“Hừ! Ngươi nhìn ta!” Lưu Hi Nhi thấy hắn lại một lần nữa quay mặt ra chỗ khác liền không vui, đi lên dùng hai tay đem mặt của hắn cho chỉnh lại.
Ngọa tào! Ngọa tào! Ngọa tào!
Đừng a, tiểu cô nương, ngươi đây là đang hại ta đó a!
Không có ai dạy ngươi là nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Dương Siêu trong lòng cuồng thét, hắn khuôn mặt không biết lúc nào đã trở nên hồng thấu.
Hai tay của hắn lúc này liền không khỏi đối với không khí không ngừng bấu víu.
Lưu Hi Nhi thì như một cái không tim không phổi đối hắn hì hì nói: “Như vậy mới đúng nha~.” Sau đó một mặt mong đợi nói: “Ta muốn nghe ngươi hát bài hát lúc nảy, ngươi liền hát cho ta nghe a~”
“A, à, ờm…vậy liền hát a.” Dương Siêu một mặt lúng túng nói, hắn có cảm giác muốn yêu đương.
Hắn cũng không có hát nguyên bài, chỉ là hầm hầm hừ hừ đoạn điệp khúc mà thôi, dù sao hai thế giới rõ ràng khác biệt, hắn hát lời nàng cũng nghe không hiểu, quan trọng hơn là hắn cũng không thuộc lời.
Lưu Hi Nhi vui vẻ nhắm mắt hưởng thụ, Dương Siêu ngâm nga say sưa để rồi ma xui quỷ khiến đưa tay lên nắm lấy song đua ngựa của nàng.
Lưu Hi Nhi bị động tác của Dương Siêu làm cho giật mình, hoảng hốt không nói hai lời liên vung quyền cho hắn một đấm: “Á…ngươi làm cái gì a!?”
Phốc!
Ngọa tào!
Dương Siêu bị một quyền của nàng đấm bay thẳng xuống mặt hồ.
Bành một tiếng, mặt nước bị Dương Siêu làm cho bắn tung toé.
Lưu Hi Nhi, một mặt hốt hoảng, một bên lo lắng ho to: “Ngươi, ngươi không sao chứ? Ta, ta cũng không có cố ý a, ai bảo ngươi loạn động tay chân a!”
Mẹ nó cô nãi nãi, ngươi động ta thì được, đến khi ta động ngươi thì lại bị đấm.
Ngươi sao có thể song tiêu như vậy a!
Nước lạnh thấu tim để Dương Siêu cuối cùng cũng thanh tỉnh lại.
Yêu đương?
Mẹ trứng! Ta vậy mà đối một cái tiểu la lỵ nổi lên hứng thú.
Ta là cầm thú!
Ta không phải người!
Dương Siêu thầm mắng mình không phải là thứ gì tốt.
Hắn cũng không có vội vàng ngoi lên mặt nước, ngược lại lặn ngược hướng bơi về phía bên kia bờ.
Mặc dù bị đấm bay xa gần chục mét, thế nhưng lấy phòng ngự biến thái của hắn hoàn toàn nhẹ nhõm gánh nổi.
Lưu Hi Nhi đứng ở trên bờ không khỏi sốt sắng hô hào, Dương Siêu thì đã bơi qua bên kia bờ hồ.
Nhìn thấy hắn bình yên bơi lên hồ, Lưu Hi Nhi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao chính nàng thực lực mạnh ra sao nàng rất rõ, mà Dương Siêu nàng nhìn ra chỉ có luyện thể cảnh, cho nên mới bị doạ cho sốt sắng như vậy.
Lưu Hi Nhi vừa định mở miệng kêu gọi liền bị Dương Siêu nhanh hơn một bước cất tiếng cho che lấp.
“Hữu duyên tạm biệt!” Dương Siêu đối nàng quay lưng phất tất tay sau đó liền lẫn mình vào trong rừng rồi biến mất.
Đợi đến khi nàng phát hiện liền đã không còn nhìn thấy thân ảnh của hắn ở nơi nào.
Cái này để cho nguyên bản đang vui vẻ Lưu Hi Nhi trở nên tức giận không thôi.
Nàng giậm giậm chân, mài mài răng nói: “Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản, đại phôi đản! Lại dám bơ bổn tiên nữ, hừ hừ! Đừng để ta tìm được ngươi, nếu không ta nhất định đem ngươi chói lên đánh ba ngày ba đêm, hừ hừ!”
Quả nhiên, dung mạo đặt ở đâu cũng là tiền mặt lưu.
Nếu không phải Dương Siêu dung mạo dễ nhìn, hừ hừ ca khúc lại dễ nghe, còn không có giống như những người khác hướng nàng nịnh hót.
Ba cái cùng đánh để nàng đối với Dương Siêu có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Nếu đổi lại là cái người khác, đón chừng đều muốn bị nàng phế đi!
Nàng biệt danh tiểu ma vương cũng không phải gọi bừa.
Mà Dương Siêu rời đi không xa, tầm mắt của hắn vẫn còn hiển thị giao diện của hệ thống.
【Lưu Hi Nhi】
【Ngưng nguyên cảnh cửu trọng】
▸Lực lượng: 160
▸Phòng ngự: 103
▸Tốc độ: 120
【Công pháp: ☯《Thiên diễn kinh》】
【Võ kỹ: ☯《Tiên Hạc Bộ Pháp》( huyền giai thượng phẩm) ( đại thành) ☯《Tuyệt Ảnh Cửu Kiếm》 (Địa giai trung phẩm) (Tiểu thành) ☯《Vô Ly Quyền Đấu》 (Địa giai hạ phẩm)...】
【Pháp thuật: ☯《Ngự kiếm thuật》 ☯《cao cấp khống hỏa thuật》…】
【Thể chất: 『Tiên thiên đạo thai』 (khiếm khuyết)】
Đây cũng chính là lý do để hắn không nói hai lời liền bỏ chạy.
Tuổi nhỏ liền ngưng nguyên cảnh cửu trọng!
Võ kỹ đều là lấy cấp bậc huyền giai cất bước!
Lấy mông suy nghĩ cũng biết nàng thân phận không tầm thường.
Dạng này tiểu nữ hài, Dương Siêu trăm cái nghìn cái không muốn trêu, chưa kể hắn lại ghét bỏ nhỏ.
Đã không thể trêu, lại không phải món ăn, còn muốn giữ nàng ăn tết sao?
Cho nên không chút nào lưu luyến, Dương Siêu liền chạy.
Chỉ là hắn còn không rõ địa đạo nơi này.
Chạy một đường liền lạc mất phương hướng.
Tây khu, Luyên Thuyên thành.
Dương Siêu cũng không có nghĩ tới Thiên Diễn Thần tông không những rộng lớn lại còn sầm uất đến vậy!
Không giống như tạp dịch khu cô quạnh vắng vẻ, ngoại môn đệ tử vậy mà tồn tại rất nhiều thành trấn, người đến người đi nhiều không đếm xuể.
Sinh hoạt sống động như một cái đô thị phồn hoa.
Dương Siêu dạo bước trên đường lớn, một bộ hiếu kỳ quan sát hai bên cảnh khu.
Hai bên đường bày bán muôn màu các loại hàng hoá, thương buôn hai bên không ngừng đối với khách nhân miệng ngọt chào hàng.
Trang phục đủ mọi sắc màu, hoàn toàn không giống người cùng một tông, ngược lại càng giống người qua đường cùng thương nhân.
Âm thanh huyên náo nhộn nhịp để Dương Siêu không khỏi hồi ức về kiếp trước.
“Uy uy, huynh đệ, ta nhìn ngươi tướng mạo phi phàm, khí chất lịch lãm, liền biết là người có đại khí vận, nói đến liền đúng nhịp, ta chỗ này vừa mới ra lò một món thần khí, vậy mà vừa vặn liền đụng phải ngươi, chật chật, ngươi nói xem có xảo hay không xảo?”
Một cái thương gia đột nhiên lôi kéo Dương Siêu dừng lại sạp hàng của hắn, không ngừng ở trước mặt của hắn thao thao bất tuyệt, hoa ngôn xảo ngữ đủ loại kỹ xảo khiến người nghe không khỏi vì đó c·hết lặng.
Dương Siêu cũng bị lời nói của hắn từ trong hồi ức kéo về hiện thực, một mặt ngu ngơ nhìn đối phương thổi kém chút liền tin.
Thương gia đối với hắn không ngừng quơ quơ lên phi kiếm, bắt đầu nói lên lai lịch của nó.
Nào là xuất xứ từ bên trong một cái bí cảnh vạn năm đoạt đến, rồi ngay cả tên của luyện khí sư đều bị hắn nói ra sinh động như thật.
Các dạng công năng đều bị hắn một một hai hai nói ra không thiếu một cái.
Đến cuối cùng lại nói đến một câu vì hao tổn quá nhiều linh khí nên mới tạm thời ảm đạm vô quang, cái này còn cần đến người mang đại khí vận, khí huyết xung mãn ngày đêm ấp ủ, đem nó cho một lần nữa đề tỉnh.
Dương Siêu mẹ nó kém chút liền tin!
Nếu không phải có hệ thống, có thể dò xét binh khí thật giả, hắn thật liền muốn bị hố.
Dù sao đối phương lời nói quá mẹ nó xảo quyệt.
Ân! Hố không được, hắn không có tiền a!
Cái này không sao!
Hết tên này đến tên khác, nhìn Dương Siêu một bộ lơ ngơ đi một mình liền biết hắn là một cái tiểu tử chưa trải sự đời, loại này nếu như trong tay có linh thạch, liền chính là một con dê béo, là một cái thần tài, không hố hắn còn có thể hố ai?
Đáng tiếc, Dương Siêu thuộc dạng nghèo bức, chân trần không sợ mang giày cho nên ai chào hàng hắn đều không có từ chối, một bộ nghiêm túc tiếp thu.
Đừng đùa giỡn, cái này có thể học mà không cần tiền, ngu mới bỏ qua đó a!
Tiện nghi không chiếm vương bát đản!
Dương Siêu làm sao có thể là một cái vương bát đản đâu? Cho nên bắt buộc phải chiếm.
Chỉ đến khi thương gia chào giá liền bị hắn thành thật nói không có tiền liền không khỏi một mặt co quắp.
Mỗi một cái thương gia đều tốn không biết bao nhiêu nước bọt hướng hắn thổi phồng, để rồi cuối cùng nhận được câu “ta không có tiền a” “cũng không có vật để thế chấp a” liền muốn ôm ngực thổ huyết.
Ta mẹ nó!
Đã ngươi cái gì đều không có còn muốn ở đây hỏi này hỏi kia làm cái gì a?
Thảo!
Mặc cho thương gia đối với hắn bất mãn khó chịu xem hắn như ôn thần xua đuổi, Dương Siêu cũng không có bao nhiêu xấu hổ, ngược lại vô cùng vui vẻ đối đại gia chào tạm biệt.
Cũng nhờ vào đám người này mà Dương Siêu cảm thấy miệng pháo của hắn tiến bộ lên không ít.
Đây đều là kinh nghiệm thực tiễn đó a!
Về sau hố người, liền có thêm vài chiêu.
Diệu!
Bị thương gia đuổi đi về sau, Dương Siêu cũng không có tiếp tục tâm tư đi dạo, liền rẻ qua một hướng không người, tìm một chỗ kín đáo tự mình quy hoạch công tác.
0