Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10 Bức Họa Rùng Rợn

Chương 10 Bức Họa Rùng Rợn


Chương 10 Bức Họa Rùng Rợn

Trần Võ Sâm theo bản năng tò mò tiến tới gần một bức tường quan sát, hắn thề ngay lúc này hắn thật chả hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình.

Là một tác giả có đến c·hết rồi vẫn mong xin xuyên vào truyện cho chính mình viết ra nhưng thế nào mà chuyện ngoài ý muốn cứ nối đuôi nhau xuất hiện. Điều này làm Trần Võ Sâm hoang mang tột cùng.

"Cái quỷ gì đây ? 12 Thiên Thể đâu ? Ký ức, không đúng ! Mình không có bất tử !!!"

Trần Võ Sâm lúc này đã nhận ra hắn xuyên có khả năng sai truyện rồi ! Hoặc truyện này đã không giống với truyện mà mình viết.

Trong nguyên gốc, Trần Võ Sâm hắn sẽ mở Linh Đài và thấy được mười hai bức họa khắc lấy mười hai loại thể chất mà hắn gọi đó là Ngón Tay Vàng. Khi Trần Võ Sâm tu luyện hết được mười hai thể thuật này đến đỉnh cao thì sẽ phá toái hư không thành Thần Linh Bất Tử Bất Diêt.

Đấy là Trần Võ Sâm đã viết thế. Còn lúc này hắn không thấy có gì giống những gì mình đã viết.

Nhìn quanh cả thảy tất cả các bức tường ở đây, Trần Võ Sâm chỉ thấy chín bức tranh và ở mỗi bức tranh hắn lại thấy một bức họa kì cục khác nhau.

Có bức họa là hình thù rất lạ như thể có tập thể người, thú, quái vật kì lạ đang có những hành động như giơ tay về trước, quỳ sụp xuống hướng tay lên Mặt Trời. Khi Trần Võ Sâm nhìn chăm chú, hắn như thấy được sự thành kính, sùng bái ẩn giấu trong đó. Một cảm giác quyền lực đến lạ.

Có bức họa khác thì Trần Võ Sâm lại như thấy ma quỷ đang bay lên hướng về một nơi nào đó, tuy nhiên hắn không dám nhìn nhiều vì cảm giác lạnh gáy và sởn da gà khắp người làm Trần Võ Sâm rất không thoải mái.

Trần Võ Sâm tiếp tục quan sát bức họa khác nó lại cho hắn thấy một căn phòng với những thực thể rất quyền năng, ẩn trong hình vẽ hắn thấy được thần vị tượng trưng cho Thánh Thần trong đó.

Rồi những bức họa khác, bức này, bức kia, cả thảy tất cả chúng như có một ma lực thần kì nào đó khiến cho Trần Võ Sâm khi nhìn vào hắn sẽ thấy được một loại cảm giác rất khác lạ.

Trần Võ Sâm có thể tự nhận bản thân mình không có hiểu gì về cảm thụ hội họa cả. Thế nhưng những bức họa trên tường này nó đã siêu thoát khỏi phạm trù rồi.

Tuy vậy những bức họa này trong Linh Đài của mình, Trần Võ Sâm không thể coi nhẹ nó, thậm chí hắn phải tìm hiểu kĩ nó. Đây có thể là Ngón Tay Vàng của hắn.

Vì theo nguyên tác Trần Võ Sâm tiến nhập vào Linh Đài cũng là tìm hiểu được một loại thể chất, biến nó thành của mình là nhờ bán sống, bán c·hết quan sát được một Thiên Thể.

Trần Võ Sâm chạy một vòng quanh cung điện theo dõi từng bức họa một, tâm trí hắn như muốn phát điên mỗi khi quan sát từng bức họa và bức nào khi hắn nhìn hồi lâu cũng làm hắn chóng mặt, hoa mắt và buồn nôn như nhau. Điều này khiến đa phần các bức tranh hắn quan sát làm hắn phải từ bỏ không dám loạn quan sát.

Chỉ duy nhất một bức họa ! Một bức họa bị Trần Võ Sâm ghét bỏ nhất thì lại cho hắn cảm giác khác với các bức khác.

Nếu nói các bức khác như sự kích thích thực tràng và gây hội chứng mệt mỏi kinh niên thì bức này nó lại cho Trần Võ Sâm một cảm giác duy nhất là như đang xem series movie Stephen King Vietsub bản Google thuyết minh.

Đúng rồi ! Chính là bức họa ma quỷ đó. Mỗi lần Trần Võ Sâm nhìn da gà trong linh hồn hắn lại nổi lên, cảm giác lo lắng bất an đó và rất đáng sợ nhưng còn không phải là không thể chịu đựng được.

Cho nên Trần Võ Sâm gồng mình quan sát. . .

Một phút, chỉ là cảm giác lo lắng, sợ hãi đến từ căn nguyên.

Năm phút, đã quen với cảm giác đó nhưng hắn lại thấy được những ký ức lạ kỳ về những linh hồn đang hướng tới một ngôi điện nào đó.

Mười phút trôi qua, Trần Võ Sâm biết thêm trong ngôi điện có ba vòng xoáy và linh hồn khi tiến nhập sẽ có một cái cân thẩm phán và đưa linh hồn tiến vào một trong ba vòng xoáy đó.

Phút thứ mười một. . .

Ở bên ngoài lúc này.

Típ Típ Típ !!!

Tiếng máy móc cảnh báo vang lên liên hồi.

"Không ổn ! Thưa Tiến Sĩ nhịp tim của đối tượng đang tăng cao đột ngột. Phản ứng với Linh Khí cũng đang biến nhanh. Theo đánh giá qua có thể tinh thần đang chịu phản ứng kích liệt. Ta có nên tiêm an thần cho đối tượng không ạ ?"

"Không ! Tăng thêm mật độ Linh Khí lên cấp 3, nạp Tục Mệnh Đan vào ống nghiệm đợi sẵn lệnh của tôi."

"Linh Khí lên cấp 3 ạ ? Thưa ngài với tất cả sự tôn trọng nhưng đó là mức độ Linh Khí tu luyện của Kết Đan Kỳ rồi, đối tượng chỉ là người thường, liệu …"

"Cô đang nghi ngờ tôi ?"

Bùi Cường Hoành nhàn nhạt liếc mắt, nhẹ giọng nói.

Thế nhưng cô gái vội im bặt không dám nói thêm, lẳng lặng thi hành mệnh lệnh.

Cùng với đó nước xanh ngọc trong bồn chứa của Trần Võ Sâm càng thêm đậm đặc, theo đó nhịp tim hắn cũng ổn định lại.

"Thật thần kỳ ! Làm thế nào một người còn không phải Luyện Khí Kỳ lại cần nhiều Linh Khí như vậy ?" Cô gái bật thốt ra trong sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh che miệng mình lại, mắt thoáng đảo qua Bùi Cường Hoành.

Tuy vậy khi nàng nhìn tới nàng vẫn thấy Bùi Cường Hoành lông mày níu chặt, thần tình căng thẳng không bỏ.

"Rốt cuộc là sao ?"

Chưa kịp định thần lại, cô gái đã thấy tiếng chuông cảnh báo vang lên, lần này máy đo lại thấy được nồng độ serotonin tăng cao bất thường.

"Cái này là gì ? Hưng phấn tột độ ? Bệnh thần kinh ?" Cô gái nghĩ trong sự hoang mang.

Chưa dừng lại ở đó mức cảnh báo tiếp tục tăng cao phá trần và ngay khi cô chưa kịp phản ứng Bùi Cường Hoành đã xuất hiện cạnh cô, tay ấn vào nút kích hoạt "Tục Mệnh Đan"

Một làn nước màu vàng rất nhanh được chiết xuất ra từ Tục Mệnh Đan đi vào bể nước và bị hấp thụ rất nhanh vào người Trần Võ Sâm.

"Thằng nhóc đó trong 0,5 giây đó đ·ã c·hết." Bùi Cường Hoành lẩm bẩm.

Cô gái nghe vậy mà sững sờ.

"C·hết ? Sướng quá mà c·hết ? Đây là c·ái c·hết kiểu gì vậy ?"

Theo sự kích hoạt của Tục Mệnh Đan, Trần Võ Sâm như n·gười c·hết đã được cải tử hoàn sinh tuy nhiên hắn vẫn chưa tỉnh dù vậy cơ thể hắn sau đó đã có sự chuyển biến, cụ thể là cảnh giới.

Chỉ thấy Trần Võ Sâm tiến cảnh bằng tốc độ chóng mặt.

Luyện Khí Kỳ nhất đoạn.

Luyện Khí Kỳ nhị đoạn.

Luyện Khí Kỳ tam đoạn.

Luyện Khí Kỳ tứ đoạn.


Luyện Khí Kỳ cửu đoạn.

Đến đây nước trong bể chứa cũng trong veo, Trần Võ Sâm nhắm nghiền mắt hiện ra rõ ràng với làn da bóng loáng.

Chỉ đến lúc này cô gái mới thấy Bùi Cường Hoành thở phào một hơi, đôi lông mi giãn ra, hai vai hắn buông thõng xuống.

"Được rồi dọn bãi chiến trường này đi. Đứa trẻ đó đưa tới phòng hồi sức. Nó tỉnh kêu tôi."

Bùi Cường Hoành dặn dò rồi cũng lặng yên biến mất.

Lúc này cô gái xinh đẹp cũng không suy nghĩ nhiều chỉ làm theo lời Bùi Cường Hoành đưa Trần Võ Sâm đến phòng hồi sức.

Nằm trên giường bệnh không được bao lâu, Trần Võ Sâm cũng tỉnh nhưng cả người hắn mồ hôi lạnh chảy ra, một cơn hãi hùng kh·iếp vía thoáng hiện trong tâm trí hắn khiến hắn bật dậy.

Tuy vậy khi định thần lại, Trần Võ Sâm không còn nhớ gì cả.

"Đây là ?" Trần Võ Sâm hồ nghi nhìn xung quanh. Lại thêm một lần nữa hắn xuất hiện ở một nơi mà hắn không hề biết.

"Tỉnh rồi hả ? Em ở yên đó đi thôi, Tiến Sĩ … À Bùi Trưởng Lão sẽ tới ngay giờ."

Nói xong cô gái cũng rời đi để mặc Trần Võ Sâm.

Chương 10 Bức Họa Rùng Rợn