũng tưng đó thời gian liền mới bát tầng. Mà cái kia Hàn Tuyệt đã đột phá Trúc Cơ? Dựa vào đâu a! Tư chất như thế nào nghịch thiên, so với thiên linh căn còn nghịch thiên!

Lại thêm chưa đến hai trăm tuổi đã thành tựu Hợp Thể Cảnh? Vị Trịnh trưởng lão kia của hắn hơn ngàn tuổi vẫn còn đang Nguyên Anh nha! Quá đả kích lòng người rồi...

"Nhưng...như thế thì liên quan gì đến bỏ chúng ta ở đây a?" Thương Thanh Tâm đồng dạng nghe đến ngốc như Trương Diệp nhưng nàng rất nhanh thấy chưa thỏa đáng.

"À, đó là vì y dường như không thích đi ra ngoài? Rất ít khi y xuất sơn ra ngoài, mà ra liền là tốc độ nhanh nhất xong việc rồi lập tức về.

Có lẽ, quên chúng ta rồi..." Long Nghị gãi gãi đầu nói.

Trương Diệp cũng không biết nói gì, nhưng xem ra trước mắt bọn hắn cần dọn dẹp tàn cục nơi đây. Mấy cái xác Ma tộc này tốt nhất đem đốt đi, không có lửa của tu sĩ liền đốt không được. Nhưng Công Tôn Kiều vẫn lạc rồi, Trương Diệp đành dùng chính mình lôi điện bỏ ra công sức từ từ giật cháy mấy cái xác này. Sau đó bọn họ cẩn thận bảo quản t·hi t·hể Công Tôn Kiều, cùng đem về tông môn.

Dù sao Công tôn gia là đại gia tộc, tộc nhân c·hết cũng không thể vất nơi đất khách quê người được, như vậy quá không cho họ mặt mũi rồi.

Chương 19: Hàn trưởng lão