Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9 Tiến vào Linh Đài
"Tiến Sĩ, đã chuẩn bị đủ."
"…" Lệ Lệ không khá hơn là bao, không biết từ đâu tay lăm lăm một chiếc túi ni lông đứng sau lưng Bùi Cường Hoành, định làm gì không rõ.
"Ngộ tĩnh cũng không tệ, vậy mà biết rằng Linh Đài giờ đang bị một bức tường vô hình ngăn cản cần phải công phá." Bùi Cường Hoành bên ngoài âm thầm đánh giá phán.
"Được rồi ! Nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ con, ai sẽ quan tâm chỗ dưới đó của nhóc như nào ? Thôi nhanh cái chân lên đi, biết bao con người đang đợi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chưa kịp định thần, Trần Võ Sâm đã thấy một cô gái tóc đen dài, mỹ mạo tuyệt sắc, dáng người mảnh khảnh, cô mặc áo blouse trông như một vị nghiên cứu viên tại đây tiến lại gần vị trí của Bùi Cường Hoành và nói.
Trần Võ Sâm nghe mà trán đầy hắc tuyến, mí mắt giật liên hồi.
Mở mắt ra, Trần Võ Sâm đã thấy mình đang ở trong một cung điện nguy nga với những hàng rêu xanh bám rễ xanh kín trên những bức tường chằng chịt những nét họa vẽ lên.
Chương 9 Tiến vào Linh Đài
“Có thể miễn phí nhưng phải có điều kiện.”
Trần Võ Sâm cấp tốc suy nghĩ, những ký ức xưa cũ tái hiện lại trong đầu hắn về những thông tin liên quan. Chỉ một lúc sau đôi mắt hắn lóe lên tinh quang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhất thời cảm giác ngập tràn bao phủ Trần Võ Sâm khi dòng nước màu xanh cứ thể trồi lên từ chỉ nửa thân rồi tới ngang cổ rồi nhanh chóng ngập toàn bộ cả người hắn.
Mới đầu Trần Võ Sâm còn sợ hắn sẽ c·hết ngạt trong thứ nước xanh kì lạ này nhưng đợi mãi hắn vẫn không có cảm giác ngạt thở đó mà hô hấp hắn rất bình thường.
Đặt chén trà xuống một cách cẩn thận, Bùi Cường Hoành ý vị thâm trường nhìn Trần Võ Sâm.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm vẫn không động. Thực sự ai nhìn qua cũng thấy hắn chỉ là một thằng nhóc khoảng chừng sáu, bảy tuổi. Thế nhưng hắn đang mang tâm hồn của một ông chú hai sáu tuổi a !"
Bùi Cường Hoành thấy Trần Võ Sâm lề rề vẫn chưa có cử động, lão nhân tính khí nóng nẩy tay khẽ búng quần áo trên người hắn bị xé toạc trăm mảnh, trên người không còn một mảnh vải che thân.
Lúc đó ta cuống quá không biết làm sao chứng minh, trong cơn bồng bột ta g·iết nàng sau đó khi nàng chỉ còn một hơi ta lại cho nàng dùng Tục Mệnh Đan.
Lúc này một giọng vang lên trực tiếp vào trong đầu hắn, đây là giọng của Bùi Cường Hoành.
Ngày đó trên đỉnh núi Phan Si Păng, ta vì nàng thơ đời ta dù bị cừu nhân t·ruy s·át dùng tên giả là Hoàng Dũng vẫn tìm tới gặp nàng.
Với tần suất t·ấn c·ông dày đặc cùng sự phát lực hiệu quả, Trần Võ Sâm rất nhanh chóng thấy được màu sắc bao phủ lấy Linh Đài của mình, một Cung Điện bị tàn phá và có nhiều hư hao xuất hiện.
"Sao ? Có trái ớt cũng sợ mất ? Yên tâm ở đây không ai ăn cay a."
"Ừ. Nhóc lột hết đồ ra đi."
Bùi Cường Hoành ngẫm lại chuyện xưa sơ ý thế nào lại lẩm bẩm ra miệng.
Tuy nhiên việc chỉ đơn thuần rót Linh Khí tới Linh Đài là rất chậm. Những dòng Linh Khí chạm tới Linh Đài như những vết sơn nhỏ vẩy lên một bức tranh. Nếu cứ theo đà này không biết năm dài tháng rộng nào mới xong. Trong khi đó ở trong này càng lâu mức tiêu hao tinh thần vô cùng lớn. Chỉ mới đứng đây một lúc, Trần Võ Sâm đã có cảm giác hơi mỏi mệt, điều này là dấu hiệu rất không tích cực.
Vậy Trần Võ Sâm phải làm sao để nhanh chóng mở ra Linh Đài trước khi tinh thần hắn kịp xói mòn và chìm vào cơn mê ?
Tất nhiên có một cách nhanh chóng hơn là khống chế một lượng lớn Linh Khí rồi như s·óng t·hần đổ ập vào Linh Đài nhưng với Tu Chân Giả chưa đạp được nửa bước vào Luyện Khí Cảnh thì đó là bất khả thi.
Không còn thấy đâu căn phòng làm việc với bừa bộn giấy tờ và bản thân đang ngồi trên bộ sofa, Trần Võ Sâm tự dưng thấy mông mình mất cảm giác tì đè mà ngã phịch xuống nền đất.
"…" Trần Võ Sâm mặt xanh đen.
"Vậy thì cứ như thế đi.” Trần Võ Sâm tỏ ra lưỡng lự đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Cường Hoành thấy thế nhíu mày.
Lệ Lệ thấy vậy đầu vội co rụt vào trong các thớ cơ bắp của mình.
“Gớm ! Nhóc như cái ông cụ non thế hả ? Làm ăn không vốn, cái gì cũng không phải bỏ. Nhóc có biết ta phải bỏ ra nhiều như nào không ? Có bán nhóc đi một trăm, một ngàn lần cũng không đủ.”
Sau đó để càng thêm nhanh chóng hiệu quá hắn còn sút Trần Võ Sâm một cú bắn hắn vào một cái bể chứa nước xanh ngọc bích.
Trần Võ Sâm thấy sắp thành công cũng không dừng lại, rót Linh Khí càng thêm ra sức cho đến khi hắn thấy một cái cổng hút linh hồn thể hắn vào trong.
"Đủ ? Đủ gì ạ ?" Trần Võ Sâm ngờ vực hỏi.
Trần Võ Sâm tay khép thành chỉ, Linh Khí theo hắn từ những giọt nước hóa thành những đường Linh Kiếm tụ lại quanh người hắn nhắm thẳng tới Linh Đài như một cơn mưa sao băng của Kiếm Quang và Linh Khí.
Mà ông chú hai mươi sáu tuổi phải biết xấu hổ chứ ?
Trong đầu Bùi Cường Hoành hiện tại. . .
Tuy vậy ngẫm đi ngẫm lại nợ nhân tình cũng là như vậy cho nên không phải không thể chấp nhận.
Điều này làm Bùi Cường Hoành tý sặc, nhìn về phía Lệ Lệ mà sâu sắc cân nhắc nên đưa cho cả nàng 1 viên Tục Mệnh Đan nữa.
"Thầy có thể cho em ! Nhưng trên đời này không có gì là miễn phí !" Bùi Cường Hoành giả vẻ cao thâm nhâm nhi ly trà nói.
Nhưng nàng kiêu kỳ, còn nhiều cân nhắc vì là con gái của Cửu Thải Điện Chủ, lại không tin ta cả người như chỉ còn một hơi lại không dùng đan dược có thể cứu mạng mình lại đem đi làm sính lệ hỏi cưới nàng.
"Hả ? Cởi hết đồ ạ ?" Trần Võ Sâm giật mình hỏi.
“Thực ra cũng không khó nhưng trước mắt nhóc cứ đáp ứng đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Cường Hoành nói thế xong, cô gái nghiên cứu viên xinh đẹp nọ cười duyên nhưng rất nhanh được cô lấy tay che lại.
Trần Võ Sâm không phản bác, hắn biết Bùi Cường Hoành nói sự thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tập trung cảm nhận Linh Khí, điều hòa hô hấp rồi hướng tới Linh Đài."
Đan dược thật thần kỳ. Nàng đã sống lại từ nửa bước đạp Quỷ Môn Quan.
Trần Võ Sâm nghe hiểu, đôi mắt hắn nhắm lại và trọng tâm hắn hướng về Linh Đài hư vô đang ẩn hiện ở Tâm Thất sau đó Trần Võ Sâm không ngần ngại hướng Linh Khí từ kinh mạch tới đây hòng ngưng thực Linh Đài để có tiện hơn trông thấy nó.
“Vậy đi thôi. Mọi thứ có đủ rồi.”
“Thật quá là kì hoa. Làm người ai lại vô sỉ đến nỗi nói được ra thế ?”
Trong khi đó mặt Trần Võ Sâm đã đỏ như gấc. Hắn chỉ hận không có nắm lá ngón trong tay để hắn nhét thẳng trực tiếp vào cái miệng của lão già này.
Lúc đó ta cả người be bét máu nhưng trên người không vật gì quý giá chỉ có một viên Tục Mệnh Đan nhưng ta đã không sử dụng mà lấy làm sính lễ cầu hôn nàng luôn đến mạng mình ta cũng không cần.
Vì nàng ngày bảy, đêm ba, vào ra không kể đứng trực đợi nàng xuất hiện ở Cửu Thải Điện nằm trên đỉnh núi cao nhất núi để ngỏ ý nên duyên vợ chồng với nàng.
Không chỉ thế Trần Võ Sâm còn thấy xung quanh hắn có rất nhiều người đi lại.
Bùi Cường Hoành chỉ cười sau đó thì Trần Võ Sâm thấy hoa mắt lên rồi cảnh sắc xung quanh hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Tuy nhiên sau đó ta lại có thêm một cừu nhân, mất một nàng thơ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.