Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tru Thiên Lộ
Unknown
Chương 8: Vô Hối Thác chi cố
"Hoàng huynh, người nói xem tên tiểu tử kia là như thế nào?
Vừa nãy thì ăn như c·hết đói, bây giờ lại từ tốn vừa ăn vừa đọc sách." Người nói là một nữ tử thân mặc gấm vóc đáng tiền, dáng người nhỏ nhắn, hai bên đầu còn búi tóc rất đáng yêu. Điệu bộ kéo tay áo hoàng huynh rồi chỉ trỏ tuy có chút vô lễ nhưng người nhìn lại không thể nào mắng nàng được, quá đối đáng yêu.
"Tiểu Ngọc không được vô lễ, người có thể đến Bách Thực Lâu đều bất phàm.
Hơn nữa tu sĩ bề ngoài với tuổi tác không giống nhau. Người đó có thể lớn tuổi hơn cả phụ hoàng đó." Vị hoàng huynh này là một nam nhân trẻ tuổi, nhưng tương mạo vô cùng bất phàm. Dáng người y ngay thẳng, khuôn mặt hiền hậu nhưng không hề yếu đuối nhu nhược mà có khí chất đế vương.
"Hứ, huynh nói bừa! Rõ ràng là huynh không biết.
Lão quốc sư, người kia là như thế nào vậy?" Nàng không có được câu trả lời liền tức giận, hoàng huynh của nàng chỉ biết nhẫn nhịn vị hoàng muội này. Hỏi hoàng huynh không được, nàng lập tức quay sang kéo áo quốc sư hỏi.
"Haha....Tiểu Ngọc công chúa tính tình tò mò, là chuyện tốt.
Người đó quả thật là một "tiểu tử" tuổi còn chưa đến mười tám. Tu vi của y...Luyện Khí Cảnh tứ tầng.
Chắc là dòng chính của gia tộc nào đó." Lão quốc sư vuốt vuốt bộ râu dài của mình nói, tay còn lại bấm bấm thôi diễn. Tiểu Ngọc công chúa được đáp án mình muốn quay lại ăn uống vui vẻ.
Quốc sư của một nước, thông thường đều là tu sĩ do tông môn bảo hộ của vương quốc đó gửi đến. Tuy nhiên những người này tu vi không cao, cao nhất chỉ có Trúc Cơ đỉnh phong. Do tu vi không tiến triển, tiền đồ đã đóng nên mới bị đưa về vương quốc phụ thuộc làm quốc sư.
Các quốc sư đều có trách nhiệm thông báo tình hình của vương quốc về tông môn, đồng thời đảm bảo giữa các vương quốc không xảy ra cảnh chiến tranh trừ khi không thể không chiến được nữa. Bên cạnh đó, còn là tìm kiếm nhân tài trong phạm vi của vương quốc đưa về tông môn.
Vị quốc sư này là tu sĩ thuộc Thiên Kiếm Tông, ba mươi năm trước bị đưa đến Đại Việt làm quốc sư. Lần này y đưa theo thái tử của Đại Việt và tiểu công chúa được hoàng đế yêu quý đi Thương Gia Thành dạo chơi.
"Khụ! Phụt!" Lão quốc sư đột nhiên phun ra một ngụm máu, lỗ mũi cũng bắt đầu có máu chảy xuống, cả người vô lực ngã khỏi ghế. Tiểu Ngọc công chúa cùng hoàng huynh thấy vậy vội vàng lại dìu quốc sư.
"Quốc sư! Người sao vậy?!" Hoàng tử cau mày hoảng hốt, y lập tức phản xạ nhìn quanh. Y cho rằng quốc sư bị người ngoài ám toán.
Quốc sư bên này mặt mùi tái nhợt, toàn thân run rẩy, miệng muốn nói gì đó với hoàng tử nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ư a. Tiểu Ngọc công chúa nhìn thấy máu là sợ hãi nhưng cũng không lỡ buông quốc sư ra, nàng vội vàng lấy khăn lau máu cho quốc sư.
Bỗng một người bàn bên nói:
"Hắn là thôi diễn cái gì đó nhưng không chịu được quan hệ nhân quả mà bị phản phệ.
Yên tâm đi, ngồi điều khí một chút là được." Người này giọng nói khàn khàn, vừa uống rượu vừa nói. Rõ ràng y phục sạch sẽ chỉnh tề nhưng khuôn mặt lại để râu mọc lởm chởm, hai hốc mắt thâm lại nhìn không khác gì tên bợm rượu, hắn chính là một bộ dạng chán đời. Miệng lẩm bẩm cái gì "Chưa c·h·ế·t là may..."
"Là thật chứ?" Hoảng tử nghe vậy cúi xuống hỏi lão quốc sư, chỉ nhận được cái gật đầu khó khăn của ông. Y sau đó dìu quốc sư ngồi lên ghế, còn lẩy ra viên linh đan quý hiếm mà phụ hoàng ban tặng đưa cho quốc sư dùng.
Một lúc lâu sau trạng thái của quốc sư mới đỡ một chút, da dẻ đã bớt tái nhợt, máu mũi cũng ngừng chảy. Lúc này hoàng tử mới hỏi thêm:
"Người đã thôi diễn cái gì vậy?" Hoàng tử bộ dạng rất nghiêm túc hỏi quốc sư. Y không phải người tu hành, nhưng y biết thủ đoạn thôi diễn của quốc sư vô cùng cao thâm, tu vi thấp nhưng có pháp khí phụ trợ. Đại năng Nguyên Anh còn có thể bị quốc sư thôi diễn ra ngày đại hạn.
Thành tựu như vậy mà lại không chịu được quan hệ nhân quả, như vậy có nghĩa là chuyện mà quốc sư đang thôi diễn vô cùng trọng đại, có thể can hệ đến thế sự thiên hạ. Y là người định sẵn sẽ trở thành quốc vương tương lai của Đại Việt, chuyện của thiên hạ y vô cùng để tâm.
"Chuyện này...." Lão quốc sư ngập ngừng không biết nên nói hay không, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một thiếu niên đang ngồi đọc sách ở xa. Hoàng tử lập thức nhìn theo ánh mắt của lão quốc sư, liền phát hiện ra đó là người mà hoàng muội của mình đã hỏi hồi nãy.
Trong đầu y lần đầu hiện ra suy nghĩ tò mò: "Người trẻ tuổi này rốt cuộc là có lai lịch gì? Tại sao hắn có thể ảnh hưởng quan trọng đến thế sự? Hắn là kẻ mang đến điềm tốt hay điềm xấu?...." Rất nhiều câu hỏi liên tục sinh ra. Cùng lúc đó, nam nhân trung niên thần sắc chán đời kia cũng chú ý đến người này giống như vị hoàng tử Đại Việt, mồm lẩm bẩm:
"Thiên sinh ý, thiên hạ vạn kiếp nô. Nhân sinh đạo, đem ý vạn kiếp tru..." Nói rồi lại cầm vò rượu lên tu một hơi.
----------
Hạ lưu Vô Hối Thác.
"Đứa trẻ này...vậy mà lại đi rồi?" Sở trưởng quái lúc này đứng trên phi kiếm nhìn xuống hạ lưu thác nước, nàng đã ở đây tìm kiếm một tuần nhưng cũng không thấy Trương Diệp.
Hai năm trước khi đoàn người Trương gia đến được ngoại môn Thiên Kiếm Tông, trùng hợp là Sở trưởng lão cũng có mặt ở đó. Nàng lập tức nhận ra thiên phú của Trương Linh Nhi liền bá đạo thu nhận về trong tay, còn đặc cách cho nàng làm nội môn đệ tử. Tuy nhiên Sở trưởng lão phát hiện Linh Nhi có một sợi tình cảm trong lòng, nàng hỏi chuyện liền biết Linh Nhi rất quan tâm đến tính mạng của tiểu tử bị rơi xuống Vô Hối Thác.
Sở trưởng lão tuyệt đối không đồng ý điều này, muốn tu luyện Tuyệt Tình Kiếm Pháp phải có tuyệt tình chi tâm. Chuyện Trương Diệp rơi xuống thác lúc đó đã là một ngày trước, nàng lập tức lên đường đến Vô Hối Thác nhằm xác nhận sống c·h·ế·t của hắn. C·h·ế·t phải thấy xác, nàng muốn Linh Nhi đứt đi đoạn tình cảm này.
Bứt tốc nửa ngày nàng liền đến nơi, tìm kiếm một hồi liền phát hiện Trương Diệp vậy mà mạng lớn còn sống. Hắn chỉ là một cái tiểu tử phàm nhân mười bốn tuổi, làm sao có thể rơi từ trên Vô Hối Thác xuống mà còn sống? Không chỉ thế, hắn trôi trên con sông bên dưới Vô Hối Thác hơn một ngày trời vẫn giữ được một hơi tàn.
Sở trưởng lão thấy hắn như vậy trong lòng liền đấu tranh tư tưởng, nàng muốn Linh Nhi tu luyện không vướng bận hồng trần nhưng đồng thời cũng không muốn nhẫn tâm thấy c·h·ế·t không cứu. Cuối cùng nàng lựa chọn cứu hắn một mạng, nàng nhanh chóng phi xuống vớt hắn lên. Nàng sẽ mang hắn đi xa thật nơi đây, sẽ nói rõ với hắn lý do, hắn thân là gia nô của Trương gia chắc sẽ đồng ý. Như vậy nàng có thể quay về xác nhận với Linh Nhi là hắn đã c·h·ế·t.
Nhưng nàng mới chỉ vớt hắn lên, còn chưa kịp vận phi kiếm bay đi thì bỗng nhiên toàn thân cảm giác như bị một bàn tay nắm lấy. Nàng thôi động linh khí như thế nào cũng không thể di truyển được. Phi kiếm của nàng cũng có dị tượng, nó rung lắc liên hồi như thể sợ hãi muốn chạy khỏi cái gì đó.
"Ta khuyên ngươi đừng có hại thằng bé..." Đúng lúc này âm thanh của một lão nhân đầy sự tang thương vang lên trong đầu nàng, mỗi một câu một chữ đều khiến nàng đầu đau như búa . Nàng cố gắng nhìn quanh nhưng không thấy một ai, hiển nhiên là đối phương đang dùng thủ đoạn công kích vào linh hồn nàng.
"Tiền-tiền bối, ta không có ác ý!" Sở trưởng lão khổ sở mới nói được một câu, lúc này mới cảm nhận lực nắm giảm đi. Trong đầu nàng hoản loạn, có khả năng khống chế tu sĩ Hóa Thần cảnh như nàng dễ dàng vậy thì tu vi của đối phương tuyệt đối phải trên Hợp Thể Cảnh. Tồn tại bậc này, nếu không muốn c·h·ế·t thì chỉ còn nước coi đối phương là trời mà ngoan ngoãn.
Nàng vừa thở nhẹ một hơi, bàn tay vô hình kia lập tức kéo cả nàng cùng Trương Diệp bay đi trong không trung, bay theo đường sông mà bay. Bị kéo bay một hồi cuối cùng cũng dừng lại ở hạ lưu sông, lúc này Sở trưởng lão mới hoàn hồn. Tầm nhìn của nàng lảo đảo một hồi mới khôi phục.
Trước mặt nàng lúc này chính là một lão nhân già, râu tóc bạc trắng, y phục rách rưới hệt như ăn mày nhưng không được phép để ngoại hình đánh lừa. Sở trưởng lão cảm nhận được một phần sát ý toát ra từ hai cặp mắt nhìn có vẻ hiền hậu của lão nhân kia, mơ hồ thanh kiếm của nàng cũng sợ lão. Người đó chính là Hạo lão.
"Nói, ngươi có ý đồ gì với tiểu tử này?" Giọng nói của ông lúc này không còn tang thương mà chuyển sang lãnh khốc, tựa một lời đe dọa Sở trưởng lão đừng có nói láo.
Nàng nghe câu hỏi lập tức khai ra thân phận, sau đó nói nguyên nhân đến đây không giấu một chi tiết nào. Nàng thực sự không dám nói dối trước mặt tồn tại loại này, người này đảm bảo có thể biết được nàng nói thật hay nói láo. Hạo lão nghe lời giải trình liền trầm ngâm một lúc, sau đó phất tay một cái thu Trương Diệp lại gần mình.
"Ngươi yên tâm quay về Thiên Kiếm Tông, đứa trẻ này sẽ ở với ta một thời gian.
Ngươi không được cho ai biết về ta, cũng không được nói đứa bé này đã c·h·ế·t.
Vài năm nữa nó sẽ xuất thế." Hạo lão ôm Trương Diệp trong lòng, để lộ ra cảm xúc rất trân quý đứa trẻ này. Sở trưởng lão nghe vậy lập tức chấp thuận.
Nàng không hiểu tại sao vị tiền bối này muốn như vậy, chỉ biết đối phương sẽ không hại Trương Diệp. Đối phương còn hạ xuống ấn ký khiến nàng không thể không nghe theo, nếu nói ra tức là sẽ c·h·ế·t. Từ đó đến nay người duy nhất biết Trương Diệp còn sống là sư huynh của nàng do một lần uống say mà lỡ miệng. Nhưng nàng không có nhắc đến vị tiền bối kia, do đó vẫn chưa bị ấn ký g·i·ế·t c·h·ế·t.
Bây giờ nàng quay lại với mong muốn xin vị tiền bối kia cho thằng bé quay về Thiên Kiếm Tông một lần, có lẽ sư huynh của nàng nói đúng, có lẽ Linh Nhi chỉ là cảm giác áy náy... Nhưng Trương Diệp không thấy đâu, vị tiền bối kia cũng không thấy. Chẳng lẽ y đã mang Trương Diệp đi? Nàng chuyến đi này coi như vô dụng, xem ra chỉ có thể quay về chờ đợi ngày vị đó cho Trương Diệp xuất thế.