0
Dương Siêu rời đi không có bao nhiêu lâu, liền có một cái trưởng lão khác tiến đến.
Khi nhìn thấy Vương Tân một bộ vui sướng nhàn nhã uống trà, hắn cũng liền đi lên góp vui.
“Ha ha, lão Vương, thì ra ngươi ở đây a! Nhìn ngươi miệng đều muốn cười ngoác ra, đây là có chuyện gì vui sao?” Nguyên Bân đi lên vỗ Vương Tân một cái xem như chào hỏi, sau đó một bộ quen thuộc ngồi xuống tự cho mình châm một ly trà.
“Ài, lão Nguyên ngươi đến muộn, ha ha.” Vương Tân nhìn đối phương đơn giản lắc đầu cười cười.
“Thế nào? Đừng có mà túm túm, nói nghe chơi.” Nguyên Bân một bộ ngứa ngáy nói.
“Ha ha, cũng không có gì, chỉ là ta vừa vặn gặp phải một cái nhân vật thú vị, rất chờ mong một ngày hắn trưởng thành a.” Vương Tân có chút thổn thức lại trông mong nói.
“Ách! Trùng hợp như vậy?” Nguyên Bân không khỏi kinh ngạc nói.
“Thế nào? Ngươi cũng là?” Vương Tân có chút không hiểu hỏi.
“Ha ha.” Nguyên Bân nhấp nhẹ ly trà cười nói: “Cũng không phải, chỉ là lúc khi đến đây, ta nghe nhóm đệ tử đồn đãi một cái rất thú vị, ngươi muốn nghe sao?” Nguyên Bân khiêu mi nói.
Vương Tân giả vờ trừng hắn một mắt, sau đó giống như hờ hửng nói: “Nói nghe một chút.”
“Ha ha, làm như ta không biết tính cách của ngươi không bằng.” Nguyên Bân nhìn thấy lão bằng hữu của mình tính tò mò lại thích trang không khỏi bật cười, sau đó từ tốn kể ra.
“Chuyện là thế này,…”
Sau đó, Nguyên Bân đem những gì nghe được kể ra, đại khái chính là liên quan đến việc Dương Siêu trong một đêm kiếm được hơn 1 vạn viên hạ phẩm linh thạch, lấy luyện thể cảnh một quyền miểu sát khai mạch cảnh 33 đoạn Lý Tiêu Thất, bên trong lời kể còn không ít thêm mắm thêm muối sinh động như thật.
Vương Tân đang uống dang dở tách trà kém chút liền phun ra, kinh nghi hỏi: “Ngươi, ngươi gọi hắn là cái gì?”
“Dương Siêu a.” Nguyên Bân không suy nghĩ nhiều liền ứng thanh đáp.
“Dương…Dương Siêu!!?” Vương Tân có chút trợn mắt lên.
“Uy uy, Lão Vương, nhìn ngươi phản ứng…sẽ không phải quen biết đối phương a!” Nguyên Bân một mặt hồ nghi nhìn lão bằng hữu hô.
“Ha ha.” Vương Tân cười nhạt một tiếng, sau đó cảm thán nói: “Không giấu gì ngươi, ta cũng vừa mới tiếp một cái đệ tử gọi Dương Siêu a, thực lực cũng rất kinh người.”
“Cái gì! Trùng hợp như vậy!? Sẽ không phải là cùng một người a!?” Nguyên Bân cũng có chút giật mình, sau đó bệnh tò mò nổi lên, đi lên liền tam vấn: “Hắn có phải hay không cơ bắp đồ sộ? Diện mạo có phải hay không giống hung thần ác sát? Làn da có phải hay không b·ốc k·hói đỏ bừng bừng như dung nham?”
“Ách!” Vương Tân bị hỏi có chút nghẹn lời, phủi mắt hắn một cái thản nhiên nói: “Ngươi miêu ta cái quỷ gì a, không có như ngươi nói khoa trương cơ bắp đồ sộ, ngược lại thon cao hơi gầy, diện mạo sao…ngược lại là hai từ “rất soái” mi thanh mục tú, màu da có chút cháy nắng nhưng nhìn đến vẫn còn rất trắng.”
“Ầy! Không giống sao? Vậy không phải cùng một người rồi, ta nghe nói hắn rất xấu, theo lời ngươi liền hoàn toàn là hai cái thái cực a!” Nguyên Bân có chút lầm bầm nói.
Vương Tân cũng không có cùng Nguyên Bân chấp nhặt ở chuyện này, đơn giản tự mình thong thả hưởng thụ vị trà.
…
Có được thân phận đệ tử ngoại môn, Dương Siêu nội tâm thả lỏng rất nhiều.
Không cần giống như đệ tử tạp dịch mỗi ngày tất bật làm việc, thời gian tự do có thể nói là thư thái.
Rời đi sự vụ đường, Dương Siêu cái thứ nhất đặt chân chính là ngự trù phòng.
Vì cái gì hắn mới tới liền biết ngự trụ phòng ở đâu?
Đương nhiên là gặp phải ai liền hỏi người đó a!
Lót bụng xong, hắn liền tìm một chỗ yên tĩnh không người ngã ngửa.
Một bên ngậm lấy ngọn cỏ, miệng bên trong còn không ngừng hừ hừ điệu nhạc.
Một bên mặc niệm lên hệ thống, mặc dù đã thành thục nhưng hắn vẫn còn có một chút đối cái hệ thống này hiểu còn chưa quá rõ ràng.
“Bài hát này thật hay nha~
Tên là gì a?”
Đang một mực suy tư tìm hiểu thì bị một cái giọng nói trong trẻo làm cho giật cả mình, Dương Siêu có chút hoảng loạn đưa mắt nhìn người đến.
Sau khi nhìn thấy là một cái nữ hài mặc lấy búp bê váy trắng, không, nói chính xác hơn là một cái tiểu la lỵ sở hữu bằng phẳng sân bay, nội tâm của hắn liền hoà hoảng không ít.
Hắn cũng không muốn cùng tiểu nữ hài chơi đùa, nhìn cũng không thèm nhìn nhiều một cái, một bộ không hứng thú đưa tay xua đuổi hờ hững nói: “Không có, không biết tên, ra chỗ khác mà chơi, chỗ gia ngủ đâu.”
Nhìn Dương Siêu thái độ hờ hửng, nhìn đều không thèm nhìn nàng để bản thân nàng không hiểu thấu cảm thấy bị khinh thường.
Cái này làm sao có thể?
Chỉ có nàng không thèm lý đối phương, làm gì có ai dám không nhìn nàng.
Tên này vậy mà dám xem nhẹ nàng!?
Hỗn đản, hắn đáng đánh!
Lưu Hi Nhi không phục, hậm hực nói: “Ngươi làm cái gì nha~ ta đang hỏi ngươi đâu~”
“Không có, không biết, xuỳ xuỳ, ra chỗ khác chơi, đừng làm phiền gia.” Dương Siêu lại một lần nữa không có nhìn nàng, đuổi như đuổi rồi đem nàng phủi phủi đi.
Lần này để cho Lưu Hi Nhi thật sự nhịn không nổi, tức giận nghiến răng xèn xẹt, lộ ra khoả răng mèo, một mặt hung ác nhưng nhìn thế nào đều là đáng yêu, tức giận nói: “Hỗn trướng! Ngươi thật to gan, vậy mà dám không nhìn ta, dám xem thường ta, có tin hay không ta đ·ánh c·hết ngươi a.”
???
Dương Siêu một đầu mộng bức!
Đi lên không đầu không đuôi làm phiền ta.
Bây giờ liền muốn đánh ta?
Ngươi có bệnh đi!?
Dương Siêu trong lòng một trận buồn bực đem ngọn cỏ từ trong miệng phun ra, sau đó quay đầu nhìn nàng không khỏi ghét bỏ nói: “Cô nãi nãi a cô nãi nãi, ta không biết liền nói không biết, giữa hai ta cũng không thân quen đến mức để ta nhìn ngươi chằm chằm a, ngươi xem ngươi, phía trước không có ban công, phía sau lại không có vườn hoa, ta nhìn ngươi làm cái gì a?”
Lưu Hi Nhi mặc dù không hiểu lời nói của Dương Siêu là ý gì, nhưng nhìn hắn một bộ ghét bỏ cùng khinh bỉ sau khi liếc nhìn thân thể của nàng trên dưới liền để nàng không hiểu bị tổn thương sâu sắc.
Nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, không nói hai lời liền đi lên đánh hắn một chưởng.
“Hỗn đản, ngươi đáng đánh!”
“Ngọa tào!” Dương Siêu giật mình hoảng hốt, vội vàng tránh né.
Bành!
Nhìn đến tảng đá bị nàng một chưởng đánh chia năm sẻ bảy, Dương Siêu không khỏi nuốt ngụm nước miếng, tức giận nói.
“Ngươi mẹ nó có bệnh a! Có phải hay không thiếu giáo dưỡng.”
Hắn nguyên bản rất ghét hùng hài tử, lại không ưa tiểu tiên nữ tự cho mình là đúng.
Nhìn nàng thái độ coi trời bằng vung để Dương Siêu càng thêm phản cảm.
Dương Siêu nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, sau đó nói: “Lão tử chẳng buồn dạy dỗ ngươi, càng không chấp nít ranh, hừ!”
Nói, Dương Siêu liền muốn quay người rời đi.
Nít…nít ranh?!!
Lưu Hi Nhi bị Dương Siêu làm cho tức giận đến phát khóc: “Ngươi, ngươi, ngươi…oa oa, ngươi bắt nạt ta, ngươi vậy mà khi dễ ta, oa oa…”
Lưu Hi Nhi càng khóc càng lớn, nước mắt như mưa không ngừng tuôn ra.
Dương Siêu khuôn mặt đều nhanh hóa đen.
Ta mẹ nó lúc nào khi dễ qua ngươi a?
Là ngươi trước tiên hùng hùng hổ hổ đó a?
Mẹ trứng!
Dương Siêu trong lòng một trận cuồng loạn, cuối cùng vẫn là hắn mềm lòng chịu thua hướng nàng nói.
“Ngừng, ngừng, ngừng, ngươi đừng khóc a, ta sai rồi có được hay không? Ta ở đây cho ngươi xin lỗi có được hay không?”
“Hức!” Lưu Hi Nhi thút thít, miệng méo nói: “Ngươi vì cái gì dám xem nhẹ ta?”
Dương Siêu khóc không ra nước mắt nói: “Ta không có a!”
Lưu Hi Nhi chậm rãi bước gần tới hắn, lau lau nước phồng má nói: “Ngươi có~”
“Ta sai, ta sai rồi có được hay không!” Dương Siêu có chút thành khẩn nói.
Thế nhưng trong lòng lại khó mà ép xuống bình tỉnh.
Con mẹ nó!
Nàng là thiên sứ sao? Vì cái gì đáng yêu quá vậy?
Hắn giờ phút này mới chân chính trực diện nhìn nàng.
Tuy rằng chiều cao chỉ có không đến 1m5 thế nhưng lại sở hữu một khuôn mặt thiên sứ không tùy vết, bụ bẫm đôi gò má phụng phịu, một cặp mắt to tròn long lanh ngập nước, mi cong lả lướt như búp bê, nước mắt theo mí mắt ướt ướt dính dính càng thêm mỹ lệ.
Miệng nhỏ đỏ mọng tự nhiên như anh đào, cái mũi chibi thút thít càng tinh xảo.
Đặc biệt là cặp song đuôi ngựa đầy sức sống không ngừng ve vẩy lắc lư.
Dương Siêu nội tâm không khỏi nuốt nước bọt, hắn có chút không dám tin tưởng: “Mình vậy mà đối với tiểu la lỵ sinh ra mảnh liệt thèm muốn.”
Hắn thề, hắn không có cái đặc thù đam mê kia, thế nhưng dung mạo của nàng quá quy phạm, vậy mà để một cái khinh thường sân bay như hắn muốn phạm tội.
Dương Siêu đè ép dục vọng quay mặt qua một hướng khác.