Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Tại Tận Thế
Unknown
Chương 4: Bạn Thân Tố Hân Hân, Kết Giao Bằng Hữu
Cả hai nhanh chóng đi tới trước mặt tiểu Huyên, Tố Hân Hân liền chủ động giới thiệu:
"Trần Phong, đây là bạn thân ta, nàng tên Ngô Tú Huyên. Tiểu Huyên, đây là Trần Phong."
"Xin chào, Huyên tỷ."
"Xin chào, Trần Phong"
Hai người mở miệng chào hỏi đối phương. Ngô Tú Huyên lúc này đang rất ngại ngùng. Bởi lẽ Trần Phong trải qua sáu ngày tu luyện, khuôn mặt lẫn cơ thể phảng phất toát ra một loại mị lực tự nhiên. Mặc dù Trần Phong vẫn chưa bước tới Luyện Khí cảnh cánh cửa, thế nhưng đó có lẽ là đặc hữu của tu tiên giả ảnh hưởng tới người bình thường. Trần Phong mị lực hiển nhiên hấp dẫn ánh mắt của Ngô Tố Huyên.
"Vậy giờ chúng ta liền đi ăn trước đã. Hôm nay để ta mời."
Cả trưa nay Hân Hân đi cùng Tố Trung nên không có thời gian, Trần Phong thì bởi mai mê công việc nên cũng chưa ăn gì. Nói xong nàng liền nắm lấy tay Tú Huyên, lôi kéo đi tìm chỗ ăn uống
Tú Huyên đang thẹn thùng thì bị bạn thân kéo đi, nàng che dấu ửng đỏ gò má chạy theo Hân Hân:
"Tiểu Hân, chậm một chút"
Trần Phong đứng đằng sau mỉm cười nhìn thân ảnh hai cái thiếu nữ tung tăng phía trước rồi không nhanh không chậm đi theo.
Mười lăm phút sau ba người rốt cuộc tìm được một cái nhà hàng liền nhanh chóng bước vào. Bên trong không ít người đang dùng bữa. Có người một mình lặng lẽ cũng có kẻ giàu có xa hoa gọi món. Trần Phong để ý tới trong góc một nhóm người đang trò chuyện. Nhóm người có năm người, ba nam hai nữ, trông dáng vẻ cùng với v·ũ k·hí bên cạnh không khó để Trần Phong đoán ra đó là một tổ đội săn thú.
Ba người bước vào hấp dẫn không ít ánh nhìn của người bên trong. Hân Hân dẫn theo Tú Huyên cùng Trần Phong bước đến một cái bàn trống gần chỗ tổ đội săn thú.
Hoàn tất gọi món, thức ăn đã mang lên đầy đủ, ba người đang vui vẻ dùng bữa thì bỗng có một thanh niên bước tới. Thanh niên chính là người xa hoa gọi món mà lúc bước vào ba người đã thấy.
"Xin chào hai vị tiểu thư cùng vị huynh đệ này. Ta là Phùng Tiếu, hân hạnh được làm quen."
"Chào Phùng thiếu gia, không biết ngươi đến đây có chuyện gì không?"
lúc này Tú Huyên liền mở miệng đáp. Hân Hân không quen nói chuyện với người lạ nên ngồi ở một bên tiếp tục gắp thức ăn, ánh mắt đánh giá cái người gọi là Phùng Tiếu này. Trần Phong cũng hơi dừng đũa, mắt liếc lên nhìn Phùng Tiếu, mở miệng nói xin chào một câu rồi lại tiếp tục bữa ăn. Hắn trước đó đã để ý thấy Phùng Tiếu ánh mắt sáng lên khi thấy ba người bước vào nhà hàng.
Trần Phong suy đoán hẳn là thấy hai cái mỹ nữ nên mới như vậy. Dù vậy Trần Phong cũng không quan tâm lắm. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chỉ cần Phùng Tiếu không quá đáng trêu chọc hắn thì hắn cũng mặc kệ Phùng Tiếu.
Nghe câu hỏi của Tú Huyên, Phùng Tiếu liền mỉm cười đáp lại:
"Trước đó thấy ba vị bước vào, ta đặc biệt chú ý đến vị huynh đệ này. Cảm giác hắn rất lợi hại nên ta liền đến đây kết giao. Không biết có thể may mắn biết được tên tuổi vị huynh đệ này không?"
"Ta gọi Trần Phong, mười bảy tuổi."
Trần Phong thấy Phùng Tiếu nhắc đến mình bèn bỏ đũa xuống trả lời, xong nhìn kỹ người thanh niên trước mắt này. Phùng Tiếu không nông cạn háo sắc như hắn nghĩ.
Nghe Trần Phong trả lời, Phùng Tiếu vui vẻ nói:
"Ta bằng tuổi Phong ca, nhưng cảm giác ngươi lợi hại hơn nhiều nên liền gọi ngươi là đại ca. Phong ca bây giờ đang làm việc ở đâu vậy?"
"Ta hôm nay mới trở thành thợ rèn tại nhà máy"
"Phong ca lại là thợ rèn?"
Phùng Tiếu kinh ngạc thốt lên. Dựa vào dáng người của Trần Phong, trở thành thợ rèn cũng không phải việc gì khó. Lý do hắn bất ngờ như vậy là bởi Trần Phong chỉ bằng tuổi hắn đã có thể trở thành thợ rèn.
Phải biết ở thế giới này, v·ũ k·hí nóng vô cùng hiếm hoi bởi lượng thuốc nổ là rất ít. Chủ yếu sẽ nằm trong tay các tổ chức cấp cao và chỉ sử dụng khi thực sự có nguy hiểm đe dọa đến thành trì. Cũng chính bởi vậy mà v·ũ k·hí lạnh rất phổ biến trên Mộc Tinh. Do đó nghề thợ rèn cũng rất được tôn trọng. Một người thợ rèn có thể tạo ra v·ũ k·hí cấp cao sẽ được rất nhiều thành trì mời gọi, đãi ngộ cũng sẽ vô cùng tốt.
"Ừm, có biết một chút kỹ thuật rèn đúc."
"Đại ca lợi hại."
"Nhà ta có mở một nhà thuốc, có chút tiếng tăm, Phong ca nếu không chê sau này đến nhà ta mua thuốc sẽ được giảm giá mười lăm phần trăm."
Phùng Tiếu nói rồi đưa ra một tấm thẻ cho Trần Phong. Thấy Trần Phong lợi hại như vậy khiến hắn nhanh chóng đưa ra quyết định. Dù sao Trần Phong còn trẻ, tương lai không biết chừng sẽ trở thành thợ rèn cấp cao. Đến lúc đó hắn là Trần Phong bằng hữu cũng sẽ được nhờ. Chút ưu đãi nhỏ này hắn hoàn toàn không coi vào đâu"
"Nhà ngươi bán thuốc?"
Trần Phong cũng rất bất ngờ. Hắn vốn định sau khi đi mua sắm với hai nữ xong liền tìm một tiệm thuốc. Không nghĩ tới lúc này Phùng Tiếu lại xuất hiện, thật là trùng hợp.
"Đúng vậy, tiệm thuốc nhà họ Phùng ta chính là tiệm thuốc có tiếng tốt thứ nhất thành trì Đại Khê này."
"Ừm hắn quả thật nói không sai, tiệm thuốc nhà hắn xác thực tốt. Nhà ta cũng hay mua thuốc ở đó."
Tú Huyên ngồi một bên lên tiếng nói.
"Vậy lát nữa ta có thể sẽ tới đó xem sao, ta cũng đang có ý định mua một vài loại dược thảo."
"Hoan nghênh Phong ca ghé thăm."
Phùng Tiếu thấy Trần Phong muốn mua dược thảo liền vui vẻ đáp lại.
"Vật này liền cho ngươi, xem như cảm ơn ưu đãi của ngươi."
Trần Phong đưa ra con dao mà hắn rèn ra ở xưởng trước đó. Trình độ sắc bén của nó không cần phải bàn, gần như là chém sắt như chém bùn.
Phùng Tiếu thấy Trần Phong đưa ra con dao liền mắt nhìn chằm chằm. Thực sự là quá đẹp rồi, rất hợp sở thích của hắn. Làm gì có một nam nhân nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của một loại v·ũ k·hí xinh đẹp. Dùng con dao này để phòng thân thì bức cách của hắn sẽ lại lên một nấc.
"Cảm ơn Phong ca"
Sau khi tiếp nhận con dao thì Phùng Tiếu liền cảm ơn.
Tố Hân Hân ở một bên xem hai người nói chuyện, lúc thấy Trần Phong đưa ra con dao nàng liền bĩu môi một chút. Trước đó ở xưởng nàng liền yêu thích con dao này. Nghe Chu Lai nói qua nó là của Trần Phong, nàng liền quyết định sẽ hỏi xin Trần Phong con dao. Không nghĩ tới lúc này Trần Phong lại đưa con dao ra để kết giao Phùng Tiếu.
Ý muốn hoàn thành, thấy ba người vẫn còn đang dở bữa, Phùng Tiều liền chào tạm biệt rồi hẹn Trần Phong gặp lại sau. Hắn vui vẻ cầm theo con dao, thanh toán một bàn đồ ăn xa hoa lúc trước rồi hí hửng ra về.
Sau khi nhìn bóng người của Phùng Tiếu hoàn toàn biến mất, Tú Huyên mở miệng nói:
"Phùng Tiếu này cũng không xấu như ta tưởng. Ngược lai hắn khá lịch sự"
Bên cạnh, Trần Phong cũng khẽ gật đầu đồng ý.
Tố Hân Hân suốt toàn bộ quá trình không hề lên tiếng, lúc này liền quay sang nói với Trần Phong:
"Trần Phong, ta rất thích con dao kia của ngươi nhưng ngươi lại đưa đi mất rồi. Lúc khác ngươi làm cho ta một cái khác được chứ?"
Trần Phong không nghĩ tới rụt rè như Hân Hân lại thích loại v·ũ k·hí như này. Suy nghĩ một chút Trần Phong liền đáp lại:
"Được rồi Hân tỷ, mai ta liền làm cho ngươi một cái. Ngươi thích loại hình như thế nào? Là v·ũ k·hí hay là trang sức?"
"Trang sức!"
Hân Hân vui vẻ lớn tiếng trả lời, xong chợt nhận ra điều gì, liền ngại ngùng nhìn Trần Phong, nhỏ tiếng nói:
"Trang sức được chứ?"
"Không thành vấn đề"
Trần Phong đáp lại
"Ta cũng muốn!"
Tú Huyên nghe thấy Trần Phong đồng ý yêu cầu của Hân Hân, nàng cũng vội vàng nói.
Trần Phong nghe vậy cũng không ý kiến, dù sao làm một cái cũng là làm, làm hai cái cũng không vất vả hơn bao nhiêu.
Hai nữ đạt được Trần Phong hứa hẹn liền vui vẻ cầm đũa tiếp tục bữa ăn...
Hài lòng rời khỏi nhà hàng, hai nữ dẫn theo Trần Phong đi khắp nơi mua sắm. Trên tay Trần Phong không ngừng tăng thêm các loại túi chứa quần áo, giày dép, mỹ phẩm...
Toàn bộ hành trình không có gì ngoài ý muốn xảy ra. Trong quá trình mua sắm, Trần Phong có hỏi qua hai nữ muốn loại hình trang sức gì. Đạt được câu trả lời là Hân Hân muốn một chiếc nhẫn khiến Tú Huyên nhìn nàng đầy thâm ý. Tú Huyên không mạnh dạn được như Hân Hân nên chỉ nói muốn một chiếc vòng cổ . Ba người vừa mua sắm vừa ghé qua vài cửa hàng trang sức để tham khảo hình dáng yêu thích. Cuối cùng tới gần tám giờ cuộc vui mới kết thúc.
"Hôm nay mua sắm đến đây thôi. Tiểu Huyên, ngươi có cần về thì cứ về trước, ta đưa Trần Phong tới tiệm thuốc"
Hân Hân sau khi sắp xếp đồ đạc vào trong xe thì quay sang nói với Tú Huyên. Nàng vẫn nhớ lúc ăn cơm trước đó, Trần Phong có nhắc tới muốn mua dược thảo.
"Không cần, ta đi cùng các ngươi. Ta đã nói với tài xế lái xe về rồi."
Tú Huyên đáp lại Hân Hân. Nàng cũng muốn đi cùng hai người tới tiệm thuốc.
"Vậy được rồi, chúng ta bây giờ liền đi"
Trần Phong đứng một bên không ý kiến gì. Dù sao hắn xác thực muốn tới tiệm thuốc, được Hân Hân đưa đi sẽ tiết kiệm không ít thời gian tìm đường...