Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12 Bái Sư, Cầu Bình An

Chương 12 Bái Sư, Cầu Bình An


Chương 12 Bái Sư, Cầu Bình An

"Em biết ý nghĩa của việc này là gì không ?" Bùi Cường Hoành ra vẻ cao nhân nói. Trong thâm tâm đang mừng như nở hoa chỉ đợi Trần Võ Sâm nói không biết hắn sẽ giải thích thể hiện hiểu biết sâu rộng của mình.

"Em biết. Em nói ra mà nên em phải biết chứ."

Trần Võ Sâm đạm nhiên nói.

"À ờ cũng đúng." Bùi Cường Hoành có chút khựng lại nhưng không quá ngoài ý muốn.

"Vậy em biết Trời Phú Thuật phải phát triển như nào không ?" Bùi Cường Hoành hỏi ra một câu khó hơn.

Tuy nhiên...

Trần Võ Sâm gần như không cần phải suy nghĩ nhiều: "Phát triển độ nhuần nhuyễn, gia cường pháp tắc, uẩn nhưỡng, lĩnh ngộ sâu hơn về Thuật Pháp."

"Đây là câu trả lời... Đúng." Bùi Cường Hoành mí mắt giật giật nói.

"Nhưng hẳn là em không biết cảnh giới cơ sở của Tu Chân Giả phải không ? Để thầy nói cho..."

"Luyện Khí Kỳ, Trúc Cơ Kỳ, Kết Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ, Hóa Thần Kỳ, Hư Cảnh Giới, Thập Luân Cảnh, Luyện Hư, Hợp Thể và Đại Thừa. Tạm là vậy trong thế giới này."

Trần Võ Sâm nói ra rất nhanh.

"..." Bùi Cường Hoành.

"Tôi năm này hơn 70 tuổi mà chưa gặp trường hợp nào như này cả. Phải là tôi, tôi hô to Mẫu Hậu ! Sao cái quái gì nhóc này cũng biết vậy ? Trưởng bối trong nhà rảnh rỗi quá đi bổ túc kiến thức tu luyện chuyên sâu cho đứa trẻ bảy tuổi này ?"

Bùi Cường Hoành có chút mất tự tin. Bản ý của hắn là mượn việc cầu tri thức và tính tò mò về thế giới của trẻ nhỏ để qua đó mượn cơ hội kêu bái sư.

Thế nhưng đời không như mơ !!!

Đứa trẻ này có cầu tri thức cái rắm ! Tò mò thế giới cái khỉ !

Không được ! Phải dùng bí kỹ đã chuẩn bị sẵn.

Bùi Cường Hoành hơi sắn tay áo lên, đôi mắt híp lại, hắn nở một nụ cười tươi rói.

"Nhóc ! Có nhớ ta nói điều kiện ta nói với nhóc không ?"

Trần Võ Sâm nhìn lão già này biểu cảm rất không đúng, hai tay da gà bỗng nổi lên, miệng đã nói tới:" Không..." Thì đã bị chặn lại.

"Đánh đấy ! Nhớ chuyện Thập Thú Vương không ?"

"…." Trần Võ Sâm.

Quá vô sỉ rồi mà ! Làm người ai lại vô sỉ đến thế.

"Nhưng mà..." Trần Võ Sâm vẫn cố nói.

"Luyện Hư Đỉnh Phong, đừng nói Thập Thú Vương giờ có Bách Thú Vương cũng có thể đấm c·hết." Bùi Cường Hoành khua khua cánh tay để lộ ra phần thịt, ở đó nổi lên những u cục nhìn rất chướng mắt.

"Trần trụi đe dọa ! Cái này là trần trụi uy h·iếp trẻ nhỏ !" Trần Võ Sâm trong lòng la ó.

"Dạ em nghe Thầy nói ạ." Trần Võ Sâm nhận mệnh.


Rời khỏi văn phòng của Bùi Cường Hoành, Trần Võ Sâm đã nhiều lên một vị lão sư.

"Ài ! Coi như Bái cái Sư, Cầu Bình An." Trần Võ Sâm thầm nghĩ.

Tất nhiên Trần Võ Sâm không thấy có gì là tệ nhưng mà theo hắn thấy Bùi Cường Hoành vẻ ngoài đạo mạo nhưng bên trong có chút tiện không hợp với người chính trực liêm khiết như hắn cho nên thoáng hắn thấy có hơi phản cảm.

Cho nên ban đầu Trần Võ Sâm mới cực lực từ chối dù có biết ý lão là thế.

Tuy nhiên mọi thứ đã xong, mệnh số đã an bài, Trần Võ Sâm không muốn cũng là.

"Cơ mà là đệ tử thân truyền nhưng sao vẫn phải ở với đệ tử ngoại môn ? Lại còn cái thời khóa biểu học tập này toàn với sư tỷ Lệ Lệ nữa ? Làm Sư Phụ kiểu gì không biết ?" Trần Võ Sâm lẩm bẩm.

Ấy thế một cảm giác lạnh sống lưng bỗng thổi qua lưng hắn.

"À, à ý con sợ thời gian không gặp người con sẽ nhớ." Trần Võ Sâm lạnh run hô to. Hắn suýt quên mất lão sư phụ hắn có cái tài thoắt ẩn thoắt hiện.

Trở lại phía khu vực đệ tử ngoại môn, Trần Võ Sâm thở không ra hơi. Hóa ra khu vực hắn bị dịch chuyển tới lại ở tít trên đỉnh Học Viện, hại hắn đi xuống mệt muốn c·hết.

Vừa xuống cũng là trời sẩm tối, Trần Võ Sâm nhất thời bối rối không biết đi đâu, may là không thiếu học viên đi tới đi lui, hắn vội chạy tới hỏi.

Rất nhanh Trần Võ Sâm biết phải đi đâu, lúc tới nơi đã thấy Lệ Lệ và Phùng Thế Minh đang mở một nồi nấu đợi hắn trong phòng.

"Đói chưa ? Tới ăn này. Vất vả rồi." Lệ Lệ mỉm cười ôn hòa nói. Trong khi đó Phùng Thế Minh chỉ giơ cái đung đưa còn đâu miệng vẫn liên tục sụt soạt.

"Hai người đây là đợi em hả ?" Trần Võ Sâm ngạc nhiên hỏi. Hắn thật sự không ngờ khi trở lại sẽ có người chờ đợi hắn.

"Chứ sao ? Mở cái tiệc ăn mừng cậu được làm đệ tử của Trưởng Lão. Tuy nhiên đợi cậu lâu quá, tôi đụng đũa trước. Giám thị Lệ thì đợi cậu về mới ăn đó cho nên đừng bắt chị ấy đợi, nhanh vào chỗ ngồi." Lần này Phùng Thế Minh nói, giọng có vui có chua nhưng đều là những lời quan tâm thật lòng hiếm hoi Trần Võ Sâm được nghe.

Trần Võ Sâm nghe vậy mà quá khứ thoáng hiện về.

Chiến tranh liên miên, đói khổ và sự suy giảm dân số khiến cho hắn đã quên đi cảm giác được ai đó quan tâm là gì.

Trần Võ Sâm mí mắt cay cay.

"Cảm ơn."

"Ai ui. Thật mít ướt đấy bạn cùng phòng ! Cơ mà cậu vẫn phải nằm dưới, không có thương thảo." Phùng Thế Minh tiếp tục lải nhải.

Lệ Lệ chỉ cười mỉm nhìn hắn, lôi kéo Trần Võ Sâm ngồi cạnh.

"Ăn đi, ăn nhiều chút." Lệ Lệ lời ít mà ý nhiều, không khí phá lệ ấm áp.

. . .

Sáng hôm sau, 4 giờ sáng tại phòng tập sau núi.

Hít

Mạnh

Lên !

"Chưa ăn cơm hả ??? Chống thêm năm mươi lần nữa cho tôi ! Không đủ ? Chống đến khi đủ cho tôi !!!"

Chát !

"Thằng mập này !!! Ăn cho đẫy vào ba cái hít đất đã gục ?"

Chát ! Chát ! Chát !

"Á Á !!!" Tiếng la hét của Phùng Thế Minh vang lên khiến cho Trần Võ Sâm bên cạnh sợ đít lỗ nhị thắt lại không dám thả lỏng.

Lúc này cả người Trần Võ Sâm run bần bật. Cơ thể này của hắn quá yếu chưa từng được tập luyện nên chỉ mới chống được ba cái hít đất hắn đã mệt lả cả người.

Ấy thế mà vị sư tỷ hiện là huấn luyện viên cá nhân của hắn cứ như ma quỷ luôn khẩu niệm thần chú:

"100 cái hít đất, 100 cái gập bụng, 100 cái đứng lên ngồi xuống và chạy 10 km một ngày."

"Mẫu Hậu ! Nhớ ra rồi." Trần Võ Sâm mồ hôi vã như tắm cố chống từng cái một với cánh tay run lẩy bẩy, hắn thốt lên trong lòng.

Ngày đó vì bí ý tưởng không biết xây dựng hệ thống tập luyện sao cho quá trình Tôi Thể của Luyện Khí Cảnh, hắn đã viết khẩu hiệu của một nhân vật manga vào.

Lúc đó Trần Võ Sâm nghĩ thế là ngầu nhưng giờ... Có cái rắm !!!

Ai đời để cho mấy đứa nhóc chỉ đâu đó bảy đến mười hai tuổi đi tập cơ bắp cứ như Phạm Văn Mách như này ? Thực sự quá bất hợp lý !!!

Trần Võ Sâm run rẩy chống. Lần đầu tiên trong đời hắn muốn vả miệng mình như thế.

Đúng là mua dây buộc mình mà !


Cùng lúc đó ở nơi cao nhất trên đỉnh Học Viện Tu Chân Hà Nội.

"Hưm... Kì cảnh ba năm tái hiện, Cửu Thải Điện lại mở ra. Tiểu tử này có kịp không ta ? Nếu không thì sẽ thật đáng tiếc."

Bùi Cường Hoành nhâm nhi ly trà trên tay, mắt quan sát bàn cờ trên bàn đá, tay lại hạ một quân cơ trắng xuống.

Đằng trước hắn thì có một vị lão nhân cũng trạc tuổi hắn nhìn qua cũng biết cả hai đang đánh cờ vây.

"Ồ sao vậy Cường Hoành ? Đệ tử mới sao ?" Vị lão nhân hỏi.

"Ừm ! Mới thu ngày hôm qua, tư chất không tệ nhưng còn trẻ quá."

"Cũng đúng. Nếu như xét theo điều kiện leo lên Cửu Thải Điện thì thực lực phải Trúc Cơ Đỉnh Phong nhỉ ? Giờ mới bước chân vào tu hành, e là sẽ hơi vất vả." Lão nhân cười cười nói, tay lại hạ một quân cờ đen xuống.

Bùi Cường Hoành nhíu mày. "Thiên tài sẽ tự biết vượt qua nghịch cảnh."

Cạch !

"Nhưng giờ mới bắt đầu Luyện Thể ! Sau đó còn luyện gân, luyện cốt, luyện huyết sau đó mới có thể Trúc Cơ."

Cạch !

Lão nhân tay hạ cờ, hắn nở một nụ cười bất giác.

Bùi Cường Hoành nhíu mày.

"Có Lệ Lệ đốc thúc đi cũng không lo. Có điều Long Cửu Thiên ! Ăn gian hả ? Cái rắm gì đây ? Lúc nãy làm gì có cờ này ở đây ! Lão nhân lúc ta nhâm nhi ly trà nên thêm vào phải không ?"

"Đánh rắm ! Nó đã luôn ở đó." Long Cửu Thiên giận dữ nói, ấy vậy sâu trong mắt hắn vẫn nhìn ra hắn đang đang chột dạ.

"Xàm lơ ! Đừng có xạo ! Ta chính con mắt thứ ba thấy."

"Nào mắt thứ ba ? Chân thứ ba hả ? Lại, lại ! Ván này không tính."

...

Hai người cứ thế cãi cọ nhau qua lại, tốt một cảnh đẹp nhưng sai người thưởng thức.

Chương 12 Bái Sư, Cầu Bình An