Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Tại Tận Thế
Unknown
Chương 5: Mua Dược Thảo, Bắt Đầu Tôi Thể
Mất một khoảng thời gian ba người mới tới được tiệm thuốc nhà họ Phùng.
"Quy mô xác thực to lớn"
Trần phong bước xuống xe, ngước nhìn lên tòa nhà trước mắt nói.
Tiệm thuốc nhà họ Phùng, nói đúng hơn phải là cao ốc nhà họ Phùng. Cao ước chừng hai mươi mét, thoạt nhìn rất sang trọng, từ xa nhìn lại vô cùng dễ thấy. Đặt ở thành trì Đại Khê chính là một trong những tòa nhà cao nhất. Cho thấy Phùng gia hẳn là cũng rất có tiền. Dù sao ở thế giới này xây được nhà cao tầng đa phần đều là tầng lớp thượng lưu.
Lúc này mặc dù đã là hơn tám giờ tối nhưng tiệm thuốc vẫn tấp nập người ra vào. Đa phần là các tu luyện giả tới mua thuốc chữa thương hoặc là dược thảo nuôi sủng thú.
Đúng vây, ở Mộc Tinh khá thịnh hành việc nuôi sủng thú. Sủng thú thường sẽ là các loại Hung thú con non, được người săn thú bắt được sau đó bán lại. Người có thể sử dụng Sủng thú chiến đấu được gọi là thuần thú sư. Ngoài việc cho sủng thú ăn thịt thì các thuần thú sư cũng có thể mạnh tay mua hoặc tìm kiếm các loại dược thảo quý hiếm cho sủng thú sử dụng. Khả năng gia tăng thực lực cũng như độ trung thành của sủng thú.
Quan sát một hồi tiệm thuốc, lúc này Hân Hân liền kéo tay của cả Trần Phong lẫn Tú Huyên bước vào tiệm thuốc. Vừa vào cửa ba người đã được nhân viên tiếp tân bên cạnh lên tiếng chào hỏi:
"Xin chào khách nhân! Ba vị khách nhân muốn mua thuốc hay là bán thuốc?"
"Ở đây có thể bán thuốc?"
Trần Phong bất ngờ hỏi. Hắn không nghĩ đến có thể tới tiệm thuốc bán thuốc.
Nữ tiếp tân lịch sự đáp lại:
"Đúng vậy khách nhân, ở đây chúng ta có thể mua lại các loại phương thuốc chữa thương, đột phá bí dược. Chỉ cần đủ tiêu chuẩn, chúng ta sẵn sàng mua lại không giới hạn."
Nghe nữ tiếp tân trả lời, Trần Phong liền nghĩ tới một phương thức kiếm tiền mới. Hắn có thể đến đây mua dược thảo, sau đó mang về luyện chế thành đan dược rồi lại mang đến đây bán với giá cao. Có tiền lời, hắn lại có thể tiếp tục mua dược thảo để tu luyện cùng luyện đan.
Ghi lại suy nghĩ này trong lòng, Trần Phong nói với nữ tiếp tân:
"Chúng ta tới đây mua dược thảo."
"Vậy ba vị mời đi thẳng rẽ trái. Đó là khu vực bán dược thảo cùng các loại thuốc. Còn bên phải là khu kiểm định cùng thu mua."
Nữ tiếp tân lịch sự trả lời.
Trần Phong gật đầu rồi dẫn theo hai nữ đi vào trong theo sự chỉ dẫn của nữ tiếp tân.
"Lão gia, chúng ta muốn mua một vài vị thuốc."
Trần Phong cùng hai nữ dừng lại trước quầy thuốc của một ông lão. Hân Hân thay Trần Phong mở miệng nói.
Đang mải mê nhìn vào cuốn sổ thì bị gọi, ông lão ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lèm nhèm nhìn kĩ nhóm ba người rồi hỏi:
"Các ngươi muốn mua thuốc gì? Chỗ chúng ta thuốc gì cũng có, chỉ cần các ngươi đủ tiền."
"Chúng ta cần một vài loại dược thảo, đây là tên cũng như đặc tính của chúng."
Trần Phong lấy ra một mẩu giấy đưa cho ông lão. Đây là danh sách các dược thảo cần thiết để luyện chế một loại tôi thể phương. Có thể đun cùng nước tắm hoặc luyện chế thành cao dán, dán lên cơ thể. Dược lực sẽ không ngừng cải thiện trình độ cơ thể cho đến khi đạt đủ điều kiện dẫn khí nhập thể mới thôi.
Phương thuốc này Trần Phong mất một đêm trong bệnh viện mới nhớ lại. Hắn có nghĩ tới các loại đan dược khác như tẩy tủy đan, hoán huyết đan...Nhưng điều kiện luyện chế rất khó khăn, không phải hắn bây giờ có thể luyện chế. Ngược lại phương thuốc này rất dễ luyện chế. Nguyên liệu đơn giản, không quá quý hiếm. Dùng nồi cùng bếp lửa là có thể làm được.
Tuy Trần Phong đưa ra danh sách dược thảo nhưng hắn cũng không sợ người khác có được phương thuốc. Vì quy trình luyện chế rất phức tạp. Dược phương có tới hơn hai mươi loại dược thảo phối hợp điều chế, ngoài hắn ra không có người thứ hai biết cách làm. Nên dù người khác có được danh sách phương thuốc cũng sẽ không có vấn đề gì.
Ông lão tiếp nhận tờ giấy mà Trần Phong đưa tới, mở ra đọc kĩ tên cùng đặc tính từng loại. Có vài loại tên khá xa lạ nhưng đặc tính thì lại rất quen thuộc. Hỏi lại Trần Phong thì hắn nói có thể là nhầm tên, chỉ cần các loại đặc tính đúng như ghi chép là được.
Ông lão gật đầu nói với Trần Phong:
"ngươi cần số lượng bao nhiêu?"
"Ta lấy bảy phần"
Trần Phong nghĩ rồi trả lời ông lão. Bảy phần hắn dùng trong một tuần hẳn là đủ để bước vào luyện khí cảnh. Dù sao điều kiện thân thể của hắn vốn cũng rất tốt.
"Được rồi các ngươi đợi một chút. Các ngươi cũng có thế đến chỗ khác tham quan cũng như mua sắm thứ khác, lúc sau quay lại là được"
"Cảm ơn lão gia"
Thấy Trần Phong nói chuyện với ông lão xong, lúc này Tú Huyên mới lên tiếng hỏi:
"Trần Phong, ngươi mua dược thảo để làm gì thế?"
Nàng rất hiếu kỳ. Theo nàng thấy, cơ thể Trần Phong rất khỏe mạnh, dù sao cũng là thợ rèn, hẳn sẽ không dễ dàng sinh bệnh.
Tố Hân Hân cũng đồng dạng gật đầu, nàng cũng có cùng nghi vấn với Tú Huyên.
"Cơ Thể ta thường xuyên đau nhức, đây là một phương thuốc giảm đau ta vô tình có được"
Trần Phong trả lời câu hỏi của Tú Huyên. Hắn tuy không sợ nói thật vì dù sao sắp tới hắn sẽ nhanh chóng mạnh lên, hai nàng có biết đó là phương thuốc tôi thể cũng không vấn đề gì. Nhưng dù sao bớt một chuyện vẫn tốt hơn là thêm một chuyện, nói dối một chút cũng không sao.
Hân Hân cùng Tú Huyên thấy Trần Phong trả lời vậy cũng không hỏi làm sao có được. Mỗi người đều có tư ẩn, tìm hiểu sâu quá sẽ chỉ thêm đề phòng cùng chán ghét.
"Vậy chúng ta liền đi xung quanh xem xét một chút, biết đâu lại tìm được các loại thuốc giảm đau."
Nói rồi Hân Hân cùng Tú Huyên dẫn Trần Phong đi dạo xung quanh. Dưới sự lôi kéo của hai người, Trần Phong chỉ đành chấp nhận mỉm cười đi theo hết khu thuốc này đến khu thuốc khác. Cuối cùng sau ba mươi phút mới quay lại đến quầy thuốc của ông lão.
Lúc này ông lão đã chuẩn bị dược thảo đầy đủ, đang đợi Trần Phong quay lại.
"Của ngươi hết tổng cộng tám mươi tư nghìn mộc tệ."
Ông lão đối với Trần Phong nói. Mộc tệ là đơn vị tiền tệ thông dụng trên Mộc Tinh. Thời gian xuất hiện cụ thể không ai biết. Mọi người chỉ biết khi ra đời thì mộc tệ đã tồn tại.
Nghe được ông lão báo giá, Trần Phong sửng sốt. Hắn không nghĩ tới dược thảo sẽ đắt như vậy. Vị chi một phần thuốc là mười hai nghìn mộc tệ, bớt đi mười lăm phần trăm ưu đãi của Phùng Tiếu thì tất cả vẫn tốn hơn bảy mươi mốt nghìn tệ.
Hân Hân đứng bên cạnh nhìn Trần Phong sửng sốt cùng khó xử thì cười khúc khích. Nàng biết Trần Phong không có nhiều tiền, đến mua thuốc hẳn là chưa biết rõ giá cả đắt đỏ. Hân Hân cười cười nói:
"Ta cho ngươi mượn tiền, khi nào ngươi có đủ liền trả lại cho ta."
Trần Phong nghe vậy liền quay sang mỉm cười nói:
"Cảm ơn Hân tỷ."
Nghe rồi Trần Phong cảm ơn, Hân Hân liền hỏi số tiền còn thiếu rồi nhanh chóng lấy ra bảy mươi nghìn mộc tệ đưa cho Trần Phong.
Trần Phong tiếp nhận tiền Hân Hân đưa tới. Lấy thêm hơn một nghìn mộc tệ mà Tố Trung đưa lúc sáng cùng tấm thẻ của Phùng Tiếu. Xong đưa tất cả cho ông lão trong quầy.
Cầm lấy tiền cùng tấm thẻ, ông lão ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi quen tiểu Tiếu?"
"Ừm, lúc chiều có gặp phải. Trò chuyện một lúc thì hắn đưa cho ta tấm thẻ này."
"Ta là Phùng Huy, là ông nội của Phùng Tiếu, không nghĩ tới ham chơi như hắn lại chủ động kết bạn với ngươi. Sau này ngươi đến mua thuốc liền tới tìm ta, ta sẽ đặc biệt giúp đỡ."
Ông lão là một Y sư, thời trẻ đi khắp nơi hành nghề, cứu không biết bao nhiêu tu luyện giả. Về sau định cư tại thành trì Đại Khê, dựng lên tiệm thuốc họ Phùng. Ngắn ngủi hai mươi năm liền phát triển đến tình trạng như bây giờ.
"Cảm ơn Phùng lão."
Trần Phong không nghĩ tới bán thuốc cho mình lại là ông nội của Phùng Tiếu. Thứ gọi là duyên phận thật sự rất thần kỳ.
Tạm biệt Phùng lão xong, ba người quay trở lại xe. Lúc này đã là chín giờ tối, Tố Hân Hân tiếp tục lái xe lần lượt đưa Tú Huyên cùng Trần Phong về nhà.
Nhắc nhở Hân Hân cẩn thận rồi nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, Trần Phong quay người bước vào gian nhà trọ của hắn.
Trải qua ba ngày thực vật phát triển, đúng như hắn dự đoán, các khu nhà xung quanh đều bị hư hại. Riêng chỉ có vài căn nhà gần hắn là không bị gì. Trước đây xung quanh nhà hắn chỉ có một ít cỏ dại. Trải qua ba ngày phát triển cũng không ảnh hưởng gì, Cỏ dại khổng lồ sớm bị đội dọn dẹp nhổ sạch. Xung quanh đã trở lại như lúc ban đầu. Ở một góc là chiếc xe bán bánh đã bị hỏng chưa sửa. Có lẽ Tố Trung bảo người để ở đó giúp Trần Phong.
Mở cửa mang theo thức ăn cùng dược thảo vào phòng, Trần Phong ngắm nhìn bố trí xung quanh. Không có gì thay đổi so với chín ngày trước, trong phòng có một chiếc giường cùng một cái bàn làm việc. Đi vào bên trong là gian bếp cùng nhà tắm, một căn phòng hết sức bình thường.
Trần Phong nhanh chóng mang thức ăn cùng dược thảo vào trong bếp. Cất đồ ăn kỹ càng đề phòng một ít con chuôt, Trần Phong lấy từ trong bao tải ra hai phần dược thảo. Rửa sạch sẽ rồi bắt đầu luyện chế thuốc tôi thể. Lần này Trần Phong luyện chế hai phần, một phần để chuẩn bị dùng đi tắm, một phần làm thành cao dán cho sáng mai.
Cẩn thận, tỉ mỉ, Trần Phong hoàn thành nấu ra hai nồi thuốc không sai lầm nào hết. Đậy lại một nồi cho sáng mai, hắn đem một nồi còn lại vào trong phòng tắm. Hoàn tất pha thuốc vào trong thùng tắm, Trần Phong nhanh chóng cởi quần áo nhảy vào. Chín ngày chưa tắm khiên hắn có chút không chịu được. Dù sao hắn thừa hưởng ký ức cũng đồng thời thừa hưởng thói quen kiếp trước. Kiếp trước ngoài lúc chiến đấu ra thì gần như lúc nào hắn cũng thân thể sạch sẽ. Vậy nên lúc này hắn thấy rất khó chịu khi cơ thể mình bẩn như vậy.
Ngâm nước thuốc gần một giờ đồng hồ xong Trần Phong mới bước ra. Nước trong thùng đen kịt một màu. Đó không chỉ là bụi bẩn chín ngày này mà còn là tạp chất cơ thể bị nước thuốc ép ra.
Trong suốt gần một giờ này, cơ thể Trần Phong như bị đ·iện g·iật, cơ bắp không ngừng co thắt khiến hắn đau đớn vô cùng. Tuy vậy nhưng Trần Phong vẫn rất vui mừng khi đi cùng sự đau đớn đó là cơ thể càng lúc càng mạnh. Đến lúc này hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được, thân thể hắn đã mạnh gấp đôi lúc trước khi tôi thể. Dựa theo tốc độ này thì một tuần hoàn toàn có khả năng hoàn thành luyện thể. Từ đó bước vào luyện khí cảnh.
Tắm qua một lần nữa Trần Phong mới hài lòng lên giường chìm vào giấc ngủ...