0
Ở chốn đông người muốn tìm ra một ai đó cũng không phải rất khó, chỉ cần nương theo ánh mắt của đám đông cùng nhìn về một phía là có thể xác định được mục tiêu.
Khi nhìn thấy đạo thân ảnh kia, Dương Siêu vậy mà nhịn không được câu lên một nụ cười.
“Không nghĩ đến vậy mà gặp phải người quen, họ Lý? Ha ha.” Dương Siêu trong lòng cười lạnh.
“Thế nào? Vì cái gì người khác đều là một viên linh thạch, tại sao đường ca của ta lại không phải?” Lý Vỹ từ bên trong đám đông đi ra rống cổ nói.
Hắn bình thường có thể sẽ sợ Dương Siêu, nhưng hiện tại có đường ca của hắn ở nơi này, hắn cũng không cần phải sợ hãi như vậy.
Ngược lại còn muốn nhờ đường ca hướng Dương Siêu lập uy.
“Ha ha, ta bảo sao trước đó không đụng đến, thì ra ngươi trốn ở đó gọi người a hảo huynh đệ của ta.” Dương Siêu đối với Lý Vỹ giang tay, sau đó một bộ bất ngờ nói.
“Ngươi nói đường ca? Chẳng lẽ là vị ngoại môn đệ tử kia?”
“Hừ, sức quan sát cũng không tồi, đúng vậy, Lý Tiêu Thất, ngoại môn đệ tử, cũng chính là đường ca của ta.” Lý Vỹ một mặt kiêu ngạo nói.
Mặc dù giữa hai người quan hệ cũng không đến mức quá thân, đương nhiên so với nước lã vẫn là còn có một chút vị.
Lý Tiêu Thất cũng là do hắn gọi đến, đương nhiên người đến cũng không phải là bởi vì nể mặt Lý Vỹ, mà là bị linh thạch của Dương Siêu hấp dẫn mới đến.
Dương Siêu vỗ tay, tán thán nói: “Thật sự là có chút con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”
Lý Vỹ còn không biết Dương Siêu lời nói mang theo chế nhạo, hắn ngốc bức còn tưởng rằng đối phương còn đang tán thưởng bọn hắn đâu.
Nghĩ như vậy, hắn không khỏi tự ngạo thêm vài phần, đưa tay vuốt mũi hừ hừ vài tiếng.
Dương Siêu thật sự là nhìn không lên nổi, hắn cũng lười nhát cùng con hàng này dây dưa.
“Người khác một viên là bởi vì bọn hắn là đệ tử tạp dịch, trước đó cùng ta chơi qua rút thăm, đường ca của ngươi là đệ tử ngoại môn đến nơi này góp cái gì trò vui? Là thông cảm não hắn có vấn đề, hay là muốn mượn nhờ mặt mũi của ngươi để tham gia?
Lý Tiêu Thất bị nói cho tức giận không thôi, đêm tối đã đen, hiện tại mặt của hắn càng thêm đen.
.
“Ngươi chẳng lẽ sợ?” Lý Vỹ không phục khích tướng nói.
“Bớt ở đó khích tướng, ta cũng không ăn ngươi cái điệu bộ kia, muốn đánh liền nện tiền, không tiền liền lăn.”
“Ngươi, ngươi…” Lý Vỹ bị Dương Siêu hung hắn dỗi về không biết phải làm sao.
Lúc này, Lý Tiêu Thất đột nhiên lên tiếng nói: “Bớt ở đó doạ người, liền báo ra cái giá a!”
“Ngươi xác định muốn cùng ta đánh?” Dương Siêu khép hờ mí mắt ngẩng đầu nhìn đối phương mở miệng nói.
“Nhiều lời, nói giá!” Lý Tiêu Thất lúc này đã đến ranh giới sắp nổ, hắn là thật sự nuốt không trôi khẩu khí này.
Nhưng hắn vẫn cố gắng bình tĩnh trang bức xuống.
Ai u, mẹ nó, vẫn rất có thể trang a!
Dương Siêu trong lòng thầm mắng một câu, hắn cũng không cùng đối phương dài dòng, đưa tay làm ra ký hiệu, còn chưa kịp mở miệng liền bị đối phương chen ngang.
“Ba viên? À không, ba mươi viên đi? Tốt, ta giao.” Nói nói, Lý Tiêu Thất liền muốn móc ra linh thạch.
Dương Siêu thấy hắn muốn móc ra linh thạch liền vội vàng lên tiếng: “Ba mươi viên? Ngươi mẹ nó đuổi ăn mày đâu? Người khác một viên là có lý do, ngươi mẹ nó một cái không liên quan, không cói ba ngàn viên liền cho gia lăn!”
“Ba…ba ngàn viên!!!?”
Không chỉ Lý Tiêu Thất chấn kinh, toàn bộ đám người có mặt ở nơi này cũng là kinh dị không thôi.
Ba ngàn viên linh thạch a, ông trời của ta, để cho ta bán cả gia tài cũng lấy không ra nhiêu đó linh thạch a.
“Ngươi, ngươi đây là muốn ăn c·ướp sao?” Không đợi Lý Tiêu Thất trả lời, Lý Vỹ liền nhanh mồm chen ngang.
Nghe vậy, Dương Siêu không khỏi cười lạnh: “Ha, ăn c·ướp? Ngươi là bị ngu sao? Ta bên này có hơn một vạn viên linh thạch đó a, chỉ lấy đường ca ngươi 3000 viên linh thạch là đã quá đủ chiếu cố đến hắn rồi, nếu không phải nhìn hắn dáng vẻ nghèo hèn, ta một ngụm liền muốn 5000 ngươi tin hay không?”
“Ngươi…ngươi…!” Lý Vỹ á khẩu, không biết phải làm sao, bởi vì Dương Siêu nói hoàn toàn có lý có cớ, chính hắn cũng không cách nào phản bác được.
Đám người phía dưới cũng cảm thấy Dương Siêu nói không sai, ngược lại Lý Tiêu Thất lộ ra mới giống là quân ăn c·ướp.
Lý Vỹ á khẩu, Lý Tiêu Thất thì có chút đứng hình, hắn một đời trang bức vậy mà ở chỗ này muốn bị lật xe.
Dương Siêu cũng lười quản bọn hắn, mở miệng nói: “30 cái hô hấp cũng qua thật lâu, nếu như không có ai khiêu chiến vậy ta coi như các ngươi từ bỏ a.”
Mặc dù Lý Tiêu Thất rất gợi đòn, thế nhưng đối phương không có tiền, hắn cũng lười cùng đối phương giao chiến.
Hắn cũng không muốn chọc đến một thân tao, một cái tiếp nối một cái, linh thạch không thấy lại dẫn đến một đám đệ tử nội môn cùng nồng cốt bu đến thì thật bù không được mất.
Vừa mới xuyên qua không đến một ngày, hắn còn chưa có được nghỉ ngơi cùng tìm hiểu rõ ràng cơ cấu tu luyện đâu.
“Giao.” Lý Tiêu Thất cắn răng thốt lên một câu.
“Hả?” Dương Siêu có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn đối phương.
Hắn chỉ buộc miệng nói một câu, trong lòng còn âm thầm nghĩ cách cùng đối phương ép giá đâu, cái này ba giây không đến liền đáp ứng.
Đệ tử ngoại môn giàu như vậy?
Vậy ta mẹ nó còn tốn thời gian ở tạp dịch khu làm gì a!
Ngoại môn ta Dương Siêu khẳng định tới!
Biết được đối phương có tiền, Dương Siêu liền lập tức thay đổi sắc mặt.
Hắn lúc này vậy mà cảm thấy Lý Tiêu Thất không có giống như trước kia đáng ghét, ngược lại có chút đáng yêu.
Khách hàng là thượng đế, có tiền là đại gia nha~
Thảo! Ta thế nào đột nhiên bất an, cũng không phải bị hắn nhìn liền sợ a, không thể nào, hắn chỉ là một cái tạp dịch đệ tử a, ta làm sao có thể thua?
Lý Tiêu Thất lắc lắc đầu vung đi tạp niệm, sau đó mở miệng nói: “Ta ra ngoài gấp gáp không mang theo túi trữ vật, ngươi liền đợi ta một hồi a.” Nói nói, Lý Tiêu Thất liền muốn đi.
Thấy vậy, Dương Siêu liền nhịn không được chửi tục lên: “Thảo! Ai mẹ nó muốn đợi ngươi, ta nói qua, ta chỉ đợi đúng 30 cái hô hấp, ai không khiêu chiến liền xem như tỉ thí kết thúc, hiện tại tốt, ai về nhà nấy đi.”
“Mẹ kiếp! Làm lão tử mừng hụt! Còn mẹ nó ra ngoài không mang theo túi trữ vật, ngươi mẹ nó không biết nói láo liền đừng nói.” Dương Siêu trong lòng không khỏi mắng lấy.
Nói nói, Dương Siêu liền muốn rời đi, thế nhưng Lý Tiêu Thất làm sao có thể để cho một vạn linh thạch ở trước mắt của hắn rời đi như vậy cho được.
“Lý Vỹ ngươi hiện tại cùng hắn khiêu chiến, cố gắng cầm cự đến lúc ta trở về, linh thạch không đủ liền dùng của ta.” Nói, Lý Tiêu Thất liền móc từ trong ngực ra vài viên linh thạch ném cho Lý Vỹ liền vội vàng ngự kiếm rời đi.
Lý Vỹ thì một mặt mộng bức đứng chôn chân tại chỗ.
Ngọa tào!
Ta mẹ nó! Đại ca của ta a!
Ngươi cảm thấy ta có thể cầm cự đến lúc đó sao? Thảo!
Thế nhưng hắn tình huống bây giờ có thể làm ra phản kháng sao?
Đương nhiên là không a!
“Siêu, Siêu ca, ngươi có chuyện gì từ từ nói…” Lý Vỹ nhìn Dương Siêu khóc không ra nước mắt nói.
“Đến, giao linh thạch!” Dương Siêu ngoắc ngoắc vẫy tay gọi, hắn ngược lại không quan hệ, có linh thạch không kiếm chính là vương bát đản.
Sau khi nhận được linh thạch, Dương Siêu không nói hai lời liền ra tay.
Lý Vỹ còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng liền bị Dương Siêu tát văng xuống lôi đài.
Một bên mặt của hắn lúc này hiện rõ ràng năm dấu tay.
Khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ sưng vù vù lên.
Còn chưa đợi hắn tỉnh thần liền nghe Dương Siêu nói: “Còn thừa cho ngươi thời gian năm cái hô hấp.”
“Ngươi…” Lý Vỹ giận mà không thể làm gì, cuối cùng vẫn là cắn răng chậm rãi đi lên lôi đài.
Giao linh thạch, liền ngay lập tức bị tát văng xuống lôi đài.
Hoàn toàn không chừa cho hắn một giây phản ứng.
Lần thứ ba, rồi đến lần thứ tư, thứ năm.
Đồng dạng là một cái kết cục.
Mãi đến lần thứ mười, Lý Vỹ lúc này khuôn mặt đã b·ị đ·ánh sưng nhìn không ra nhân dạng.
Răng đều b·ị đ·ánh cho rơi rụng đầy đất.
Máu me chảy khắp người nhìn vô cùng thê thảm.
Tuy là vậy cũng không có ai đối với hắn quăng đến ánh mắt thương xót.
Ngược lại đều cảm thấy hả dạ vô cùng.
Rất rõ ràng, bọn hắn biết sự xuất hiện của Lý Tiêu Thất là do Lý Vỹ mang đến.
Có sự gia nhập của đệ tử ngoại môn liền không còn chuyện của bọn hắn.
Trước đó toan tính đều thành công dã tràng.
Những người trước đó khiêu chiến thua qua linh thạch đều hận không thể đi lên đ·ánh c·hết cái hỗn đản Lý Vỹ này.
Lý Vỹ bước chân khập khiễng đi lên võ đài.
Dương Siêu ra tay rất có chừng mực, dù sao đều đánh qua hơn mười mấy cái, nên thu phóng lực lượng vẫn là vừa đủ khiến cho Lý Vỹ chỉ chịu đến ngoại thương, hoàn toàn không có ý định một tát liền để hắn xuất huyết não hay b·ất t·ỉnh.
Thế nhưng cứ đè một chỗ mà đánh, lại cứ mặt mà tát để cho khuôn mặt của Lý Vỹ lúc này đã biến diện.
Lý Vỹ một bộ đáng thương ú ớ nói:
“Iêu…a…ừng…ừng ánh…ừng ánh…ữa…a ai…a ật ự ai…u u…”
Khuôn mặt của hắn b·ị đ·ánh cho sưng vù, nước mắt máu mũi, nước dãi chảy đầy mặt, lời nói cũng không thể phát ra được rõ ràng.
Dương Siêu thì một bộ hờ hững không quan tâm, lạnh giọng nói: “Đến, giao linh thạch!”
“U u…u u u…a ai, a ật ự ai…u u…”( hu hu…ta sai, ta thật sự sai) Lý Vỹ bò rạp trên mặt đất ôm lấy chân của Dương Siêu không ngừng khóc lóc.
Dương Siêu ghét bỏ trong miệng của hắn nước dãi vội vàng túm lấy tốc của hắn kéo lên.
“Mẹ nó, không muốn c·hết liền chớ chạm vào người của ta, không nói nhiều, đưa linh thạch, không đưa coi như xong, ai về nhà nấy a.”
Hắn cũng không phải hù doạ, mặc dù ba ngàn viên linh thạch thật sự rất thơm, nhưng Dương Siêu cũng không có nắm chắc được đối phương là thật mang đến linh thạch hay là gọi thêm người.
Đến khi đó linh thạch chiếm không được lại chọc phải một thân tao thì thật không đáng.
“Giao giao…chỉ là ngươi đừng đánh, ta nhận thua có được hay không?” Lý Vỹ khóc không ra nước mắt cố gắng nói rõ từng câu.
“Cái này thì hỏi đường ca của ngươi a, ta chỉ là nhận tiền làm việc, thiên kinh địa nghĩa.” Nói nói, Dương Siêu liền đưa tay c·ướp lấy trên người của hắn túi trữ vật.
Khi hắn đổ xuống liền chỉ có 3 viên rơi ra.
Thấy vậy, Dương Siêu không khỏi sờ cằm suy tư nói: “Ngươi có chắc là muốn nhận thua? Không thử kháng đánh kéo thêm một chút thời gian sao?”