Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43 Kinh hỉ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43 Kinh hỉ.


Đem ngọc bội nắm chặt trên tay, hình ảnh của Lưu Hi Nhi liền hiện lên trước mặt của hắn.

“Ngươi có biết là ta đã đợi ngươi suốt bao lâu rồi không?!” Lưu Hi Nhi tức giận nói, giọng nàng đầy sự bực bội.

“Ta không có trốn ra ngoài chơi, là ta có việc phải xử lý ở bên ngoài, các nàng là ta vừa vặn đụng phải, không có giống như ngươi nghĩ tới như vậy đâu, ngươi tin ta a.”

“Ừm, cảm ơn. Tạm biệt.” Dương Siêu đáp, rồi quay người bước ra khỏi khu rừng.

Chương 43 Kinh hỉ.

Dương Siêu có chút bất đắc dĩ. “Được rồi, được rồi, ta liền về ngay đây, ngươi liền ở đó chờ ta.”

Cái này để cho Dương Siêu không khỏi cảm thấy đau trứng!

Dương Siêu hiện tại đã tỉnh, các nàng cũng không cần phải tiếp tục ở nơi này túc trực, đợi đến Dương Siêu đem mặt mũi rửa xong xui liền muốn nói tạm biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lòng của hắn lại cứ cảm thấy là lạ, có cảm giác cuộc đối thoại này càng lúc càng không nghiêm chỉnh, giống như giữa tình lữ lẫn nhau hờn dỗi.

Dương Siêu nhìn các nàng gật gật đầu liền đi đến gần bờ suối, đem mặt mũi rửa qua một lần.

Lưu Hi Nhi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nàng hơi phụng phịu lấy đôi môi.

“Chạy về? Ngươi nghĩ rằng ngươi là có cánh bay sao?” Lưu Hi Nhi cười khẽ, tuy rằng vẫn có chút tức giận, nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Dương công tử, lần sau nếu cần giúp đỡ, Nguyệt Thanh ta tuyệt đối không chối từ.” Nguyệt Thanh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của nàng ẩn ẩn có chút ý vị sâu xa.

Ánh mắt lướt qua đám người, hắn khẽ gật đầu, rồi bước đi nhanh chóng.

Thế nhưng hắn lại không đành lòng nhìn nàng tổn thương!

Hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, vì hắn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận một màn tỏ tình hay một yêu cầu nào đó, nhưng lại chẳng ngờ món quà này lại khiến hắn càng thêm khó xử.

“Mà ngươi còn không có ở trong tông môn, vậy mà lại bỏ ta ở đây một mình, ta còn vui vẻ chuẩn bị kinh hỉ cho ngươi! Ngươi nói ta phải làm sao đây?”

Hắn thật sự không biết phải làm sao để đối phó với nàng trong tình huống này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đợi đã... ngươi nói là gia gia ngươi, thái thượng trưởng…khụ khụ, là gia gia ngươi tự tay đưa số linh thạch này cho ngươi, để ngươi mang đến cho ta?”

Có lẽ là ngủ ngoài trời để bản năng hắn sinh ra cảm giác, rất sớm liền đã tỉnh.

“Dương Siêu!!! Ngươi cái hỗn đản! Vậy mà dám trốn ra ngoài chơi cùng cái khác nữ nhân?! Ngươi đem bổn tiên nữ bỏ đi nơi nào hả,? Ngươi vậy mà lừa gạt ta, ngươi lại một lần nữa không để ý đến ta, ngươi có biết vì để ngươi thu đến kinh hỉ, ta, ta đã đợi ngươi rất lâu rồi không…”

Dương Siêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, lời nói của nàng khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. “Yên tâm đi, lần sau sẽ không thất hứa nữa. Mà, ngươi nói chuẩn bị kinh hỉ gì cho ta vậy?”

Trong đó một vị gọi Lưu Trạch bị trọng thương là cần nằm nghỉ ngơi.

“Ta, ta…” Dương Siêu có chút lúng túng, cố gắng đem ngôn từ nhanh chóng điều chỉnh đi ra.

Thấy vậy, Dương Siêu trước tiên mở miệng cười nói: “Sớm a!”

Dương Siêu nhìn túi trữ vật chứa đầy linh thạch, hai mắt giật giật.

Dương Siêu cảm thấy không đành lòng khi nghe những lời này.

Cũng âm thầm nhớ đến Dương Siêu đã từng nói qua câu kia: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”

“Tạm thời không nói cho ngươi biết, ngươi phải về nhanh đi, ta không muốn đợi ngươi lâu thêm nưa đâu.”

Dương Siêu nhìn một hồi tâm đau a!

“Vâng…Dương tiền bối!” Hàn Du có chút câu nệ nói, dù sao hai người cũng không có quá quen, lại chưa tưng bắt chuyện qua, Dương Siêu nhìn sang hắn cũng chỉ có thể lúng túng nói ra một câu như vậy.

Dương Siêu vừa bước vào tông môn, lòng hắn không khỏi căng thẳng.

Hắn chợt cảm thấy vô cùng khó xử, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Lưu Hi Nhi mỉm cười, không có vẻ gì nghiêm trọng.

Hắn không muốn dính vào những tình huống phức tạp đó, đặc biệt là khi mối quan hệ giữa họ chỉ đơn giản là bạn bè.

Đối với lời nói trước khi rời đi của Nguyệt Thanh, Dương Siêu cũng không có quá bận tâm, bởi vì tâm tình của hắn lúc này toàn bộ đặt lên trên thân của Lưu Hi Nhi.

Ngược lại là Nguyệt Thanh lại tự nhiên hơn không ít, nàng cũng mĩm cười đối với Dương Siêu nói: “Dương công tử ngươi tỉnh rồi a!”

Nhìn hắn sinh hoạt như một cái nhân loại bình thường, cái này để cho Nguyệt Thanh không khỏi cảm thán nói: “Cảm tình ngươi liền chính là một cái luyện thể cảnh a!”

Dương Siêu mặt dù động tác rời giường rất nhỏ thế nhưng vẫn là để cho hai người mở mắt nhìn sang.

Còn lại hai cái liền duy trì lấy tư thế đả toạ, nhìn như ngủ mà lại giống như không phải ngủ.

Không đúng a, bọn ta trong sạch đó a!

Sáng hôm sau, mặt trời mới nhô lên Dương Siêu liền tỉnh giấc. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nha đầu, ta thật sự không có ý thất hứa đâu, ngươi đừng giận nữa.” Dương Siêu cười khổ, vội vàng giải thích.

Giọng nói trong trẻo của Lưu Hi Nhi qua ngọc bội truyền tin vang lên, nhưng trong đó lại lẫn vào một chút nghẹn ngào, tức giận, và cả sự uỷ khuất. Những lời nàng nói khiến Dương Siêu nghe mà không khỏi cảm thấy đau lòng.

Mỗi suy nghĩ đều khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.

Hắn nhìn vào túi trữ vật mà nàng đưa cho, trong lòng thầm nghĩ: “Không phải chứ… không phải là linh thạch đấy chứ?”

Lưu Hi Nhi bĩu môi, ánh mắt lóe lên chút nghịch ngợm, nhưng giọng lại rất thản nhiên: “Từ chỗ gia gia ta chứ đâu, chẳng lẽ ta đi trộm? Gia gia vừa nhìn thấy ta là cho ngay, còn bảo ta muốn bao nhiêu cũng được.”

Chỉ là hắn còn chưa kịp mở miệng liền bị Lưu Hi Nhi nhanh chóng nói trước.

Kỳ thật, các nàng cũng không có ngủ, lấy cảnh giới của nàng ngủ hay không ngủ đều không quá quan trọng.

Thế nhưng là hắn và nàng hoàn toàn không phải tình lữ có được hay không?

Dương Siêu tạm biệt nhóm người Nguyệt Thanh, mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối khi phải từ bỏ việc săn g·iết yêu thú, nhưng tâm tư của hắn lúc này đã hoàn toàn bị Lưu Hi Nhi cuốn hút.

Chỉ là hắn còn chưa kịp nghĩ xong đoạn văn hoàn chỉnh liền nghe đến âm thanh tức giận của Lưu Hi Nhi vang lên.

Hắn có chút bối rối, không biết phải phản ứng thế nào, cuối cùng đành hỏi: “Ngươi... ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch thế này?”

“Thì sao?” Lưu Hi Nhi khoanh tay, gật đầu, giọng điệu đầy thản nhiên. “Gia gia ta nhiều linh thạch như vậy, cho chút xíu có là gì đâu. Ta thấy ngươi nghèo đến thảm, nên tiện tay xin giúp ngươi thôi.”

Mà một bên Nguyệt Thanh nghe vậy không khỏi lúng túng lên.

Trước khi đến, hắn đã nghĩ đến đủ kiểu khả năng mà Lưu Hi Nhi có thể chuẩn bị cho mình.

Tuy là vậy, nhưng nàng vẫn tránh không được vẻ ngượng ngùng, đem mặt của mình quay sang hướng khác, tránh đối phương nhớ nhung ghi hận.

“Ta cái này lập tức liền chạy trở về, ngươi chờ ta một chút có được hay không?” Dương Siêu vội vàng nói tiếp, cố gắng dỗ dành nàng.

“Nha đầu... đừng tức giận nữa được không?” Dương Siêu trong lòng cảm thấy dày vò, hắn vội vã nói qua ngọc bội, giọng điệu đầy bất đắc dĩ và lo lắng.

Lúc này, Dương Siêu ở bên ngoài yêu thú sơn mạch, dù cách nhau một khoảng cách khá xa, nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng từng câu, từng chữ của nàng.

Cũng ngay lúc này, ngọc bội mà Lưu Hi Nhi đưa cho hắn đột nhiên nhấp nháy loé sáng.

“Ha! Ngươi thật sự muốn biết sao?” Lưu Hi Nhi cười khúc khích, giọng nàng có chút ngọt ngào lẫn nghịch ngợm.

Nàng vốn dĩ hoài nghi Dương Siêu là một cái lão lúc, ẩn núp tu vi đâu, hiện tại xem ra là do nàng đã quá cảm nghĩ.

Dương Siêu giật mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại cảm thấy không khỏi bối rối.

Dương Siêu không khỏi hoảng hốt một cái, hắn lúc này mới kịp thời nhớ đến.

Dương Siêu nuốt nước bọt, tay cầm túi trữ vật mà như cầm cục than nóng.

Nàng đưa tay vào trong ngực, tiếp đó lấy ra một cái túi trữ vật, đẩy về phía Dương Siêu.

Hắn vươn vai một cái, quan sát còn lại ba người kia.

Có thể là một lời tỏ tình ngọt ngào, hay thậm chí là một cuộc gặp gỡ với gia gia của nàng—thái thượng trưởng lão của Thiên Diễn Thần Tông.

“Dương Siêu, ngươi hiện tại đang ở đâu? Vì cái gì ngọc bội biểu hiện ngươi không có ở bên trong tông môn?” Trong lời nói của Lưu Hi Nhi mang theo ngữ khí khó chịu cùng hờn dỗi.

“Đây, ngươi xem thử đi. Ta chuẩn bị cho ngươi một món kinh hỉ."

“Được rồi, ta không giận nữa, nhưng ngươi phải nhớ kỹ lời hứa này, nếu không, lần sau ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Đây là bị bạn gái bắt gian?

Lúc trước hứa hẹn cùng nàng đi chơi chẳng qua là qua loa lấy lệ mà thôi, thật sự không nghĩ đến nàng vậy mà nghiêm túc trông mong đến vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Siêu lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng đẩy túi trữ vật trả lại. “Không được, không được, cái này cũng quá nhiều, ta không thể nhận. Gia gia ngươi mà biết chắc chắn sẽ đ·ánh c·hết ta, ta cũng muốn bị lão nhân gia ông ta đ·ánh c·hết a.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43 Kinh hỉ.