Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42 Vẫn là nhà ta Bạch Phú Mỹ ra sức.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42 Vẫn là nhà ta Bạch Phú Mỹ ra sức.


Nói xong, hắn đưa mắt nhìn quanh khu vực, dường như đang suy nghĩ nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi.

Nữ tu sĩ nhìn theo, cảm thấy cũng không tệ.

Dương Siêu nhìn nàng bộ dáng liền hiểu ý, không quan trọng nói: “Cái kia nếu đã là vật ban đầu các ngươi muốn liền cứ việc nhận lấy, còn cảm thấy ngại, liền lấy ra linh thạch cùng ta trao đổi liền được.”

Dương Siêu mỉm cười, tay nhanh chóng đem linh thạch thu vào, giọng nói đầy hài lòng: “Tốt lắm, xem ra cũng không phí công đi một chuyến.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nữ tu sĩ nghe vậy, trong lòng không khỏi dấy lên buồn bực, thầm than lấy: “Rất tốt, cảm tình ngươi cứu bọn ta một phen là dùng bọn ta làm sai vặt?”

Dương Siêu phất tay không quan trọng nói: “Bao nhiêu đều không quan hệ, chủ yếu lấy để ngươi thoải mái.”

“À, còn chuyện cuối cùng. Cô nương có thể giúp ta lấy yêu đan từ hai đầu yêu thú này không? Ta đối cái này không rành.”

Nghĩ nghĩ, Dương Siêu không khỏi lắc đầu.

Nữ tu sĩ khẽ ngạc nhiên nhưng rất nhanh đáp lại: "Vậy thì, Dương công tử."

Dương Siêu nhướng mày, bĩu môi đáp: “Luyện thể thì thế nào? Khinh thường luyện thể rồi, ta đây…ta đây là thiên phú dị bẩm có được hay không!”

Nàng mở miệng nói “Tốt” một tiếng liền nhanh chóng tiến lại gần t·hi t·hể của yêu thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nữ tu sĩ thoáng giật mình, nhưng nàng nhanh chóng trả lời: "Ta là Nguyệt Thanh, thuộc Tinh Diệu tông. Hai người kia là đồng môn của ta, Lưu Trạch và Hàn Du."

Nàng đưa yêu đan cho Dương Siêu, nhịn không nổi sự tò mò, buộc miệng hỏi.

Đinh! 【『Âm Dương Huyền Thể』: Thể chất hiếm hoi dung hoà khí âm dương hoàn mỹ, tăng tốc độ tu luyện, hấp thụ linh khí không giới hạn thuộc tính. Có tiềm năng thức tỉnh năng lực đặc thù nhưng yêu cầu duy trì cân bằng âm dương, nếu mất cân bằng sẽ tẩu hỏa nhập ma. 】

“Tiền bối, ngài thực sự không giống người bình thường. Ngài rốt cuộc là ai? Vì sao lại...” Nàng ngừng lại, dường như không biết nên hỏi thế nào.

Thay vào đó, hắn rút từ trong áo ra một mảnh vải rách, phủi nhẹ bụi rồi ngồi xuống tảng đá, tiện tay nhặt một nhánh cây khô gần đó nghịch ngợm.

Dương Siêu trông thoáng chốc lộ ra vẻ khó xử.

Nữ tu sĩ nghe vậy, có chút do dự.

Mà một màn này để cho còn lại ba người kia không khỏi ngây ngốc, đứng trôn chân tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới phải.

Nói xong, hắn lại nghiêng đầu: “Cô giúp được hay không? Đừng lãng phí thời gian.”

Liếc nhìn hắn một chút, lại nhìn đầu kia linh quả, nàng có chút không tiện mở miệng.

Nghĩ tới việc người này vừa giúp mình đối phó yêu thú, lại không hề có vẻ gì là kẻ xấu, nàng gật đầu đáp:

Dương Siêu sau khi nói lời từ chối linh quả, dáng vẻ lười nhác lại xen chút hờ hững, quay người đi thẳng về phía những cái xác tu sĩ nằm rải rác trên chiến trường.

【Nguyệt Thanh】

“Thế nhưng…ta một cái luyện thể cảnh, như thế nào dùng được loại đồ vật này a?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn chỉ tay:

Dương Siêu thái độ hờ hững để nàng khó mà tiếp nối đối thoại, lúng túng mỉm cười một tiếng rồi lùi về sau cùng đám đồng môn bài bố một chút trận pháp.

Nữ tu sĩ không dám chần chừ, vội tiếp nhận chiếc nhẫn.

Hắn có thể không chung tình, nhưng người ngược lại vô cùng biết trước biết sau!

Một luồng linh lực nhẹ nhàng rót vào, rất nhanh đã kích hoạt nhẫn trữ vật.

“Mặc định duyên số a!”

Dương Siêu thấy nàng một bộ biến sắc hớt hãi không khỏi cười thành tiếng nói: “Ha ha, đùa ngươi đâu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ta chỉ là một cái tu sĩ rất bình thường đi ngang qua mà thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Siêu giơ chiếc nhẫn trữ vật ra trước mặt nàng, giọng điệu đầy tự nhiên: “Cái này... ta không có linh lực, không mở được. Cô nương giúp ta lấy đồ trong đây ra được chứ?”

"Tốt. Nhưng đừng gọi ta tiền bối, nghe không quen tai. Cứ gọi ta là Dương Siêu."

Nữ tu sĩ khẽ nhướng mày, tuy lòng còn nghi hoặc nhưng vẫn đáp: “Tiền bối cứ nói, nếu trong khả năng, ta sẽ tận lực.”

"Nơi kia đi, vừa đủ khuất gió lại có chỗ dựa lưng."

Những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn mờ dần, nhường chỗ cho màn đêm hoàn toàn buông xuống.

Nữ tu sĩ trong lòng âm thầm cân nhấc lời nói của Dương Siêu, bên ngoài lại không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể hơi hơi cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng!”

Thế nhưng trước đó còn không có đem Vân Tuyết Hi cầm xuống, hắn tuyệt đối sẽ không tự mình tạo thêm phiền phức.

Dương Siêu nhìn các nàng bận bịu cũng không có tiến đến trợ giúp, ánh mắt đăm chiêu nhìn lấy nàng, phía trước tầm mắt lúc này lại hiện lên một tấm giao diện.

Dương Siêu nội tâm không khỏi than thở một tiếng: Không biết nàng về sau lại để cho cái nào móng heo chiếm nàng tiện nghi? Nếu không ta lên thì thế nào?

"Xem ra, hồi tông là không kịp rồi. Nếu cô nương không ngại, ta ở lại đây tá túc một đêm."

【Thể chất: 『Âm Dương Huyền Thể』】

Dương Siêu ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng thầm tính toán.

Ánh mắt hắn lướt qua những thân thể bất động, bàn tay nhanh nhẹn lục lọi, tìm kiếm nhẫn trữ vật trên từng người một.

Trong lòng lại thầm nghĩ, dù sao linh quả đối với ta vô dụng, nhưng nhìn ngươi xinhđẹp như vậy, ăn mặc lại tươm tất, chí ít cũng là con em thế gia a.

Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, cảm thấy bị xúc phạm, thế nhưng nàng hiện tại tình thế là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a.

Lúc này, ánh mắt hắn chuyển sang hai đầu yêu thú.

Nguyệt Thanh nhìn đến dáng vẻ lười biếng của Dương Siêu trong lòng không khỏi đậu đen rau muống: Tên hay sao? Ngươi ngược lại cũng nên tỏ ra một chút kinh ngạc cùng quan tâm a.

Đương nhiên trong lòng đối với hắn nghi hoặc là không có tiêu tan.

Dương Siêu ngắt lời nàng bằng một cái phất tay: “Ngoại môn lại thế nào? Hết khinh thường luyện thể cảnh, hiện tại liền muốn khinh thường thân phận này của ta rồi?”

Ánh mắt nàng lướt qua Dương Siêu, vẻ mặt hắn tuy bình thản nhưng giọng điệu thì vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không giống như đang hỏi ý kiến.

Với khoảng cách hiện tại cùng tốc độ của hắn, rõ ràng không thể trở về Thiên Diễn Thần Tông trước khi trời hoàn toàn tối đen.

Nàng vội vàng từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một chút linh thạch, cảm thấy còn chưa đủ ra sức liền hướng về phía còn lại hai tên đồng môn moi mốc mang ra.

Hắn bất tri bất giác ngẩng đầu nhìn về phía nữ tu sĩ, người lúc này vẫn còn giữ khoảng cách an toàn, đôi mắt đẹp mang theo sự cảnh giác lẫn cảm kích.

Nhận lấy linh thạch rồi tuỳ ý nhìn các nàng đem cái kia linh quả cho đóng gói.

“Tiền bối…ngươi sẽ không thật sự là một cái luyện thể cảnh đi? Cái này…thật khó tin...” Nàng không kìm được lẩm bẩm.

Sau một hồi tìm kiếm, nàng lấy ra một ít linh thạch và vài lọ đan dược, đồng thời đặt chúng trước mặt Dương Siêu.

Dương Siêu lắc đầu, dáng vẻ lười biếng: "Gọi thế cũng khách sáo quá, tùy tiện là được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, bầu trời đã dần tối, bóng đêm từ từ bao phủ khắp khu rừng, mang theo cái lạnh âm u len lỏi qua từng ngọn cây.

Mặc dù nàng nhìn qua rất xinh đẹp, tướng mạo vừa vặn vô cùng phù hợp thẩm mỹ của hắn.

“Quả nhiên là có hàng!” Dương Siêu cầm lên một chiếc nhẫn trữ vật ánh kim, vẻ mặt có chút hưng phấn, nhưng rất nhanh, hắn lại nhíu mày.

Dương Siêu nhếch miệng cười nhàn nhạt, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng.

“Nếu tiền bối không chê, chúng ta có thể dựng trại tạm ở đây nghỉ ngơi.”

Linh thạch liền nhìn ngươi ra sức rồi!

Nghe vậy, vị nữ tử kia không khỏi đối với Dương Siêu càng thêm cảm kích, hảo cảm cũng là gia tăng đáng kể.

Dương Siêu nhận lấy yêu đan, nở nụ cười nhạt: “Ta? Chỉ là một đệ tử ngoại môn của Thiên Diễn Thần Tông mà thôi. Không có gì đáng nói.”

Trong lòng nàng thoáng nghi ngờ, nhưng không dám từ chối.

Hắn tuy rằng có chút háo sắc nhưng tuyệt đối không chủ động!

“Ài! Các ngươi quá chịu thua kém, vẫn là nhà ta bạch phú mỹ ra sức a!” Dương Siêu nội tâm cảm thán một phen.

Dương Siêu nhìn nàng mỉm cười nói.

Nàng nhẹ nhàng rút kiếm, bắt đầu mổ xẻ từng con một cách thành thục, cuối cùng lấy ra hai viên yêu đan sáng rực.

Dương Siêu cười mỉm, giọng nói hòa nhã: “Cô nương, ta có chút việc nhỏ muốn nhờ, không biết cô có thể giúp không?”

"Cô nương tên gì? Ta cũng không thể cứ gọi là ‘cô nương’ mãi a." Dương Siêu cất tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.

Dương Siêu quan sát một hồi, ánh mắt dừng lại ở một khu đất trống khá bằng phẳng, được che chắn bởi mấy tảng đá lớn và tán cây um tùm.

"Ồ, hóa ra là Nguyệt Thanh cô nương, tên ngược lại rất hay nha.”

Dương Siêu nghe xong, khẽ gật đầu, nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc.

Dương Siêu bước tới gần, ánh mắt lướt qua những hành động của nhóm người kia, nhưng hắn không có ý định giúp đỡ.

Quả thực, giống như nàng nói, linh thạch lại chẳng có bao nhiêu.

Hắn khẽ nhún vai, giọng nói pha chút bất đắc dĩ:

Nữ tu sĩ ngẩn người một thoáng, nhưng rất nhanh hiểu ra.

Lời này nói ra để cho nàng không khỏi trở nên hớt hãi, vội vàng cúi đầu giải thích: “Không, không phải, ta, ta không phải ý đó, ta cái kia chỉ là…”

Nữ tu sĩ sững sờ. “Ngoại môn? Với thực lực như ngài, làm sao có thể chỉ là ngoại môn...”

Dù sao lời đều nói ra khỏi miệng, Dương Siêu cũng không thể hiện tại muốn thu hồi.

Chương 42 Vẫn là nhà ta Bạch Phú Mỹ ra sức.

【Tu vi: Tích Hải Cảnh ngũ trọng】

Nàng gật đầu rồi quay sang hai đồng đội, một người b·ị t·hương nặng vẫn còn ngồi dựa vào gốc cây, người còn lại đang kiểm tra túi trữ vật để lấy ra một ít vật dụng.

Nghe Dương Siêu nói như vậy, nội tâm của nàng nhất thời kinh hỉ, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích cùng nhẹ nhỏm, thế nhưng khi nghĩ đến trên người của nàng lúc này cũng không có đem theo quá nhiều linh thạch liền có chút lúng túng nói: “Ta, cái kia…rất cảm kích tiền bối, thế nhưng là…”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42 Vẫn là nhà ta Bạch Phú Mỹ ra sức.